Quan Môn

Chương 206: Diệp Tử Bình Được Ăn Cả Ngã Về Không




Diệp Tử Bình muốn đè xuống thanh âm phản đối chắc có quan hệ đến quá trình công tác lâu dài của ông ở Bộ tuyên truyền.

Nhưng Diệp Khai ngăn ông khiến Diệp Tử Bình hơi ngạc nhiên.

- Tại sao vậy chứ?

Diệp Tử Bình hỏi ngược lại.

Thời gian kéo càng lâu, luồng sóng phản đối này càng thêm kịch liệt, không chừng đến đó sẽ hình thành một lực lượng tương đối mạnh mẽ, ảnh hưởng cực kỳ bất lợi đến công tác của thành phố Minh Châu, thậm chí sẽ phủ định chuyện cho thuê đất. Nếu như vậy thì toàn bộ quá trình công tác của Diệp Tử Bình coi như uổng phí rồi.

Bởi như vậy, chỗ ảnh hưởng đến không chỉ là đại kế phát triển của thành phố Minh Châu mà còn là đả kích cực lớn đến uy tín cá nhân Diệp Tử Bình, địa vị trong cục chính trị hạ thấp, thậm chí bị loại ra.

- Con thấy trái lại,...

Diệp Khai nói với cha:

- Cần để lực lượng phản đối làm đầy đủ công tác chuẩn bị, tuôn ra một ít mới tốt, phải biết rằng, cha không đơn độc, không đến lượt cha đứng ra đầu tiên đâu.

Diệp Tử Bình nghe Diệp Khai nói cũng nở nụ cười.

Ông cũng thừa nhận Diệp Khai nói đúng, giờ ông không một mình chiến đấu. Bắt đầu từ lão Diệp gia là cả một tập đoàn chính trị có chung mục đích, hậu thuẫn của ông hết sức kiên cường, đừng nói chi là trụ cột vững vàng như đồng chí Phương Hòa còn đang đó, nhìn chằm chằm vào thành phố Minh Châu.

- Cũng không thể quá lạc quan rồi.

Diệp Tử Bình vẫn thận trọng:

- Khuynh hướng của đồng chí Sở Phong với chuyện cho thuê đất tương đối bảo thủ, dù không mắng thẳng cha là quân bán nước nhưng trong lòng nghĩ thế nào thật khiến người đau đầu. Gần đây anh Vân Tùng cũng không gọi điện cho cha, đây là tín hiệu rất rõ ràng.

Về điểm này, Diệp Tử Bình cũng hiểu được có chút đau đầu.

Theo đạo lý mà nói, lão Sở gia xem như đối tượng thông gia của lão Diệp gia, quan hệ giữa Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên cũng coi như tiến triển. Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn quá lớn thì hôn sự nhất định sẽ thành. Biết đâu vì chuyện mình cho thuê đất mà đồng chí Sở Phong không vui lại gây trở ngại? truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Cha cũng không cần quá bi quan...

Diệp Khai chắc chắn:

- Tuy chính sách cho thuê đất do cha triển khai nhưng ba năm trước đã đề cập, đồng chí Giang Thành cùng đồng chí Hồng Chính lúc còn tại vị Minh Châu dù chưa nói rõ ràng, chạm đến lằn ranh đỏ này nhưng không có nghĩa là bọn họ không nghĩ tới. Chỉ là hai vị này toan tính quá nhiều, không chịu bởi vì nhỏ mà mất lớn mà thôi.

Kỳ thật từ lúc ba năm trước, Minh Châu đã có ý cho thuê đất, chỉ có chưa ra nghị quyết. Sau này xảy ra biến cố Thiên An Môn ảnh hưởng đến hướng đi chính trị của quốc gia, quan hệ với phương tây trở nên băng giá nên dĩ nhiên không thích hợp nhắc lại chuyện này. Bởi vì vấn đề quy chế chế tài quốc tế tuy đã có chính sách nhưng cũng chưa chắc là có thể kéo đến đầu tư. Sau đó làn gió bảo thủ nổi lên khiến nhiệt tình đầu tư nguội lạnh, đừng nói là cho nước ngoài thuê đất. Chuyện này nếu được khơi ra không chừng bị phái tả nhổ nước miếng cho chết đuối.

Cũng may Diệp Tử Bình vận khí không tệ, chẳng những nhận công tác vào lúc bầu không khí chính trị dần khôi phục bình thường, đồng thời quan hệ quốc tế vì chính biến Soviet mà đảo lộn nên chính sách cho thuê đất coi như nước chảy thành sông rồi.

Chuyện này tuy cũng có một ít trở ngại, thế nhưng vấn đề đã không lớn.

- Nếu như thảo luận công khai thì đoán chừng đồng chí Giang Thành cùng đồng chí Hồng Chính đều ủng hộ, thủ tướng Vân chắc cũng không phản đối, đồng chí Cổ Kiến Nhung vừa nhập thường nên chắc khuynh hướng không rõ ràng, nhưng người nhìn xa trông rộng sẽ không hành động bất cẩn, về phần Hứa Vĩnh Niên thì ông ta chỉ muốn báo thù cho cháu trai, không quá hào hứng bên này, ảnh hưởng không lớn.

Diệp Khai phân tích một lát, cảm thấy tình thế vẫn rất lạc quan.

- Cha nghĩ con quá lạc quan, đám các lão đồng chí tập trung rồi phát ngôn sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ, nhất là thái độ của đồng chí Sở Phong cũng có thể coi như đại biểu cho một phần đồng chí trong đảng.

Diệp Tử Bình nói:

- Cha nghĩ nên tới chỗ Vân Hải cư, bái phỏng qua đồng chí Sở Phong, trần thuật quan hệ lợi hại ở trong đó.

- Cha đi không bằng con đi.

Diệp Khai lắc đầu.

Lời của Diệp Tử Bình nói ra sẽ mang màu sắc chính thức, một khi không hợp rất có thể chính diện đối kháng, vì thế Diệp Khai chủ động xin đi giết giặc, quyết định tự mình đi Vân Hải cư một chuyến để tranh thủ cho Diệp Tử Bình.

- Cũng tốt, Sở lão gia tử ưa thích ăn mấy thứ đặc sản Giang Nam, con mang một ít tới đó, chỗ nha đầu Sở gia cũng nên vỗ về. Về phần anh Vân Tùng thì thích sách thời Tống.

Diệp Tử Bình cảm thấy Diệp Khai qua đó cũng tốt nên dặn dò.

Diệp Khai liên tục gật đầu, bởi vì cái gọi là thò tay không đánh người tặng lễ, trước dùng lễ vật đem tới Sở lão gia tử rồi mới đề cập chuyện sau mới là thoả đáng, Diệp Tử Bình cũng rất có nghiên cứu ah.

- Ai.

Diệp Tử Bình bỗng nhiên thở dài nói:

- Trung ương đem thành phố Minh Châu giao cho cha, dù chê hay khen thì cha cũng phải làm nó phát triển, không đi đến cùng là không được.

Diệp Tử Bình sớm đã phân tích tình huống thành phố Minh Châu, nếu như chỉ dựa vào lợi nhuận các xí nghiệp và thuế để đi lên là không thể thực hiện được. Mà xin trung ương giảm nạp ngân sách cũng không có khả năng.

Kỳ thật các đời lãnh đạo thành phố Minh Châu đều mộng tưởng qua chuyện nhổ răng cọp nhưng vẫn chỉ thất bại, bao nhiêu đó cũng lý giải được nỗi khổ tâm của lãnh đạo.

Những năm tám mươi, lãnh đạo thành phố Minh Châu đã thử qua, kết quả làm cho trung ương và chính hiệp nhả nước đắng, đừng nhìn thu nhập tài chính quốc dân mỗi năm bay lên, chính thức tiền mặt thu về không bao nhiêu. Rất nhiều thứ chỉ là trên giấy tờ, nhiều chỗ còn cần trợ cấp, hơn nữa trung ương còn cần tiền mặt dự phòng nhu cầu bức thiết, tiền làm đại sự, tiền lương…chỉ nhìn vào vẻn vẹn vài con dê béo cả nước. Thành phố Minh Châu còn nghĩ đến gầy thân, thiếu một xu cũng không được.

Lúc trước vay vốn nước ngoài để xây dựng hạ tầng cơ sở bao gồm xây hai cây cầu, tuyến tàu điện ngầm số 1 số 2 là vay của chính phủ Pháp và Đức. Tuy tàu điện ngầm thành phố Minh Châu bị lỗ nhưng thiết bị là hàng Đức, ai có thể cho không. Con đường này lợi hại ra sao liếc qua là thấy.

Cho nên bày ở trước mặt Diệp Tử Bình là cả một thành phố lạc hậu, giao thông tắc nghẽn, dựa vào vốn vay cải thiện còn chưa nói nhanh chậm nhưng từ năm 87 đến nay đã vay chừng 1 tỷ dollả, dựa theo tỷ giá hối đoái là chừng hơn 50 tỷ tệ. Phải biết rằng, những năm tám mươi dựa vào tự lực cánh sinh, thành phố Minh Châu hàng năm đổ vào xây dựng hạ tầng hơn 20 tỷ tệ.

Diệp Tử Bình rất rõ ràng, nếu như dựa vào đối ngoại vay nợ để phát triển, cải thiện đời sống nhân dân thì nhất định không được. Phải biết rằng chỉ riêng việc cải tạo phòng cũ tính ra gần 6000 vạn mét vuông phòng mới có thể giải quyết, chỉ bằng tài lực hiện tại thành phố Minh Châu phải qua cả trăm năm mới xong.

Cho nên Diệp Tử Bình ngoại trừ chuyện cho thuê đất cũng không có biện pháp khác, có thể cho thành phố Minh Châu mau chóng phát triển thật sự cần tài chính cực lớn, cũng làm ông thôi ý định ngẩng mặt lên trung ương đòi tiền, dù sao tài chính trung ương cũng không có.

Cuối cùng, ông đành được ăn cả ngã về không, chỉ có thể cho thuê đất, dùng đất phát tài.

- Vừa rồi trong một buổi tiệc chiêu đãi có một thương gia Đài Loan nói với cha, tài xế xe taxi nói với ông ta một câu thô tục: Đồ bỏ đi trên đường Nam Kinh cũng bán được ra ngoài. Lời này rất có lý, ông ta cũng đồng ý đầu tư khách sạn trên đường Nam Kinh.

Diệp Tử Bình nói với Diệp Khai:

- Nói như vậy coi như nghi ngờ lòng tin kiên định của cha, dù thế nào thì khu đất vàng của thành phố Minh Châu cũng có giá cực cao. Người nước ngoài không có khả năng bỏ qua cơ hội, thừa dịp mà làm. Việc cha cần làm là biến toàn bộ thành phố Minh Châu thành đất vàng, chỉnh thể chế tạo tốt, tranh thủ bán được giá. Về phần thành bại, đó là nói sau, chắc không đến nỗi hỏng bét.

- Cha yên tâm, cha không phải là ăn cả ngã về không, mà là nhìn xa trông rộng.

Diệp Khai tin tưởng mười phần:

- Thành phố Minh Châu phát triển chỉ sau ba năm sẽ khiến cho người ta chú mục. Thế giới này thật phi thường, chỉ cần anh làm ra thành tích thì mọi lời bất lợi đều mất đi, anh sẽ biến thành anh minh thần vũ.

- Cha không hy vọng anh minh thần vũ, nhưng tâm tư nhập thường nhất định là có.

Diệp Tử Bình nghe xong lời của con, không khỏi nở nụ cười:

- Cách nghĩ của cha hiện giờ là vẫn hy vọng có thể đem thành phố Minh Châu kiến thiết tốt, ít nhất là trong nhiệm kỳ của cha để cho thành phố Minh Châu có thể khôi phục địa vị trung tâm tài chính Đông Á ngày xưa. Nếu như có thể làm được chuyện này, cha đây cũng tựu an lòng, về phần về sau đi con đường nào, toàn bằng trung ương quyết định.

Diệp Khai cười cười, trong lòng tự nhủ cha nói rất trái lòng mình. Rõ ràng muốn lên kim ỷ mà không muốn nói ra, dù trước mặt con mình cũng không thành thật.

Bất quá hắn cũng minh bạch, sự phát triển của thành phố Minh Châu đã không thể dừng lại từ khi Diệp Tử Bình quyết định cho thuê đất. Vài năm về sau, thành phố này chắc chắn sẽ là một viên minh châu sáng chói của nước cộng hoà, thậm chí toàn bộ Đông Á.