Quan Môn

Chương 196: Đến Minh Châu ah!




- Đồng chí Diệp Tử Bình muốn gặp tôi? Còn muốn tôi mang theo con gái đến?

Khi Ninh Thiên Hòa nghe được tin tức này, tựa hồ cảm thấy có chút không chân thật.

Ấn tượng đầu tiên của hắn chính là phải chăng mình đã gặp phải kẻ lừa đảo?

Ở thời đại bây giờ, có người giả mạo thân thuộc của cán bộ lãnh đạo quốc gia, có người giả mạo quan quân, thậm chí còn có người giả mạo cả tướng lãnh cao cấp, thế nhưng giả mạo ủy viên Cục chính trị trung ương hình như là chưa từng được nghe nói qua.

Thật sự là bởi vì ủy viên Cục chính trị trung ương chỉ có vài chục người, mỗi người đều nổi danh trong quan trường, là thần thoại xa không thể chạm, là một tấm biển lớn, nụ cười giọng nói cùng vóc dáng đều in trong lòng dân chúng, làm sao có người nào dám giả mạo lợi dụng thân phận của họ để giả danh lừa bịp? Sẽ lập tức bị người nhìn thấu.

Điện thoại là từ văn phòng của Diệp Tử Bình gọi cho Ninh Thiên Hòa, việc này có thể kiểm chứng được, tuyệt đối sẽ không sai lầm.

Hơn nữa địa điểm được hẹn còn là ở bệnh viện quân khu tỉnh Giang Trung, không phải là địa phương hỗn loạn gì, điều này càng tăng thêm độ tin cậy của tin tức, thật không nên có kiểu lừa đảo phô trương kiêu ngạo như vậy đi?

Nhưng làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được là đối phương còn muốn mình mang theo con gái Ninh Sương cùng tới gặp Diệp Tử Bình, điều này càng làm Ninh Thiên Hòa cảm thấy phi thường kỳ quái, là ý gì đây chứ?

Nói thật ra trong nội tâm của Ninh Thiên Hòa vô cùng bất an, phải nói là rất rất bất an.

Diệp Tử Bình định thời gian gặp mặt là mười giờ rưỡi sáng, Ninh Thiên Hòa mang theo con gái tự mình lái xe đi tới bệnh viện quân khu tỉnh.

Sau khi giao giấy chứng nhận chứng minh thân phận, một gã thượng tá quan quân đưa Ninh Thiên Hòa cùng Ninh Sương đi vào một tòa lầu nhỏ được thủ vệ sâm nghiêm nằm trong khu bệnh viện.

Thấy được cảnh vệ đầy đủ võ trang đứng gác, ngược lại Ninh Thiên Hòa lại cảm thấy yên lòng, đây nhất định không phải là lừa gạt rồi.

Dù sao kẻ lừa đảo càng lợi hại thế nào cũng không làm ra nổi kiểu phô trương như vậy, chỉ là hắn tự giác cảm thấy mình không quen biết gì với Diệp Tử Bình, Diệp Tử Bình vì sao lại đột nhiên đi tới tỉnh Giang Trung, còn cố ý đưa ra ý tứ muốn gặp mặt hắn?

Trước khi nhận được điện thoại, Ninh Thiên Hòa cũng không biết Diệp Tử Bình đến Giang Trung, thậm chí bên tỉnh ủy cũng không có thu được bất kỳ tin tức gì liên quan tới Diệp Tử Bình, trong việc này hiển nhiên là có một vài vấn đề bên trong.

Ninh Sương cũng cảm thấy có chút kinh dị, không biết vì sao cha mình đi gặp khách mà còn phải mang theo chính mình, cũng không giống như xử lý chuyện công hay là chuyện riêng tư, thật làm cho người không hiểu ra sao, nhất là sau khi chứng kiến tràng cảnh đề phòng sâm nghiêm bên trong bệnh viện quân khu, trong lòng Ninh Sương cũng không cách nào bình tĩnh, đã có chút tò mò, còn có chút sợ hãi.

- Mời đi qua bên này…

Thượng tá quan quân đưa Ninh Thiên Hòa cùng Ninh Sương đi lên lầu tám, liền ngừng lại.

Lúc này ở đối diện có một người hơn ba mươi tuổi đi tới, lại mang theo hai người tiếp tục đi vào bên trong.

- Mời vào, thủ trưởng đang đợi.

Thư ký đưa hai người đi vào bên trong phòng bệnh.

Vừa vào cửa, liền nhìn thấy trong phòng bệnh rộng rãi có một người trung niên đang ngồi bên cạnh giường bệnh nói chuyện cùng một thiếu niên trẻ tuổi nằm trên giường.

- Diệp bí thư?

- Diệp Khai?

Cả hai cha con đều phát hiện ra mục tiêu của mình, chỉ có điều tâm tình khác biệt thật lớn mà thôi.

Người trẻ tuổi nằm trên giường bệnh chính là bạn học Diệp Khai của Ninh Sương, mà người trung niên ngồi trên ghế chính là ủy viên Cục chính trị trung ương, bí thư thành ủy thành phố Minh Châu Diệp Tử Bình.

Hai cha con cũng không hề nghĩ tới lại ở nơi này gặp được người quen, mỗi ngày Ninh Thiên Hòa xem trên ti vi hay báo chí đều nhìn thấy Diệp Tử Bình, cho nên mới nhận ra hắn, mà Ninh Sương cùng Diệp Khai lại là bạn học, còn có quan hệ khá thân, tự nhiên cũng là người quen.

- Tại sao anh lại ở đây, anh bị bệnh rồi sao?

Ninh Sương nhìn thấy Diệp Khai, liền phát hiện dây nhợ máy móc quấn quanh người của hắn, còn có thanh âm dụng cụ giám sát tí tách, tư thế như vậy rõ ràng là phòng bệnh ICU đặc biệt đó thôi.

Chẳng lẽ Diệp Khai bị bệnh nặng gì, đã nghiêm trọng tới mức độ này rồi sao?

Ninh Sương vừa nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi đỏ mắt, rưng rưng nhìn Diệp Khai.

Tuy hai người tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng Diệp Khai từng trợ giúp nàng rất nhiều, lúc trước khi hợp tác biểu diễn cũng cầm sắt hài hòa, hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh, về sau Diệp Khai còn vì Ninh Sương mà đụng chết người, suýt nữa phải ra tòa, ngoài miệng Ninh Sương tuy không nói nhưng trong nội tâm đã sớm phát sinh tình cảm với Diệp Khai, lúc này đột nhiên nhìn thấy hắn nằm trên giường bệnh mà bề ngoài còn có bộ dạng như thật nghiêm trọng, liền cảm thấy hoảng hốt.

- Tôi không sao đâu, chỉ bị chút tổn thương mà thôi, hiện tại cũng đã khỏe nhiều lắm rồi.

Diệp Khai thấy thế cười khổ ngồi dậy.

Chuyện này chỉ biết oán vị viện trưởng kia, không nên bắt buộc hắn phải ở lại đây tới hai ngày, mà sau khi cha hắn Diệp Tử Bình đi tới cũng đồng ý với ý kiến bên bệnh viện, cho nên Diệp Khai đành phải tiếp tục ở lại trên giường, trên thực tế hắn đã sớm bị buồn bực không biết làm sao để nói.

- Chào Diệp bí thư, tôi là Ninh Thiên Hòa đang làm việc tại Giang Trung.

Ninh Thiên Hòa gặp mặt Diệp Tử Bình, nhưng trong lòng lại không chút nhẹ nhàng.

Người trung niên trước mắt tuy tuổi tác cũng không lớn hơn hắn, nhưng đã là ủy viên Cục chính trị trung ương, bí thư thành ủy thành phố Minh Châu, là người lãnh đạo phó quốc cấp chân chính, mà hắn bất quá chỉ mới là một chính sở cấp mà thôi, chênh lệch giữa đôi bên thật sự là quá lớn.

Quan lớn một cấp đủ đè chết người, huống chi chênh lệch giữa hắn cùng Diệp Tử Bình còn cách tới vài cấp.

- Chào đồng chí Thiên Hòa, vất vả anh chạy tới nơi này một chuyến rồi.

Diệp Tử Bình nhìn nhìn Ninh Thiên Hòa, phát hiện người này quả nhiên đúng như lời của Diệp Khai, cũng là người nho nhã, xem xét liền biết được nội tình thâm hậu.

Lại nhìn qua Ninh Sương, cũng là cao quý ngọc lập, có một loại khí tức mỹ nữ cổ điển nồng đậm, trong nội tâm Diệp Tử Bình âm thầm tán thưởng một câu, ánh mắt con trai quả nhiên là không tệ.

Nhưng tuy là nghĩ như vậy, mà trong nội tâm Diệp Tử Bình cũng không nỡ, sự tình của Chung Ly Dư tuy trong nhà xem như là chấp nhận, hơn nữa tuổi tác của Chung Ly Dư còn lớn hơn Diệp Khai vài tuổi, nàng cũng không có ý nghĩ tranh giành thân phận gì, ngoài việc nàng là nữ nhân của Diệp Khai còn là người phát ngôn trong kinh tế kinh doanh của Diệp Khai, thế nhưng Ninh Sương lại là đối tượng mà con trai hắn ưa thích, như vậy thật sự có chút không tiện an bài.

Dù sao Sở gia Sở Tĩnh Huyên mới là đối tượng mà hai nhà Diệp Sở nhất trí tán thành quan hệ thông gia, hơn nữa cha của Sở Tĩnh Huyên là Sở Vân Tùng còn là bạn thân của Diệp Tử Bình, quan hệ xem như không tệ, chuyện này khẳn định không thể thất bại.

Như vậy Ninh Sương tuy tuổi tác phù hợp với Diệp Khai nhưng nhất định không khả năng trở thành bạn gái chính quy của hắn.

Trong nội tâm Diệp Tử Bình tuy lo lắng, nhưng hắn cũng biết loại chuyện này cũng không nên suy nghĩ, bèn gạt qua một bên, chuyên tâm nói chuyện với Ninh Thiên Hòa.

- Nguyên lai vị bạn học này của con gái tôi đúng thật là con cháu trực hệ của Diệp gia ah.

Ninh Thiên Hòa vừa nói chuyện cùng Diệp Tử Bình, trong nội tâm hắn lại nhấc lên sóng lớn ba đào.

Hắn từng gặp qua Diệp Khai, lúc trước vì chuyện của con gái thậm chí thiếu niên kia còn lái xe đụng chết người, về sau lại không phát sinh ra chuyện gì, lúc đó Ninh Thiên Hòa đã biết gia đình Diệp Khai nhất định là có quyền thế, chỉ là làm thế nào cũng không hề nghĩ đến, hắn lại là con trai của ủy viên Cục chính trị trung ương Diệp Tử Bình.

Trách không được Diệp Tử Bình lại điểm danh muốn gặp hắn, đây cũng là vì quan hệ với con gái của hắn ah.

Chẳng lẽ Diệp Tử Bình vì muốn gặp mặt bạn học Ninh Sương của Diệp Khai mà thuận tiện tiếp kiến với hắn sao? Trong lòng Ninh Thiên Hòa thầm nghĩ.

Nhưng nội dung cuộc nói chuyện giữa Diệp Tử Bình cùng hắn lại không chỉ đơn giản là hỏi cho qua chuyện, hai người nhắc tới chủ đề đều quay chung quanh một ít kiến thiết thành thị hiện đại, nhìn ra được Diệp Tử Bình có ý muốn phát triển Minh Châu, tư tưởng của Diệp Tử Bình rất rộng mở, làm Ninh Thiên Hòa cảm thấy có chút giật mình, còn có chút chấn động.

Cán bộ lãnh đạo dũng cảm đảm nhiệm công tác Ninh Thiên Hòa tự nhiên từng gặp qua một ít người, nhưng một người thân ở địa vị cao như Diệp Tử Bình mà vẫn còn có thể cẩn thận quan tâm tới việc kiến thiết kinh tế một cách cụ thể như vậy, vị lãnh đạo như thế hắn chưa từng gặp qua được mấy ai.

Trách không được người ta chỉ mới bốn mươi mốt tuổi đã là ủy viên Cục chính trị trung ương, hơn nữa còn đảm nhiệm chức bí thư thành ủy Minh Châu, đây cũng không chỉ đơn giản là vì hắn là con trai của Diệp lão gia tử, mà là người ta thực sự có chân tài thực học.

- Thiên Hòa, công tác của anh bên tỉnh Giang Trung đã được tỉnh ủy chứng thực chưa?

Diệp Tử Bình dò hỏi.

- Tôi vừa mới tới, công tác cụ thể còn chưa có chứng thực xuống, hiện tại chỉ làm việc lặt vặt mà thôi.

Ninh Thiên Hòa nhắc tới chuyện này cũng cảm thấy trên mặt không chút ánh sáng.

Đường đường cán bộ Bộ ủy trung ương đi xuống, mặc dù nói là quan thăng một cấp nhưng lại không có vị trí thích hợp để an bài, quyền lực thực tế lại không có, thật sự làm cho người không cách nào khởi nổi tinh thần.

Bên trong này cũng có vấn đề, nếu là quan viên có bối cảnh thâm hậu được đưa xuống, cần đi đâu đã được sắp xếp xong xuôi, quyết định sẽ không xuất hiện tình trạng túng quẫn như hắn hiện tại, cho nên loại tình huống này của hắn thật sự là bề ngoài thì thăng nhưng bên trong là hàng, là do bên trong Bộ ủy có người cố tình đem hắn đưa ra biên giới.

Cán bộ cấp sở lại chỉ có chức quan nhàn tản, một khi không có được lãnh đạo địa phương tán thành, rất có thể từ nay phải tiến vào cuộc sống dưỡng lão, điều này đối với Ninh Thiên Hòa có một thân sở học phong phú, hi vọng làm ra được một phen sự nghiệp trong con đường làm quan thực ra không phải là việc tốt.

- Thật sự không tốt ah…

Sau khi Diệp Tử Bình nghe xong, tựa hồ bộ dạng như có chút cao hứng.

Ninh Thiên Hòa nhìn thấy trong lòng không khỏi có chút mất hứng, tự nhủ những người như chúng tôi thuộc học viện phái lại không có hậu trường, đương nhiên là không thể so sánh với những thái tử đảng hồng sắc gia tộc của các vị rồi.

- Nếu đã như vậy, hay là Thiên Hòa đến Minh Châu giúp tôi đi?

Diệp Tử Bình rất dứt khoát đưa ra lời đề nghị của mình:

- Hiện tại bên Minh Châu có đại động tác, việc tân khu Phổ Đông đã như lửa sém lông mày, đang cần cán bộ trẻ tuổi có kiến thức có bằng cấp như anh, không biết ý của anh như thế nào?

- Đi Minh Châu?

Ninh Thiên Hòa thật sự là không ngờ Diệp Tử Bình ở ngay trước mặt đưa ra lời mời.

Việc cho mặt mũi như vậy thực sự là quá lớn!

Thân là ủy viên Cục chính trị trung ương, bí thư thành ủy thành phố Minh Châu Diệp Tử Bình, vậy mà tự mình điểm danh mời hắn đến Minh Châu hỗ trợ, đây rõ ràng là xem trọng Ninh Thiên Hòa, người bình thường thế nào hưởng thụ đến đãi ngộ như vậy?

Cho dù Diệp Tử Bình thật sự cần nhân tài, chỉ cần nói ra một câu, bên Ban tổ chức sẽ tự nhiên đem một đống tài liệu về cán bộ đặt lên mặt bàn hắn, mặc cho hắn chọn lựa.

Cơ hội như vậy thật sự là ngàn năm khó gặp.

- Thế nhưng mà tôi vừa mới đến tỉnh Giang Trung, bên này còn chưa dàn xếp xuống liền vòng đi qua Minh Châu, làm như vậy có thể sẽ lưu lại ấn tượng xấu cho tổ chức hay không?

Ninh Thiên Hòa vừa nghĩ tới chuyện này, cũng không khỏi có chút vò đầu.

- Anh chỉ cần đồng ý đi qua, những chuyện khác tôi sẽ an bài, bên tỉnh ủy Giang Trung không có khả năng phản đối.

Diệp Tử Bình thản nhiên nói ra.

Đây chính là khí phách của ủy viên Cục chính trị trung ương ah, tỉnh ủy Giang Trung tính toán là gì? Ninh Thiên Hòa chỉ cân nhắc một giây thời gian, liền quyết định:

- Tôi nguyện ý đến thành phố Minh Châu, làm việc dưới sự lãnh đạo của Diệp bí thư. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Tốt!

Diệp Tử Bình gật đầu khen ngợi.