Quan Môn

Chương 195: Diệp Tử Bình đến Giang Trung




Theo thanh âm tiếng chuông vang lên, một đoàn bác sĩ y tác mặc áo khoác trắng vội vàng chạy tới.

- Xảy ra chuyện gì?

- Tại sao toàn bộ số liệu giám sát bệnh tình của bệnh nhân đều biến mất?

- Đã phát sinh cái gì?

Mọi người rối loạn chạy vào, mới phát hiện Diệp Khai đã tự mình tháo xuống toàn bộ những dây dẫn giám sát, đương nhiên là những dụng cụ kia đã không thể tiếp tục hiện lên tham số.

- Cậu làm như vậy là không đúng, thời gian giám sát còn chưa tới, không thể chạy loạn, vạn nhất xảy ra sự tình gì chúng tôi làm sao báo cáo với Vệ Chiêu Thành tướng quân đây? Căn cứ thái độ phụ trách đối với bệnh nhân, chúng tôi cũng phải lưu cậu ở lại quan sát bốn mươi tám tiếng đồng hồ!

Viện trưởng nghe được tin tức cũng chạy tới, nghiêm túc tỏ vẻ.

Kỳ thật theo phương diện thái độ của quân khu tỉnh, viện trưởng đã có thể cảm nhận được thân phận của Diệp Khai, tuyệt đối không phải người bình thường, bởi vậy hắn đối với ba người bị thương đặc thù này cũng phi thường quan tâm, mặc dù không có tâm tư gì khác, thế nhưng tuyệt đối không thể để cho họ phát sinh vấn đề, nếu không sẽ khó thể báo cáo lên trên.

- Thật sự đã không còn chuyện gì…

Diệp Khai có chút vò đầu, không nghĩ tới mình chỉ tùy tiện xuống giường lại rước lấy nhiều việc phiền toái đến như thế.

- Vậy cũng không được.

Viện trưởng lập tức bác bỏ:

- Nếu như cậu có chuyện gì cần, có thể nói với nhân viên y tế chúng tôi là được.

- Tôi thật không có chuyện gì, chỉ là muốn đi ra ngoài hít thở không khí mà thôi.

Diệp Khai thật sự là cảm thấy có chút nhức đầu.

Nhưng đám người trong bệnh viện cũng xác thực là bướng bỉnh, viện trưởng còn cố ý giao phó hai nữ binh giám sát Diệp Khai, không cho hắn chạy loạn.

Diệp Khai gọi điện cho Chú Lê, oán trách một trận.

- Cháu cứ thành thật ở lại vài ngày đi.

Chú Lê vừa cười vừa nói:

- Phương diện an toàn đã có người của chú, chuyện ăn uống cũng là người của chú phụ trách, cháu không cần lo lắng xảy ra vấn đề.

Vừa nói như vậy Diệp Khai mới xem như yên lòng.

Rạng sáng ngày kế tiếp, bệnh viện quân khu tỉnh Giang Trung lại đến thêm một vị đại nhân vật.

- Sao cha cũng tới đây?

Diệp Khai nhìn thấy Diệp Tử Bình đi vào trong phòng bệnh, cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Dù sao Diệp Tử Bình cũng đã là ủy viên Cục chính trị trung ương, bí thư thành ủy thành phố Minh Châu, danh phận này phi thường trọng yếu, trọng yếu tới mức mặc dù là đến thăm con của mình cũng cần phải báo qua với những ngành có quan hệ, phải sớm tiến hành an bài mới xong.

Bởi vậy khi Diệp Khai nhìn thấy cha mình xuất hiện trong lòng cũng cảm thấy thật cảm động.

Đây cũng là không có biện pháp, dù sao làm việc trong chính phủ là không tự do, nhất là đã tới cấp độ như Diệp Tử Bình, bản thân giống như đều đã thuộc về quốc gia, trên cơ bản đã không còn không gian cá nhân.

- Đến thăm con của mình, cần có lý do sao?

Diệp Tử Bình hỏi.

- Vậy thì thật sự không cần.

Diệp Khai lầm bầm nói.

- Không dám cho mẹ con biết chuyện, sợ bà ấy sốt ruột. Kỳ thật tự bản thân cha cũng không được yên tâm nên mới tự mình sang đây thăm con thế nào.

Diệp Tử Bình nhìn nhìn con trai, trầm giọng nói ra.

Sau khi xác nhận Diệp Khai cũng không gặp chuyện gì trở ngại, thậm chí cũng không lưu lại chút vết sẹo nào, Diệp Tử Bình mới xem như được yên lòng.

- Sự tình lần này có chút phức tạp, bên trong cao tầng có thể nói là bị tạc nổ rồi.

Diệp Tử Bình nhắc tới sự kiện ám sát lần này.

Bị tập kích không chỉ là một mình Diệp Khai, cháu ruột của chủ tịch Hứa Vĩnh Niên bên chính hiệp, cùng con cháu trực hệ của hai vị ủy viên Cục chính trị trung ương cũng bị tập kích, hai chết một trọng thương.

Chuyện như vậy kể từ khi lập nước tới nay cũng chưa từng gặp bao giờ.

Cao tầng tức giận, nhất định phải tra rõ ràng chuyện này, Chú Lê đại biểu Tổng cục tình báo ra mặt mà bên Tổng cục an ninh cũng đã xuất động.

- Chuyện này xem như là chính thức uy hiếp tới an toàn quốc gia rồi.

Diệp Khai nói ra.

Cao tầng hoàn toàn có lý do tin tưởng đây là một sự kiện khủng bố mưu đồ thật lâu chuyên nhắm vào con cháu trực hệ của những người lãnh đạo quốc gia, bởi vậy đã đem sự kiện này nâng lên mức độ an toàn quốc gia, đây cũng rất bình thường.

Bất quá muốn nói tới điều tra rõ chân tướng, chỉ sợ là không được dễ dàng, chỉ là từ bố cục của đối phương, vũ khí cùng khả năng giết người diệt khẩu mà xem, đây nhất định là một tổ chức cực kỳ nghiêm mật hơn nữa còn có kinh nghiệm hành động ám sát phong phú, muốn điều tra rõ một tổ chức như thế, không chỉ cần tới thời gian đồng thời còn phải dựa vào vận khí.

Đương nhiên, chính thức làm cho chuyện này bị xem trọng như thế, là do thân phận của những người bị hại.

Có thể nói, kể cả Diệp Khai bên trong, những nạn nhân đều là con cháu của những vị quan viên cấp cao nhất của quốc gia.

Nếu không phải như thế, làm sao khả năng dẫn tới việc làm cao tầng giận dữ hạ mệnh lệnh nhất định phải điều tra cho ra độc thủ đứng sau màn? Thay đổi là người khác mà nói, khẳng định cũng không có hiệu quả tới như vậy.

Kỳ thật về điểm này Diệp Khai cũng có thể lý giải.

Trong nước vẫn luôn tồn tại vấn đề về phương diện này, đó chính là việc lạm dụng quyền lực.

Xã hội có tình kết thù phú, thù quan, căn nguyên nằm ở việc lạm dụng quyền lực, mà ở trong trí nhớ của Diệp Khai, mấy chục năm về sau toàn bộ đạo đức trong xã hội đã không còn, có tiền thì giả vờ trang bức, không tiền thì làm vẻ thảm thương, không ai biết ai là thật ai là giả dối, người nào mới thật sự đáng giá đồng tình.

Tựa hồ về sau ăn mặc tất cả đều là giả dối.

Đồng thời có rất nhiều người hận thù tham quan, nhưng bản thân họ lại liều mình ghi danh muốn được làm nhân viên công vụ. Họ mắng chửi lũng đoạn, nhưng lại đánh nát đầu hướng những đơn vị có lương cao mà chui vào. Rất nhiều người mỉa mai làn gió bất chính, nhưng chính mình lại dốc sức liều mạng tìm kiếm quan hệ.

Tóm lại họ phẫn nộ, không phải bởi vì cảm thấy xã hội không công bình, mà là cảm giác mình ở trong vị trí bất lợi của chuyện không công bình kia, rất nhiều người không phải thực sự muốn tiêu diệt loại không công bình này, mà là muốn cho chính mình nằm ở vị trí có lợi trong chuyện không công bình đó.

Loại ích kỷ thực chất trong nội tâm mỗi người mới thật sự là vấn đề cần được suy nghĩ lại.

Mà việc lạm dụng quyền lực đã tạo ra từng đám dã thú trong xã hội, trong một xã hội chủ trương tôn thờ đồng tiền cùng hám lợi, chuẩn tắc tiền tài chí thượng dẫn đạo, còn có chuyện gì là không thể làm được đây? Xã hội mà tiền tài trên hết đem mỗi người đều biến thành dã thú, như vậy họ mới có thể sinh tồn.

Anh không giả vờ giả vịt, sẽ bị người biết giả vờ giả vịt đánh bại anh. Anh chính trực thiện lương, sẽ bị kẻ âm hiểm hèn hạ đánh bại. Anh không đi bằng cửa sau, anh sẽ bị người đi bằng cửa sau đánh bại. Anh làm người giảng nguyên tắc thủ vững điểm mấu chốt, sẽ bị những người không giảng nguyên tắc không giữ được điểm mấu chốt đánh bại anh!

Khi việc lạm dụng quyền lực đã trở thành một loại cách sống, khi việc lạm dụng quyền lực đã trở thành một lý niệm giá trị không gì đánh trách, khi việc lạm dụng quyền lực đã trở thành một cách sống để có được đồ vật mình muốn có, toàn bộ sinh hoạt trong xã hội sẽ bắt đầu tiến vào một loại trạng thái như biến thái.

Quyền tiền kết hợp cũng bởi vậy mà hình thành sa đọa, theo căn bản đã bóp méo tiến trình phát triển của xã hội.

Đương nhiên, Diệp Khai đối với điều này cũng không hề bài xích, bởi vì dù sao chính hắn là sự tồn tại đỉnh cấp đạt được lợi ích trong hệ thống này.

Không có lý do gì phản bội chính giai tầng của mình mà đi vô tư kính dâng cho quần thể yếu thế, trừ phi là chính bản thân mình ở trong tập đoàn lợi ích lại không thu đủ lợi ích mà mình mong muốn, nhưng hiện tại Diệp Khai cảm giác mình cũng không tồn tại loại tình huống đó.

Đổi lại mà nói, thông qua địa vị cùng quan hệ của gia tộc cho nên Diệp Khai mới có thể đạt được rất nhiều thứ.

Chỉ là hắn có được ưu thế biết trước tương lai mà người khác không cách nào với tới, thế cho nên hắn mới không cần vận dụng quan hệ của gia tộc là có thể đạt được tài phú lớn trong xã hội, cho nên cũng không có tất yếu lạm dụng quyền lực giành tư lợi cho chính mình.

Bất quá ngẫu nhiên dùng dùng một chút thì vẫn có thể, cũng tỷ như nói tình huống hiện tại của hắn kỳ thật cũng là sử dụng tài nguyên vốn không thuộc về mình mà phục vụ cho chính mình.

Mà an toàn tính mạng của hắn thậm chí trong lúc vô ý đã được thăng lên tới mức độ trọng yếu ảnh hưởng an toàn quốc gia.

- Đang ở tại Minh Châu yên ổn, vì cái gì lại đột nhiên nghĩ muốn đến tỉnh Giang Trung đây?

Diệp Tử Bình thấy Diệp Khai không có việc gì, nhịn không được sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn chất vấn.

Nếu không phải Diệp Khai chạy loạn khắp nơi, cũng sẽ không đến mức gặp sát thủ dùng pháo cối ám sát suýt biến thành tro tàn.

Nghe xong hai người Lê Nhị giảng thuật lại tình huống xảy ra lúc đó, vô luận là nhị lão gia tử hay là Diệp Tử Bình đều cảm thấy kinh hãi run rẩy, không ngừng tuôn mồ hôi lạnh với tình huống lúc đó của Diệp Khai.

Tỉnh Giang Trung rõ ràng không phải thế lực truyền thống của Diệp gia, Diệp Khai đi tới nơi này thật sự là có chút liều lĩnh lỗ mãng.

- Con cũng không phải không có chuyện mà kiếm chuyện đi chơi, trên thực tế lần này con muốn tới đây là vì muốn giúp cha tìm nhân tuyển thích hợp với chức khu trưởng khu Phổ Đông đó thôi.

Diệp Khai thật bất đắc dĩ nói ra lý do của mình.

Về chuyện muốn đề bạt Ninh Thiên Hòa, trước đó Diệp Khai cũng chưa từng nhắc qua với Diệp Tử Bình, bởi vậy Diệp Tử Bình cũng không biết mục đích Diệp Khai chạy tới tỉnh Giang Trung, lúc này nghe con trả lời, Diệp Tử Bình không khỏi có chút kinh ngạc.

- Nguyên lai lại là vì chuyện này sao, con thật sự có lòng rồi.

Diệp Tử Bình nghe lời nói của con trai, cũng không khỏi thở dài, không nghĩ tới con mình suy nghĩ cho mình, mọi chuyện đều đã tính toán trước.

Trên thực tế hiện tại Diệp Tử Bình cũng chưa tìm được nhân tuyển làm khu trưởng thích hợp.

Diệp gia đúng là đại chính hào môn, thế nhưng cán bộ thuộc hạ đại bộ phận đều là đội ngũ dòng chính của hai vị lão gia tử, tuổi tác của họ lại khá cao, trên cơ bản đều là năm mươi tuổi chiếm đa số, có chút người tuổi tác còn lớn hơn, mà người trẻ tuổi tuy còn đang bồi dưỡng, nhưng hiện tại còn chưa xuất hiện được nhân tài nổi tiếng.

Nhất là người nổi bật trong những thành viên phái hệ Diệp gia này, trên cơ bản đều đã có tiền đồ quang minh, muốn họ đi làm khu trưởng cấp chính sở, xác thực là có chút không thích hợp cho lắm.

Mà thông qua Diệp Khai miêu tả, tựa hồ cha của bạn học hắn Ninh Thiên Hòa có được bằng cấp cùng kinh nghiệm cũng rất thích hợp đảm nhiệm chức khu trưởng tân khu Phổ Đông, điều này làm cho Diệp Tử Bình cảm thấy thật hứng thú.

- Mấu chốt nhất chính là Ninh Thiên Hòa thuộc về học viện phái, cũng không phải đội ngũ Diệp hệ.

Diệp Khai nói ra:

- Điều kiện tiên quyết của chức bí thư khu ủy cho Diệp hệ chúng ta, đề bạt một vị khu trưởng học viện phái cũng phù hợp với tiếng hô của nhóm cán bộ bản địa thành phố Minh Châu.

- Chuyện này trên nguyên tắc thì cha đồng ý.

Diệp Tử Bình tỏ vẻ:

- Nhưng cha cần phải gặp mặt cha của bạn học con trước đã, sau đó mới có thể quyết định.

Tuy Diệp Tử Bình đối với ánh mắt của con trai cũng thật tán thưởng, thế nhưng sự việc này quan hệ trọng đại, hắn cũng không khả năng chỉ nghe lời một bên của con mình, tùy ý nghe theo con trai an bài việc điều chỉnh nhân sự trọng yếu như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện vậy sẽ biến thành việc chê cười trong chính đàn.

Diệp Khai gật nhẹ đầu, cho rằng làm như vậy là hợp tình hợp lý.

Diệp Tử Bình rất nhanh liền cho thư ký đi an bài chuyện này, lại để cho Ninh Thiên Hòa mang theo con gái đến bệnh viện quân khu tỉnh Giang Trung.

- Kiểu thông tri này tựa hồ chẳng ra cái gì cả…

Diệp Khai tỏ vẻ nói.

- Con đừng có giả vờ với cha, nếu như không phải cha của nữ bạn học của con, con sẽ để bụng như vậy sao?

Diệp Tử Bình trừng mắt nhìn con trai:

- Bất quá cha nghĩ thuận tiện xem thử bạn học của con ra sao, cuối cùng là có gì ưu tú đặc biệt mà có thể làm cho con trai của cha lo lắng như thế, vì muốn đi thăm nàng mà thiếu chút nữa bị người cho nổ thành cặn bã, chắc có lẽ không đến mức làm cho người ta cảm thấy thất vọng đi? Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Con cảm thấy được cha nên đem lực chú ý đặt lên cha của bạn học con thì tốt hơn một chút đấy!

Diệp Khai đề nghị nói.