Quan Môn

Chương 172: Thuật điểm huyệt của Lê Ngũ




Thời điểm cuối tháng, rốt cục nghênh đón ngày khai giảng đại học.

Vừa rơi xuống một trận mưa, không khí khá ướt át, hơn nữa tầng mây vẫn bao phủ cả bầu trời, cho nên thời tiết có vẻ âm mai một ít, khí trời như vậy tuy làm trong lòng người ta có chút buồn bực, nhưng cũng không tiêu trừ lòng nhiệt tình của những học sinh mới.

Dù sao nơi này là một trường đại học nổi danh trong nước, là trọng điểm trong trọng điểm.

Nói như thế nào đây, mặc dù là với thành tích của Diệp Khai mà xem, cho dù vào lớp cũng thuộc vào hàng học sinh dựa phía sau, như vậy có thể nghĩ cạnh tranh tại nơi này ác liệt như thế nào.

- Anh đến trường còn muốn tôi đi theo học cùng…

Lê Ngũ có chút không tình nguyện đi theo sau lưng Diệp Khai, phiền muộn nói.

- Đây là chuyện tốt đó thôi, tuổi cô còn nhỏ như vậy, không đi học thêm nhiều tri thức, về sau làm sao ra ngoài hỗn đây?

Diệp Khai tỏ vẻ trong nhà xử lý chuyện này thật chính xác.

Đoán chừng là do Lê thúc tự mình an bài, không ngờ cũng để cho Lê Ngũ theo Diệp Khai vào Phục Đán đi học, tuyển chọn ngành chuyên nghiệp khá bình thường, là ngành tin tức.

Nhưng theo lời Lê thúc nói, tuy ngành tin tức khá bình thường, nhưng trong chuyên nghiệp tin tức học tại đại học Phục Đán, còn có một tiểu chuyên nghiệp, chiêu sinh bên ngoài rất mật, chỉ tiếp thụ con đường đặc thù giới thiệu vào, chủ yếu tiến hành học phân tích tình báo cùng ngành hoạt động học tập tương quan, đường ra tương lai đã có định hướng phân phối, chỉ định tới một ít bộ môn đặc thù để công tác.

Kỳ thật tình huống tương tự vốn có rất nhiều, chỉ có điều tất cả mọi người đều giữ kín không nói ra, người ngoài cũng không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ bên trong.

- Tôi học đã đủ nhiều rồi, lại không cần quan tâm học thêm ngành học phân tích tình báo đâu.

Lê Ngũ có chút không cho là đúng nói.

Diệp Khai đang đi cùng Lê Ngũ bên trong sân trường, nghe được lời nàng cũng cảm thấy hứng thú hỏi thăm:

- Vậy trước kia cô đã học được những thứ gì?

- Còn có thể là gì chứ, là những gì mà đặc công cần nắm giữ chứ sao.

Lê Ngũ thuận miệng nói ra:

- Dò hỏi tình báo, theo dõi, chiến đấu, súng ống, điều khiển, ngụy trang vân vân, nhưng tôi am hiểu nhất vẫn là chiến đấu bằng tay không, lúc ấy Lê thúc là chuyên môn thỉnh một vị lão sư cho tôi, lão sư khá lợi hại, tôi đã nhận được chân truyền đó.

- Thật hay giả, lợi hại như vậy?

Diệp Khai nghe xong có chút tò mò.

- Đương nhiên, còn tu luyện nội công đâu, kể cả thuật điểm huyệt.

Lê Ngũ gật đầu tỏ vẻ:

- Lão sư nói thiên phú của tôi cũng không tệ lắm, chỉ là hiện tại ngài không còn thu đồ đệ nữa, cho nên chỉ truyền thụ cho tôi một ít bề ngoài mà thôi.

- Thực sự là thuật điểm huyệt?

Diệp Khai kinh ngạc:

- Cô điểm tôi thử xem một chút, thật đúng là chưa từng được chứng kiến qua đâu.

Lê Ngũ lắc đầu nói:

- Không được, nếu điểm huyệt làm anh khó chịu, Lê thúc biết được sẽ mắng tôi.

- Tôi không nói, cô không nói chú ấy làm sao biết được?

Diệp Khai nói.

- Anh xác định muốn thử xem một lần?

Lê Ngũ thấy Diệp Khai phi thường kiên trì, cũng có một ít do dự.

Nghiêm khắc mà nói hiện tại Diệp Khai là cố chủ của nàng, tuy nàng tuổi nhỏ còn là thiếu nữ, nhưng cũng có tiền lương mỗi năm một triệu, hơn nữa cho tới bây giờ Diệp Khai chưa từng yêu cầu bọn họ làm những chuyện gì khó xử, bình thường đi theo Diệp Khai chạy quanh các nơi chẳng khác gì là nghỉ phép du lịch.

Cho nên hiện tại Diệp Khai đưa ra ý nghĩ muốn thử thuật điểm huyệt của nàng một lần, Lê Ngũ thật cảm thấy có chút khó xử.

Nói trắng ra nguyên lý của thuật điểm huyệt chủ yếu là quấy nhiễu việc vận hành khí huyết bình thường của thân thể con người, làm người bị điểm trúng không thể vận động mà thôi, làm như vậy nhất định sẽ tạo thành một ít tổn thương cho thân thể, chỉ là có nhẹ cũng có nghiêm trọng.

Lê Ngũ học thuật điểm huyệt, tuy từng dùng thử qua trên người địch nhân vài lần, hiệu quả rất tốt, nhưng có tạo thành di chứng gì hay không chính nàng cũng không biết rõ ràng, cho nên khi Diệp Khai nói muốn thể nghiệm một phen, ngược lại làm cho nàng cảm thấy có chút không biết làm sao. nguồn TruyenFull.vn

Theo góc độ của một nhân viên mà nói nàng nên nghe lời, thế nhưng Lê thúc nói Diệp Khai là đối tượng nhất định phải được bảo hộ, nếu như nàng sử dụng thuật điểm huyệt trên người của hắn vạn nhất có chuyện gì không hay xảy ra, nàng sẽ không cách nào giao phó với các vị trưởng bối.

- Không sao đâu, thử một chút mà thôi, chỉ cần đừng điểm tử huyệt là được.

Diệp Khai khích lệ nói.

Lê Ngũ thoáng do dự một chút, rốt cục gật đầu đáp ứng.

- Cần làm sao phối hợp?

Diệp Khai hỏi.

- Không cần phối hợp.

Lê Ngũ đi tới gần Diệp Khai, đỡ lấy bờ vai của hắn.

Cũng không thấy Lê Ngũ hành động gì, Diệp Khai chợt cảm thấy bên dưới xương sườn tê rần, nửa thân thể đột nhiên mất đi tri giác, cũng mất đi thăng bằng, muốn ngã quỵ xuống đất.

Đúng lúc này Lê Ngũ đã tiến lên đỡ hắn, Diệp Khai nghiêng nghiêng dựa trên người Lê Ngũ, cũng may bao năm qua Lê Ngũ học võ thuật, nếu không là một thiếu nữ bình thường đã không cách nào đỡ được thân thể cao lớn đã mất đi cân đối của Diệp Khai.

Nhưng Diệp Khai bỗng nhiên cảm thấy trong thân thể có một đạo nhiệt lưu truyền tới, những nơi đạo nhiệt lưu đi qua, ngay lập tức liền khôi phục lại khống chế.

Chuyện này hết thảy phát sinh trong thời gian cực ngắn, khi biểu hiện bên ngoài thân thể Diệp Khai chợt nghiêng qua, lại tựa trên người Lê Ngũ, sau đó hắn đứng thẳng lên thân thể, khôi phục như bình thường.

- Nguyên lai đây là thuật điểm huyệt sao!

Diệp Khai gật nhẹ đầu, cảm thấy thuật điểm huyệt này cũng không khoa trương như trong truyền thuyết, ngược lại giống như có chút giống cắt đứt huyết mạch vận hành, cho nên làm thân thể xuất hiện khoảnh khắc tê liệt ngắn ngủi mà thôi.

Đương nhiên nếu nằm trong hoàn cảnh thực chiến, điểm trúng chỗ hiểm của đối phương vẫn có thể chiếm trước tiên cơ, đạt được thắng lợi, bởi vậy cũng không thể nói thuật điểm huyệt không có ích lợi gì.

- Ồ? Sao anh có thể động?

Ngược lại Lê Ngũ thấy thế có chút kinh ngạc kêu lên.

Dựa theo quy luật bình thường, người bị nàng điểm huyệt nếu như trễ cứu trợ cũng nên có vài phút bị tê liệt, đây là do công lực của Lê Ngũ còn thấp, nếu do chính vị lão sư truyền thụ cho nàng động thủ, có thể làm cho người không thể nhúc nhích trong hai giờ.

- Chỉ cảm giác tê rần một chút, về sau không có gì rồi.

Diệp Khai không hiểu nguyên nhân bên trong, thực sự cũng không nghĩ ra có gì khác lạ.

- Nguyên lai đây là thuật điểm huyệt sao, nếu trong thực chiến mà đem ra sử dụng, quả thật là có chút trợ giúp, nhất là đối với những người không biết gì về thuật điểm huyệt, có thể phát ra được hiệu quả bất ngờ.

Lê Ngũ lại cảm thấy tò mò với tình huống của Diệp Khai, không biết vì sao thuật điểm huyệt của mình lại bị mất đi hiệu lực, không khỏi lại điểm thêm vài lần, kết quả lại làm cho nàng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, lần này Diệp Khai chỉ thoáng lảo đảo một chút lại ổn định thân thể như trước.

- Tôi thật không tin!

Lê Ngũ cảm giác mình không cách nào tiếp nhận được sự thật này, không khỏi dùng tay liên tục điểm lên người Diệp Khai.

Nhưng tình huống làm cho nàng cảm thấy phi thường uể oải, Diệp Khai tựa hồ đã hoàn toàn thích ứng với thuật điểm huyệt, rõ ràng không còn phản ứng.

Nhưng nghiêm khắc mà nói cũng không phải là không có phản ứng, ít nhất mặt của hắn đã biến thành xanh lục.

- Tôi nói nha tiểu Ngũ, cô cứ đâm đâm đâm như vậy, ngón tay của cô không đau, nhưng thịt của tôi cũng đau đó!

Khuôn mặt Diệp Khai có chút co rút lại, nhe răng trợn mắt nói với Lê Ngũ.

- Thật xin lỗi, nhị thiếu gia, tôi chỉ muốn tìm hiểu rõ một chút vì sao thuật điểm huyệt của tôi lại bị mất đi hiệu lực…

Lê Ngũ bị lời của Diệp Khai làm bừng tỉnh, cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.

- Hay là cô có thể đổi lại trên người kẻ khác xem sao.

Diệp Khai cho nàng một chủ ý.

- Cũng đúng nha, làm sao tôi không nghĩ ra điểm này?

Lê Ngũ nghe xong, cảm thấy lời nói của Diệp Khai rất có đạo lý.

Còn đang trong lúc nói chuyện, đối diện vườn hoa có một học sinh đeo kính đang đi tới, vẻ mặt nhã nhặn, ăn mặc không tệ, nhìn qua có lẽ là con cháu của gia đình giàu có.

Diệp Khai đưa mắt ra hiệu cho Lê Ngũ, Lê Ngũ hiểu ý, lại cùng Diệp Khai giả vờ như lơ đãng đi dạo, đi về phía trước, lại làm như vô tình va chạm lên người của học sinh kia, tay phải lại điểm nhẹ lên bên dưới xương sườn của hắn.

Hoàn toàn không hề có chút bất ngờ, vị học sinh đeo mắt kính kia đã té luôn xuống đất, cứ như vậy nằm vật bên trong bụi hoa cạnh đường.

- Bạn học, bạn học, anh làm sao vậy?

Diệp Khai ngồi xổm xuống, vẻ mặt khẩn trương lay động thân thể của đối phương, trong nội tâm lại không ngừng suy nghĩ, không biết lần này có phải Lê Ngũ đã thành công rồi không, cũng không biết thuật điểm huyệt của nàng có thể duy trì được thời gian bao lâu?

Hắn vừa lay vừa gọi, chung quanh có không ít học sinh chạy tới, thấy có người ngã xuống vội vàng gọi khắp bốn phía.

Không bao lâu có đệ tử biết thuật cấp cứu chạy tới, lại ấn huyệt nhân trung giữa mũi cùng miệng, lại kích thích phổi hoạt động, còn có nữ sinh muốn làm hô hấp nhân tạo cho hắn.

Giằng co suốt cả mười phút nhưng người kia vẫn không có chút phản ứng gì, ngay khi giáo y nghe tin chạy tới thì người nọ đột nhiên xoay người ngồi dậy:

- A! Tôi làm sao vậy?

Mọi người nhìn thấy lập tức vô cùng ngạc nhiên, nhưng còn tưởng rằng khi nãy cứu trợ đã có tác dụng, lập tức nhao nhao hoan hô, chúc mừng mọi người vừa cùng nhau cứu được một sinh mạng.

Sau khi giáo y chạy tới, đem học sinh kia kiểm tra từ đầu tới đuôi một lần, cũng không phát hiện ra tình huống gì dị thường, không khỏi cảm thấy sinh nghi, không biết rốt cục là đối phương giả bệnh hay là bệnh thật, nhưng căn cứ với trách nhiệm đối với học sinh, hắn nhớ kỹ tên cùng lớp học của học sinh kia, dặn dò người kia nên nhanh chóng đến phòng giáo y làm kiểm tra toàn thân, đề phòng trên người hắn còn có bệnh gì khác tồn tại.

- Xem ra thuật điểm huyệt của tôi không có vấn đề gì a, vì sao lại không hiệu quả đối với anh đây?

Lê Ngũ cùng Diệp Khai rời đi, có chút tò mò nhìn Diệp Khai, không biết rốt cục nơi nào đã xảy ra vấn đề.

- Tôi cũng không rõ ràng lắm.

Diệp Khai cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng khi liên tưởng tới cỗ nhiệt lưu trong thân thể mình, trực giác trong lòng cho rằng, có lẽ quan hệ tới cỗ nhiệt lưu kia.

Hình như lần trước đó hắn bị người của Trần gia đuổi giết, Diệp Khai đâm đầu nhảy vào trong sông, cuối cùng cũng có cỗ nhiệt lưu này xuất hiện, khiến cho hắn có thể một hơi xuyên qua đường ống, đi mãi tới bên kia bờ sông mới nổi lên.

Nếu không phải có một ít nguyên nhân đặc thù, người bình thường căn bản không làm được điểm này.

Chỉ là Diệp Khai cũng không đem tình huống này lộ ra ngoài, liên hệ tới an toàn tính mạng bản thân, hắn tuyệt không thể chủ quan.

Trong nội tâm Lê Ngũ tràn ngập tò mò, nàng thò tay điểm lên trên người Diệp Khai, nhìn thấy hắn không có phản ứng, lại thử thêm vài lần lúc này mới chịu buông tha cho hắn.

- Thật sự là quá kỳ quái, có thời gian tôi phải tới hỏi lão sư của tôi, nhìn xem ông ấy nói thế nào về chuyện này.

Cuối cùng Lê Ngũ nói với Diệp Khai.

Diệp Khai im lặng, trong lòng tự nhủ cô thật sự đem lão bản xem là chuột bạch hay sao đây?

Nhưng nghĩ tới lão sư của Lê Ngũ thật có năng lực này, Diệp Khai cũng rất muốn gặp mặt hắn, nếu như có thể học được công phu gì thực dụng, xem như tăng cường lực lượng phòng ngự của bản thân hơn rồi.

Hai người đang chuẩn bị đi lấy sách giáo khoa, chợt nghe có thanh âm một thiếu nữ vang lên phía sau, có chút ngạc nhiên hô:

- Diệp Khai, là anh sao?