Quan Môn

Chương 144: Chuẩn Bị Động Thủ




Nhị lão gia tử tuy đã đáp ứng phải trợ giúp Diệp Khai tìm kiếm nhân tuyển phù hợp nhưng chuyện này không thể nóng vội, nhất là vấn đề độ trung thành mà Diệp Khai yêu cầu cũng cực kỳ quan trọng.

Nếu như tìm được người năng lực chưa đủ, như vậy không có tác dụng giám sát. Nếu như tìm được người không đáng tin, như vậy thu được tiền liền chạy trốn, Diệp Khai cũng chỉ có giương mắt nhìn không có biện pháp. Dù sao những chuyện này đều ở hải ngoại, ngoài tầm với của hắn.

Ngược lại là bởi vì chuyện của Phùng Duẫn Đồng mà trong cục chính trị đang dậy sóng. Nguồn tại http://Truyện FULL

Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã tiến hành điều tra rõ chuyện của Phùng Duẫn Đồng, quả nhiên phát hiện ra vấn đề rất lớn.

Phùng Duẫn Đồng trong khi đảm nhiệm chức vụ Bí thư thành ủy kinh thành đã lợi dụng chức quyền, thủ lợi lớn cho người nhà, con số đạt đến kinh người. Con hắn Phùng Tiểu Đồng càng giỏi về hấp kim, ngoại trừ ở trong nước có tài sản lớn thì ở hải ngoại cũng có nhiều tài khoản bí mật. Theo như tình nhân chung của hai người khai báo thì tổng cộng vượt quá 200 triệu Mĩ kim.

Hơn nữa ngoại trừ xài chung tình nhân khiến người ta buồn nôn thì rất nhiều hoạt động phạm pháp của Phùng Duẫn Đồng cũng dần lộ ra.

Về sau, trong một lần họp, đồng chí Giang Thành buột miệng văng tục, chứng tỏ ông căm ghét Phùng Duẫn Đồng thế nào.

Tuy nhiên chuyện xử lý Phùng Duẫn Đồng thế nào thì vẫn là tranh chấp kịch liệt trong cục chính trị.

Một loại ý kiến là kiên quyết xử lý, triệt để thanh tra, công khai cho mọi người. Một loại ý kiến khác cho là nên xử lý kín đáo, tận lực làm nhạt ảnh hưởng chuyện này, để tránh bôi đen hình tượng, mang đến ảnh hưởng bất lợi.

Chỉ là sau khi tiếp tục xâm nhập đào móc lại phát hiện ra vấn đề mới.

Phùng Duẫn Đồng rõ ràng trong bóng tối làm một liên minh, bao gồm mười mấy ủy viên trung ương, hai ủy viên cục chính trị, hai cán bộ cấp phó tỉnh, mục đích là muốn đẩy Phùng Duẫn Đồng vào thường vụ. Vì muốn đạt tới cái mục tiêu này, hắn thậm chí đã bắt đầu tiến hành tiếp xúc với một số cán bộ cao cấp quân đội, chuẩn bị điều động một quân đoàn thiết giáp tới phía nam kinh thành để trợ giúp.

Chuyện này khi được làm rõ khiến đồng chí Giang Thành thân là chủ tịch quân ủy chấn động, lá gan đám này quá lớn, muốn làm chính biến quân sự sao?!

Nếu như nói đồng chí Giang Thành lúc trước vẫn có ý định xử lý nội bộ thì giờ nhìn thấy mà phẫn nộ.

Quân quyền, há để cho mỗi người tùy tiện nắm lấy hay sao?!

Bất quá đã đến tầm mức đấu tranh này thì cũng không phải chuyện Diệp Khai đủ khả năng tiếp xúc. Hắn chỉ nghe Nhị lão gia tử nói qua, chính thức giác đấu vẫn là triển khai trong cục chính trị và thường vụ.

Có chút kỳ quái chính là sau khi phát sinh chuyện này thì dù bên đồng chí Phương Hòa hay đồng chí Sở Phong đều không có ý kiến rõ ràng. Rất hiển nhiên, hai vị lão lãnh đạo muốn mượn lấy chuyện này để xem năng lực quyết đoán của đồng chí Giang Thành.

Nếu như đứng từ góc độ của đồng chí Giang Thành thì với lực lượng của ông mà muốn bắt Phùng Duẫn Đồng xử theo pháp luật thì còn hơi yếu, nhất là thanh âm phản đối tương đối nhiều.

Vô phúc đáo tụng đình, đây vẫn là cách nghĩ phổ biến của mọi người. Ngoại trừ thời cách mạng văn hóa hỗn loạn còn thì dù cả thủ trưởng số 1 muốn đưa một quan to cấp tỉnh ra tòa vẫn rất hạn chế, đại tướng nơi biên cương rất ít khi phải ra tòa.

Nhưng hiện tại đột nhiên xuất ra một trường hợp hiếm thấy như Phùng Duẫn Đồng thật khiến mọi người đau đầu, không biết làm sao xử lý hắn.

Dù sao con số tham nhũng 200 triệu đô la đủ khiến mọi người chấn kinh!

Nhìn tư liệu về Phùng Duẫn Đồng, tất cả mọi người cảm thấy nếu để cho hắn cứ như vậy ít xuất hiện xong việc vậy thì quá nhẹ. Sau này mọi người học theo, vậy bảo sao đồng chí Giang Thành an tâm?

Vì vậy chuyện này cứ vậy dùng dằng, đồng chí Giang Thành cẩn thận cân nhắc một phen, quyết định tạm thời gác lại vấn đề này, đợi đến lúc sau đại hội đảng sẽ tuyên bố kết quả xử lý.

- Quyết định này cũng có thể xem là một biện pháp.

Diệp Khai nghe Nhị lão gia tử nói thì gật đầu.

- Ah, cháu nói xem, làm như vậy có chỗ tốt gì?

Nhị lão gia tử cố tình kiểm tra Diệp Khai.

- Chỗ tốt là rõ ràng đấy.

Diệp Khai thuận miệng đáp:

- Trong chuyện của Phùng Duẫn Đồng có quá nhiều nhân vật liên quan, cũng chưa chắc đều tham nhũng cả mà về lập trường chính trị mà thôi. Dù sao Phùng Duẫn Đồng có hi vọng nhập thường vụ, có một số người muốn làm thân cũng có thể lý giải. Bởi như vậy, đồng chí Giang Thành tạm thời gác lại cũng khiến những người này ngồi không yên, bởi vì đao gác ở trên cổ, chém luôn còn chưa tính, bây giờ lơ lửng mới mất ngủ.

Có thể nghĩ đến, phần lớn những người này đều tìm người dựa vào để tự cứu.

Người có quyền lên tiếng nhất trong trung ương là đồng chí Giang Thành, dĩ nhiên mọi người sẽ có lựa chọn.

- It nhất, thông qua vụ án này, đồng chí Giang Thành có thể nắm gọn kinh thành.

Diệp Khai nói với Nhị lão gia tử.

Nhị lão gia tử nghe xong, khẽ gật đầu, cho rằng Diệp Khai giải thích vẫn tương đối chính xác.

Kinh Thành là hang ổ của Phùng Duẫn Đồng, lúc này bị đồng chí Giang Thành mượn cơ hội càn nát, củng cố vững chắc vị trí số 1, thông suốt chính lệnh ở kinh thành.

-Ông của cháu chắc vẫn phải làm thêm một khóa rồi.

Nhị lão gia tử đột nhiên nói.

- Nói như vậy, đồng chí Hồng Chính vào thường vụ tối đa là đảm nhiệm phó thủ tướng, đồng chí Cổ Kiến Nhung là bí thư trưởng, còn lại ba thường vụ hẳn là một người đứng đầu Ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra, một người đứng đầu Ủy ban tư pháp, còn có một người...

Diệp Khai bấm tay tính toán một lát:

- Phải chăng nhà chúng ta lại có thêm người vào thường vụ? Dù chuyện này khá khó nhưng với nội tình thâm hậu của lão Diệp gia biết đâu lại có cân nhắc.

Nhị lão gia tử nghe Diệp Khai nói chỉ cười:

- Chuyện này không thể nói cho cháu, chờ kết quả đi, nhất định phải cố gắng, tuy thực lực trong hệ chúng ta không có ai nhưng trong đồng minh vẫn có vài đại tướng mạnh.

Diệp Khai nghe xong khẽ gật đầu, lão Diệp gia phát triển lâu năm như vậy, quanh thân không có tùy tùng mới là lạ. Chỉ không biết ai ở trong liên minh mà thôi, dù sao chuyện này bình thường cũng phải giấu kín, ngoại trừ người trong cuộc, người ngoài rất khó biết.

- Nhị gia gia, chuyện cháu muốn người thế nào rồi.

Diệp Khai hỏi.

Hắn vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, dù sao thế cục Soviet giờ đã ngày càng loạn, rất gần với chính biến. Nếu như không nhân cơ hội để cướp lấy số vũ khí cực lớn của Soviet thì sau này rất khó. Khi đó tuy cũng có thể nhưng cái giá phải trả sẽ lớn hơn.

- Ừ, chuyện này đã xử lý rồi, bước đầu tìm được hai người, đều là tay xuất sắc.

Nhị lão gia tử bình tĩnh đáp.

- Như thế rất tốt ah! Đoán chừng cuối tháng cháu còn phải đi Soviet một vòng, tìm chỗ đột phá.

Diệp Khai sau khi nghe xong rất vui vẻ.

- Bên kia gần đây có phần không yên, cháu đi phải cẩn thận một chút.

Nhị lão gia tử dặn dò:

- Sau đó ông sẽ phái hai người kia sang cho cháu, cháu phải cân nhắc mới sử dụng.

- Đa tạ Nhị gia gia rồi.

Diệp Khai thành tâm cảm tạ.

Người mà Nhị lão gia tử chọn cho hắn dĩ nhiên đều trung thành, các kỹ năng khác cũng không cần phải nói. Điều giờ Diệp Khai cần có là một người môi giới bên Soviet.

Chỉ là chuyện này hắn đã sớm giao cho Chung Ly Dư đi làm, chưa biết có kết quả hay không. Dù sao tìm một người trong biển người cũng cực khó, nhất là ở một nơi xa lạ.

Sau đó hắn lại nhận được điện thoại của Bùi Quân Thu. Bùi tổng lúc này đã đi Hải Đông, trực tiếp đầu tư một trăm năm mươi triệu nhân dân tệ vào đó xây nhà máy sản xuất thép nhựa tổng hợp làm khung cửa, thiết bị đã vận chuyển đến, còn đang trong quá trình thử nghiệm. Chỉ là nhà xưởng vẫn tương đối đơn sơ, dù sao vừa mới khai trương, chưa đi vào quỹ đạo.

Theo như quy trình bình thường, xây nhà xưởng phải hết ba tháng nhưng Bùi Quân Thu nóng ruột không chờ được lâu như vậy, làm đến đâu sản xuất đến đấy, đồng thời xây nhà máy mới gần đó.

- Chỉ là tình huống có chút phiền toái.

Bùi Quân Thu nhắc tới chuyện này cũng thấy đau đầu:

- Anh có thời gian thì tới Hải Đông. Tuy triển vọng đầu tư ở đây rất tốt, chính phủ cũng ưu đãi hạng mục này nhưng lại có chuyện khác khiến người ta rất khó chịu.

- Chuyện gì?

Diệp Khai ngạc nhiên.

- Còn không phải là bên Hầu Lão Tam, miệng hắn lớn qua.

Bùi Quân Thu nói.

- Không phải chứ? Hầu Lão Tam rõ ràng lại dám vòi vĩnh cô?!

Diệp Khai nghe xong cũng thấy khó tin.

Tại hắn thoạt nhìn, Hầu Lão Tam tựa hồ không giống loại người này ah! Coi như là bình thường muốn kiếm chút tiền cũng không thiếu đường, hơn nữa rất nhiều người cũng nguyện ý đi đút lót hắn, hắn hoàn toàn không có lý do gì để ra tay với xí nghiệp của Bùi Quân Thu. Dù sao sau lưng Bùi Quân Thu cũng có bối cảnh, chẳng lẽ ở trong đó có chút hiểu lầm?

- Không phải hắn, là vợ của hắn.

Bùi Quân Thu có chút tâm phiền nói.

- Ah, nguyên lai là lão bà hắn.

Diệp Khai khẽ gật đầu, như có điều suy nghĩ nói:

- Vậy được, để tôi tranh thủ tới đó giúp cô giải quyết!.