Quan Môn

Chương 123: Trần Bí Thư, Sao Anh Khó Hầu Hạ Vậy?




Diệp lão gia tử thấy Diệp Khai cùng Phùng Duẫn Đồng đấu võ thì cũng không xen vào.

Chuyện hôm nay là Trần Chiêu Vũ muốn nhân cớ đối phó cháu mình Diệp Khai, thái độ mấy vị đại lão khác, kể cả đồng chí Giang Thành trên cơ bản đều là tọa sơn quan hổ đấu, muốn xem Diệp lão gia tử cùng Trần Chiêu Vũ mặt đối mặt quyết đấu, đến tột cùng thắng bại như thế nào?

Lại nói tiếp, cán bộ lãnh đạo cũng không làm tốt vấn đề giáo dục con cái.

Lấy Thái Tổ làm thí dụ, vợ ông ta là như vậy, con trai là như vậy nhưng trong nhà có một đứa cháu trai xuất sắc lại bị người ta lợi dụng, kết quả cuối cùng thảm đạm. Điều này nói lên cán bộ lãnh đạo nghiêm khắc với bản thân chỉ là một phương diện, giáo dục con cái cũng cực kỳ quan trọng, sơ sẩy một cái có thể đem lại ảnh hưởn nghiêm trọng cho cả cá nhân và quốc gia.

Thái Tổ dĩ nhiên không phải cá biệt, lúc trước dường như có con trai của một vị thượng tướng khai quốc thậm chí vì hành vi cướp giật mà bị xử bắn, chuyện tương tự cũng không ít, nhiều không kể xiết.

Cuộc chiến hôm nay giữa Diệp lão gia tử cùng Trần Chiêu Vũ có nguyên nhân cũng vì đám con cháu. Điều này khiến trong lòng mọi người đều cảnh giác, nghĩ đến ngàn vạn lần đừng để đám con cháu ở nhà gây loạn.

Một khi hậu viện bén lửa thì phiền toái mang lại cho bản thân là cực lớn. Nhất là những đại lão đã bước chân vào vòng xoáy quyền lực, chưa trèo lên đỉnh lại càng dặn mình phải thận trọng.

Trần Chiêu Vũ nhìn về phía Diệp Khai ánh mắt tràn đầy cừu hận.

Vốn là lão Trần gia đã bởi vì chuyện Trần Kiến Chương thông đồng với địch bán nước mà bị ép làm ra nhượng bộ cực lớn, kể cả đồng ý ủng hộ Diệp Tử Bình nhập cục và đảm nhiệm bí thư thành ủy thành phố Minh Châu. Nhưng sau khi Trần Chiêu Vũ biết cháu của mình Trần Học Văn cùng Trần Học Vũ bị Diệp Khai biến thành thái giám về sau liền lập tức suy nghĩ.

- Coi như là cá chết lưới rách, cũng phải đem Diệp Khai đem ra công lý, quấy loạn ý định lão Diệp gia thôi động Diệp Tử Bình nhập cục lần này.

Trần Chiêu Vũ thật sự nổi giận, không quản đại cục, cũng mặc kệ đường lui của lão Trần gia, liều mạng già quyết chiến với Diệp lão gia tử.

Thắng thì bối cục của lão Trần gia có thể thay đổi, tái hiện sinh cơ, thất bại thì triệt để rời khỏi vũ đài chính trị. Dù sao hai thằng cháu đã như vây, Trần Chiêu Vũ cũng không còn trông mong gì.

Đồng chí Giang Thành lẳng lặng quan sát biểu lộ của mọi người. Ông thấy một vấn đề là Diệp lão gia tử không hề lộ vẻ hốt hoảng, thậm chí một chút lo lắng cũng không có, thật khiến cho người phi thường hoài nghi. Là ông ta đã sớm có đối sách, hay ra vẻ trấn tĩnh?

Đồng chí Giang Thành cũng phát hiện, những vị đại lão khác dường như cũng rất mong chờ trận đấu này.

Nhìn Trần Chiêu Vũ đang trong cơn giận dữ, Diệp lão gia tử vẫn tâm bình khí hòa, đồng chí Giang Thành không khỏi thở dài. Trần Chiêu Vũ đúng là quá non so với Diệp lão gia tử.

Trong chuyện này, ông rất phản cảm với Trần Chiêu Vũ, hoặc bản thân chuyện cho bọn họ đối chất là một sai lầm?

Đứng ở góc độ đồng chí Giang Thành nhìn vấn đề thì lão Trần gia cùng lão Diệp gia lâm vào trạng thái giằng co là có lợi nhất cho ông. Bất cứ nhà nào ngã xuống đều sẽ khiến trung ương chấn động, một lần nữa tẩy bài. Đến lúc đó mọi người tranh nhau cướp đoạt, đau đầu nhất chính là thủ trưởng số 1 như ông.

Ánh mắt của mọi người đều chăm chú vào Diệp Khai, nghĩ thầm tiểu tử ứng đối thế nào?

Nếu thật là Diệp Khai đánh tàn phế hai đứa cháu trai của lão Trần gia vậy thì Diệp lão gia tử cũng không thể bảo vệ hắn. Dù sao chúng ta cũng là quốc gia pháp trị, cục công an thành phố cũng không phải để trang trí, cần bắt vẫn phải bắt, hết thảy đều phải theo nếp làm việc.

- Ngài là vị nào?

Diệp Khai mới mở miệng đã hỏi ra một câu kinh người, hỏi thân phận của Trần Chiêu Vũ.

- Cậu...

Trần Chiêu Vũ tức giận đến khẽ run rẩy, chỉ vào Diệp Khai lắp bắp.

Đây không phải rõ ràng khi dễ người sao?

Trần Chiêu Vũ với tư cách là một trong năm đại lão của thường vụ trung ương, bí thư của Ban bí thư, mỗi ngày đều xuất hiện trên TV, giới thiệu bao giờ cũng kèm theo cụm từ "lãnh đạo đảng và quốc gia". Trong nước cộng hòa, quá ít người không biết Trần bí thư.

Diệp Khai là con cháu lão Diệp gia ở kinh thành, lại nói không biết Trần Chiêu Vũ chẳng phải là muốn chơi khăm sao?

Mọi người nghe xong có các biểu lộ khác nhau, trong lòng tự nhủ đứa cháu này của lão Diệp gia quả nhiên sắc bén, Trần Chiêu Vũ tự rước lấy nhục ah.

Một vụ án ẩu đả đơn giản chẳng phải giao cho cục công an thành phố là xong? Không nên làm loạn đến hội nghị bí thư để mọi người xem náo nhiệt không nói, hiện tại rõ ràng còn bị một tiểu bối ngang nhiên] khi dễ, đây không phải chính mình cùng chính mình gây khó dễ sao?

- Không được vô lễ, vị này chính là bí thư của Ban trần bí thư.

Thủ tướng Vân tổng lý mở miệng:

- Tiểu Diệp, cháu không biết Trần bí thư, chẳng lẽ ngay cả bác cũng không nhận ra sao?

- Hắc, dĩ nhiên cháu nhận ra bác Vân.

Diệp Khai cười hắc hắc nói:

- Chỉ có điều nhiều lãnh đạo quốc gia ở cùng một chỗ như vậy, cháu cảm thấy rất có áp lực, lúng túng cũng là bình thường?

Mọi người nghe xong đều mỉm cười, thầm nghĩ lời này tự nhiên là có đạo lý. Bất quá nghe Diệp Khai thì không có nhiều thành ý như vậy, chỉ nghe hắn nói liên tù tì, thấy lúng túng ở đâu?

Bất quá Diệp Khai lập tức vẻ mặt, rất nghiêm túc chào hỏi.

- Tổng bí thư mạnh giỏi.

- Thủ tướng Vân mạnh giỏi.

- Hứa chủ tịch mạnh giỏi.

- Phùng bí thư mạnh giỏi.

- Trần ủy viên mạnh giỏi.

- Lí ủy viên mạnh giỏi.

- Ông chủ nhiệm mạnh giỏi.

-......

Hắn liên tiếp chào hỏi khiến mọi người đều thấy kỳ lạ. Ngay cả người thấp nhất mà hắn cũng biết thì sao lại có thể không biết Trần Chiêu Vũ?

Tiểu tử này tuyệt đối là cố ý làm mất mặt mũi Trần Chiêu Vũ.

- Diệp Khai, sao cháu không chào hỏi Trần bí thư?

Đồng chí Giang Thành nói trúng vấn đề này.

Mặc kệ từ góc độ nào thì Diệp Khai cũng không nên chơi khăm Trần Chiêu Vũ, dù sao người ta cũng là bí thư Ban bí thư, một trong năm thường vụ, lãnh đạo của đảng và quốc gia. Thân phận như vậy cần được tôn trọng đầy đủ.

- Cháu không quen với ông ta, tại sao phải chào hỏi?

Diệp Khai không hề quan tâm, hùng hồn nói:

- Hơn nữa ông ta còn bảo cháu phạm tội, vu oan nhân cách của cháu, sao cháu phải khách khí?

Lời này, tựa hồ cũng có đạo lý ah.

Mấy người đều thầm gật đầu, tự nhủ Diệp gia Nhị thiếu gia quả nhiên không giống bình thường, nhìn như không có kết cấu, nhưng thật ra là có dự mưu, ra đòn không theo quy củ, không để bị người xỏ mũi.

Tuổi còn nhỏ đã có kiến thức inh như vậy, quả nhiên tướng môn hổ tử, khó trách được đồng chí Phương Hòa và đồng chí Sở Phongmở miệng khích lệ.

- Lời này có đúng hay không.

Đồng chí Giang Thành khoát tay nói:

- Dù là đàm phán với địch nhân cũng phải có lễ tiết, nếu vậy thì không phóng khoáng rồi. Bất quá cháu còn nhỏ, chưa thành nhân, Trần bí thư cũng sẽ không so đo. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Diệp Khai nghe xong, lập tức cung kính quay sang Trần Chiêu Vũ, vái ba cái, biểu lộ ngưng trọng nói:

- Trần bí thư mạnh giỏi.

Mọi người tiếp tục ôm bụng cười, Hứa chủ tịch bưng chén trà lên, dùng sức thổi lá trà nổi trên mặt nước. Thủ tướng Vân ngẩng đầu nhìn hoa văn trên trần nhà, dường như hoa văn trên đó có sức hút rất lớn. Diệp lão gia tử tiếp tục mặt không biểu tình, bất quá khóe miệng khẽ mím hai cái, hiển nhiên cũng bị hành động của Diệp Khai cảm nhiễm.

Về phần những ủy viên chính trị khác thì nhìn sang hai bên, coi như không nghe thấy.

- Các anh nhìn xem, đây là thái độ gì.

Trần Chiêu Vũ tức đến nổ mũi.

Diễn xuất vừa rồi của Diệp Khai hoàn toàn coi ông ta là nhân vật chính của lễ truy điệu, khi thấy lãnh đạo chẳng phải sẽ vái ba cái? Hơn nữa giọng còn ngưng trọng như vậy, nói khó nghe là trầm thống.

Diệp Khai tiểu tử, cũng thật sự là quá lừa người

Đồng chí Giang Thành cũng nhíu mày, không nghĩ tới Diệp Khai khó đối phó như vậy, chính mình thật ra khiến hắn đối với Trần Chiêu Vũ khách khí một chút, hắn ngược lại cũng biết nghe lời phải, chỉ có điều phương pháp khách khí này nên bàn lại một chút?

Coi như là lễ tiết cúi đầu ba cái long trọng, nhưng dùng trong trường hợp này cũng không phù hợp, nếu phối hợp nhạc buồn, làm đủ nguyên bộ chẳng phải khiến Trần bí thư giận đến ngất đi?

Bất quá đồng chí Giang Thành vẫn chưa nói gì thì Diệp lão gia tử đã nói rồi, hơn nữa ngữ khí rất không thiện.

- Trần bí thư, anh không nên quá phận rồi. Diệp lão gia tử đặt mạnh chén trà xuống:

- Anh nói cháu của tôi đánh cháu anh, tôi nói không có chuyện này, anh muốn đối chất tôi cũng gọi cháu tới. Anh lại bảo cháu tôi không đủ lễ phép, cháu của tôi biết sai có thể thay đổi, còn trả cho anh lễ trọng. Chuyện đã đến nước này, cháu của tôi làm được đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, nanh còn muốn như thế nào, chẳng lẽ còn được dập đầu tạ tội hay sao? Trần bí thư, sao anh khó hầu hạ vậy?

Trần Chiêu Vũ nghe xong, mặt bầm như gan heo, đỏ bừng nhưng lại không thể nói nên lời.

Diệp Khai nghe xong, không khỏi vỗ án tán dương, lão gia tử quả nhiên là chiến tướng xuất thân, lúc nào nên ẩn nấp, lúc nào nên một kích đắc thủ, bắt thời cơ cực kỳ tinh chuẩn.

Tuy Diệp Khai cũng cân nhắc qua sao ép được Trần Chiêu Vũ để ông ta nổi giận nhưng như thế lại khó tránh khỏi tầm thường, lưu lại ấn tượng xấu.

Lúc này Diệp lão gia tử đột nhiên xen vào thì không còn gì tốt hơn rồi.