Kinh tế nơi đây sở dĩ không phát triển cũng không phải không có nguyên nhân, xem xét kỹ thì có quan hệ chặt chẽ với chuyện xây dựng phân hạm đội.
Theo như thông thường đầu tư công sẽ có tác dụng kéo kinh tế địa phương phát triển, nhưng công trình quân sự lại khác.
Điều đầu tiên khi xây cảng cho phân hạm đội là vấn đề an toàn.
Giữ bí mật là phương diện cần ưu tiên hàng đầu bên quân sự.
Cho nên, công trình này không mang lại lợi ích rõ ràng cho kinh tế địa phương, đồng thời vì vấn đề an toàn mà vùng phụ cận cũng bị nghiêm khắc, không có khả năng tùy tiện khai phá.
Bởi vậy, tình huống liền có vẻ rõ ràng, kinh tế huyện Lâm Giang lạc hậu so với các tỉnh chung quanh.
Cũng may là bên huyện Lâm Giang đã sớm quen, hơn nữa chính quyền cũng cố ý giữ kín nên không xảy ra chuyện lớn.
Nếu để cho dân chúng địa phương biết thì chắc chắn sẽ phản đối sự tồn tại của căn cứ. Tuy rằng họ không thể làm ra vấn đề gì lớn nhưng trở ngại thì rất khó nói, vạn nhất xảy ra biểu tình thì phiền toái lớn.
Thời tiết đã trở lạnh, nhất là bên bờ biển.
Thời gian gần đây, trong căn cứ người đến người đi, có chút náo nhiệt.
Tuy rằng lính gác luân phiên thay đổi nhưng trong lòng luôn có cảm giác, gần đây có đại nhân vật tới căn cứ, nếu không tư lệnh cùng chính ủy không đến mức khẩn trương như vậy.
Trong gấp ngoài hoãn chính là tình hình hiện tại của căn cứ Lâm Giang.
Vào chừng ba giờ sáng, một chiếc xe lớn chạy vào cổng căn cứ.
Lính gác vừa thấy liền tiến lên hỏi.
Đội trưởng cảnh vệ lập tức chạy tới ngăn cản.
“Đây là chuyện của tư lệnh giao.” Đội trưởng cảnh vệ nói.
“Tuân lệnh.” Lính gác nghe xong, lập tức mở cổng.
Lính gác thấp thoáng thấy được trong xe có một cô gái bị bịt mặt, nhét giẻ vào miệng ngồi giữa hai người lực lưỡng.
Tuy rằng trong lòng cảm thấy nghi ngờ nhưng hắn biết những chuyện này không nên đụng vào thì hơn.
Chuyện trong quân doanh cũng không đơn giản, nhất là căn cứ Lâm Giang thường xuyên có một số đại nhân vật lui tới. Lính gác ở lâu nên biết chuyện gì mình phải quan tâm, cái gì không được xen vào, nếu không nhẹ thì khai trừ rồi quân tịch đuổi về nhà, nặng thì biến mất không thấy dấu vết.
Không ai tình nguyện nếm thử phiêu lưu như vậy.
Sau khi xe tiến vào căn cứ vẫn không dừng lại, kiến trúc ở đây khá phức tạp, cuối cùng dừng lại ở một tòa nhà ba tầng nhỏ thấp thoáng trong cây xanh.
Từ trên xe bước xuống năm sáu người, trong đó có một cô gái bị khống chế, người đứng bên cạnh cô chính là Trần Nhiên.
Chỉ là sắc mặt của Trần Nhiên hiện giờ khá khó coi.
Điều này cũng khó trách, sau khi biết bên mình có nội gian thì Trần Nhiên rất tức giận, muốn điều tra rõ chuyện này.
Làm người khống chế chủ yếu sau màn của Tùng Hoa thực nghiệp, Trần Nhiên rất rõ ràng, lỗ hổng của Tùng Hoa thực nghiệp cũng không phải rất lớn, đơn giản chỉ là công cụ rửa tiền mà thôi. Dù trong quá trình thao tác có một số vấn đề ví như thiếu nợ cũng không thể đủ làm cho hắn sứt đầu mẻ trán, nhiều lắm chỉ khiến cho kế hoạch lên sàn khó khăn một chút mà thôi.
Hắn thật không ngờ, chỉ vì bên Đông Sơn bị thiếu nợ mà Diệp Khai bỗng nhiên chạy đến khiến hắn bất ngờ không kịp phòng.
Nói chung, rất ít sẽ có lãnh đạo giống như Diệp Khai, nhàn rỗi không có việc gì làm, tự thân đi đòi nợ cho xí nghiệp thuộc mình quản hạt.
Nhưng Diệp Khai làm như vậy khiến bên hắn cảm thấy khó có thể ứng phó, dù sao trẻ tuổi đã là thị trưởng cấp trưởng ban, năng lực phía sau thế nào không nói cũng biết. Người như vậy dù có muốn qua loa cũng phải tìm được cách nói hợp lý.
Điều làm cho Trần Nhiên cảm thấy phiền toái nhất chính là cha con Lâm Tiên Giác gặp chuyện không may, đây mới là tảng đá đè nặng trong lòng hắn.
Hắn đã sớm biết chuyện Lâm Tiên Giác bị quân ủy triệu hồi, thậm chí giờ cũng biết Lâm Tiên Giác đã bỏ mạng vì trực thăng đâm vào núi. Con của Lâm Tiên Giác cũng chết dưới mưa đạn của đám thủ hạ Diệp Khai.
Việc này vốn cũng không lớn nhưng Lâm Tiên Giác chết khiến quyền lực của quân khu tỉnh Giang Hoài xảy ra thay đổi rất lớn, thế lực bên ngoài lập tức nhảy vào, tân tư lệnh tới đây sẽ phá hủy kế hoạch chỉnh thể của bọn họ.
“Lâm Hiểu Phàm chính là heo, nói hắn là heo còn vũ nhục chỉ số thông minh của heo!” Vừa biết chuyện này, Trần Nhiên cùng Vương Tùng từng nói qua như vậy.
Hắn bắt nạt người khác cũng thôi, dù sao có cha hắn Lâm Tiên Giác bao che, cũng không liên lụy đến đầu người khác.
Nhưng Lâm Hiểu Phàm không có mắt, chọc tới Diệp Khai, chẳng những tự hại chết mình mà còn liên lụy đến Lâm Tiên Giác, tiến tới khiến cho quyền lực quân khu tỉnh Giang Hoài xảy ra biến hóa, ảnh hưởng đến chuyện làm ăn lớn trong tay bọn họ, chuyện này thật khó mà chịu đựng.
Bọn họ đi theo một hàng vào trong kiến trúc.
Cô gái phía sau cũng được tháo khăn bịt mặt, lộ ra khuôn mặt thanh tú, chính là Tả Phi.
Sắc mặt Tả Phi có chút hốt hoảng, nhìn chung quanh, hoàn toàn không nhận ra là nơi nào, chỉ thấy trạm gác và ngọn đèn đằng xa nên biết là doanh trại quân đội.
Cô hơi nghiêng tai lắng nghe thì cảm giác cách đó không xa truyền đến tiếng sóng biển và vị mặn của gió, lập tức liền đoán được đây là căn cứ bên bờ biển.
“Căn cứ Lâm Giang?” Tả Phi có chút ngờ vực vô căn cứ hỏi một câu.
Trần Nhiên có chút giật mình, nhìn Tả Phi rồi nói,“ Cô nên quan tâm nhiều hơn đến vận mệnh của mình thì hơn.”
Hắn nói đúng hoàn cảnh, chuyện mà Tả Phi làm ra quả thật khiến cho đại nhân vật bên hắn cảm thấy chấn động.
Nhưng hậu quả Tả Phi làm như vậy thực nghiêm trọng , trực tiếp nắm lấy mệnh môn của bọn họ.
Một khi mấy thứ này rơi vào tay những người khác tuyệt đối sẽ dẫn tới đại phong ba, thậm chí nguy hiểm cho vài vị đại nhân vật.
Cho nên, sau khi biết được tin này, Trần Nhiên được người đưa ra chủ ý bắt cóc Tả Phi, bí mật đưa đến căn cứ Lâm Giang.
Sở dĩ chưa diệt khẩu Tả Phi đơn giản chỉ vì đại nhân vật còn chưa rõ, Tả Phi đã cung cấp bao nhiêu tin tình báo, mức độ ảnh hưởng đến đâu?
Chỉ khi có được số liệu cụ thể về tổn thất, bọn họ mới có được đánh giá hợp lý, từ đó xem giải quyết thế nào về cô gái đã bán đứng mình.
“Nếu tôi đã làm như vậy thì đâu có sợ hậu quả.” Thái độ của Tả Phi bình thản, dường như đã liệu đến khả năng này, trong lòng đã chuẩn bị tâm lý.
“Quen biết một thời gian, thái độ cô như vậy khiến tôi cũng chẳng thể giúp.” Trần Nhiên đối với Tả Phi cảm thấy tiếc hận .
Là con trai của phó bí thư tỉnh Giang Hoài, những mối quan hệ của Trần Nhiên dĩ nhiên bị vây trong vòng đám con cháu cán bộ cao cấp toàn bộ Giang Hoài. Vì thế mà đối tượng kết hôn của hắn cũng không nhiều, Tả Phi dĩ nhiên là một nhân tuyển trong đó.
Quen biết nhau một thời gian, Trần Nhiên đối với Tả Phi vẫn có cảm tình.
Chỉ là nay đã xảy ra chuyện như vậy, Trần Nhiên dĩ nhiên không thể tỏ thái độ gì với Tả Phi, nếu có sẽ là mạo hiểm cực lớn tới sự nghiệp chính trị của cha hắn.
Nếu mấy vị đại nhân vật kia cảm thấy bất mãn, nhất định phải điều chỉnh cục diện Giang Hoài vậy thì chuyện nhà bọn họ rơi đài cũng chỉ là một câu nói.
Hiện tại Trần Nhiên cũng chỉ hi vọng mấy đại nhân vật kia hài lòng với chuyện hắn làm hôm nay, tranh thủ bịt lại lỗ hổng, giữ được vị trí hiện có mà thôi. Những chuyện khác thì hắn không dám nghĩ tới.
“Thủ trưởng muốn gặp hai người.” Một sỹ quan đi từ trong phòng ra, trên vai đeo ba ngôi sao bạc, trầm giọng nói với Trần Nhiên.
“Tuân lệnh.” Trần Nhiên không dám thở mạnh.
Mục đích tới đây lần này của hắn là áp giải Tả Phi, thuận tiện giải thích chuyện của mình.
Dù sao phiền toái lần này cũng không thể tính hết lên đầu của Trần Nhiên hắn, dù là chuyện của cha con Lâm Tiên Giác hay Tả Phi đột nhiên phản bội đều là chuyện khiến người ta không thể đoán trước.
Nếu vì một số nhân tố ngẫu nhiên mà phủ định toàn bộ cống hiến của cha con hắn là không công bình .
Tả Phi ngẩng đầu nhìn qua, thấy cửa lớn phía trước mở ra, để lộ một đường hầm thật dài, nhìn vào rất âm u.
Cô cũng không bộc lộ cảm xúc gì, chỉ đi theo Trần Nhiên và thượng tá kia.
Vòng vèo qua hơn trăm mét thì tới chỗ một đại sảnh đơn giản, ở đây đã có năm sáu người tầm trung niên ngồi chờ, có người mặc quân phục, cũng có người mặc thường phục .
Sau khi Tả Phi nhìn rõ mặt người ngồi giữa thì không khỏi bật thốt lên kinh ngạc.
Cô thật không ngờ, trong chỗ này lại gặp đại nhân vật như vậy?