Quan Môn

Chương 1154: Phải xử lý thăng cấp




Một đám sỹ quan giám sát cấp dưới xử lý hiện trường.

Cũng không người nào chú ý tới sau này Lâm gia sẽ như thế nào, bởi vì điều này đã không có ý nghĩa .

Lâm Tiên Giác cường thế như vậy cũng không ngăn được mệnh lệnh, Lâm Hiểu Phàm phản kháng, chỉ có thể cho là giãy dụa mà thôi, đáng tiếc là hắn cũng không đạt tới mục tiêu mong muốn, cùng lắm chỉ làm cho má Diệp Khai hồng lên một vệt.

Một phát súng chẳng thể làm nên điều gì, chỉ khiến Lâm Hiểu Phàm trả bằng mạng.

Mọi người đem thi thể Lâm Hiểu Phàm đi, sau đó chở một xe vôi tới xóa vết máu. Lăn qua lăn lại vài lần, dùng đất phủ qua, không còn lưu lại dấu vết.

Chỗ đất trộn lẫn máu của Lâm Hiểu Phàm được chuyển đến bờ sông, ném toàn bộ xuống dưới.

Về phần thi thể Lâm Hiểu Phàm sẽ được đưa đến đài hỏa táng. Đêm nay sẽ có một phiên làm việc riêng cho hắn, cả thân thể lẫn đầu đạn bên trong tiêu trong ngọn lửa, hóa thành hư ảo.

Đúng như Ngư Thức Phàm, sau khi định cho Lâm Hiểu Phàm tự sát thì thế giới này sẽ không còn lại gì dấu vết của hắn. Sau khi một vòng mới chuyển dời, sinh tử tồn vong chỉ còn là ký ức.

“Thế giới này vẫn là được làm vua thua làm giặc, không có chân lý thứ hai.” Một sỹ quan tham gia toàn bộ quá trình nhỏ giọng nói thầm nói.

Hắn thì thào, không ai nghe rõ.

Loại chuyện giống như đêm nay, không có bao nhiêu người nguyện ý nói đến, dù sao kết quả xử lý cuối cùng đã có. Dù có ám muội đến đâu thì trừ bỏ đương sự, không mấy ai có thể biết chân tướng.

Đương sự làm như vậy cũng là lo lắng phiền toái.

Rất nhiều người ở hiện trường phỏng chừng lúc này đều tình nguyện đêm nay ở nhà xem tivi, cũng không nguyện ý có cơ hội biểu hiện này.

Bên ngoài tuy rằng động tĩnh lớn như vậy, bên trong lễ đường vẫn một mảnh tường hòa.

Trong tiếng nhạc hùng tráng, tiết mục cuối cùng chấm dứt, đám diễn viên xếp thành một hàng, các vũ công thì quay chung quanh trước sau, giơ hoa cổ vũ không khí.

Ngư Thức Phàm lúc này cũng chạy trở về, cùng mấy phó tư lệnh, phó tham mưu trưởng đứng chung một chỗ, tươi cười bắt tay diễn viên, ân cần thăm hỏi, sau đó chụp ảnh chung lưu niệm.

Diệp Khai sau khi đem Ngô Mộng Linh về vị trí liền lặng lẽ về tới chỗ ngồi của mình.

Lúc này đám Trần Nhiên cũng đứng dậy, vỗ tay thăm hỏi, nhìn đến Diệp Khai trở về, liền thấp giọng hỏi,“Sao Diệp thị trưởng đi lâu như vậy, bụng còn đau không?”

“Không có gì, chắc không quen đồ ăn.” Diệp Khai khoát tay nói.

Trần Nhiên thấy hắn không muốn nhiều lời, liền cũng không có hỏi lại cái gì, dù sao bọn họ hiện tại có việc cầu người, không thể khiến Diệp Khai mất hứng, chuyện lại càng không dễ làm .

Về phần hai cô gái Lý Quyên và Tả Phi đều đang sôi nổi trò chuyện về tiết mục, chắc chắn đang khá vui.

Sau khi giải tán, Diệp Khai liền tách khỏi đám Trần Nhiên, về tới nhà khách.

“Nhị thiếu, bên quân khu xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi cảm thấy vẫn nên đổi chỗ ở.” Sau khi vào phòng, Lý Hải nhắc nhở Diệp Khai.

Tuy rằng nói Lâm Tiên Giác đã bị dẫn lên kinh thành, con của hắn Lâm Hiểu Phàm cũng chết nhưng không ai dám bảo đảm trong đại viện này lại không có một hai bạn bè của Lâm gia.

Nếu những người lòng mang oán hận Diệp Khai chặt đứt tương lai bọn họ, chưa chắc sẽ không làm ra chuyện cực đoan gì.

Phải biết rằng đây chính là quân khu tỉnh, để kiếm một khẩu súng cũng không phải là chuyện gì khó, huống chi có một số người có giấy phép sử dụng súng.

“Anh nói rất có đạo lý.” Diệp Khai nghĩ qua, cũng đồng ý với đề nghị của Lý Hải.

Không ai lại không quan tâm đến an toàn của bản thân, Diệp Khai cũng vậy. Giờ hắn có địa vị cao nên càng phải chú ý tới an toàn của bản thân, nếu hắn ngã xuống sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người.

Vì thế bọn họ liền cùng Ngư Thức Phàm liên hệ một chút, ngầm thay đổi chỗ, đến ở chỗ của Lâm Tiên Giác.

Chỗ của Lâm Tiên Giác trong quân khu thuộc khu biệt thự đơn, cùng chỗ với con trai Lâm Hiểu Phàm. Về phần vợ con ông ta ở tại kinh thành, rất ít khi đến Giang Hoài.

Bởi vậy đám Diệp Khai tới đây cũng không có gì phiền toái .

Thư ký của Ngư Thức Phàm chạy tới dẫn đường, sau đó an trí đồ dùng hàng ngày.

“Diệp thị trưởng, không nên thay đổi đồ vật trong phòng, Ngư chính ủy từng dặn dò, những thứ này có khả năng sẽ là vật chứng để xử lý.” Thư ký của Ngư Thức Phàm dặn dò.

“Hiểu rồi, tôi chỉ ngủ một giấc mà thôi.” Diệp Khai gật gật đầu.

Trên thực tế, hiện tại Ngư Thức Phàm tuy rằng bị mang đi , nhưng chưa vụ của hắn chưa bị bãi miễn nên trước khi quân khu nhận được mệnh lệnh của quân ủy thì chưa thể áp dụng thêm thủ đoạn.

Để Diệp Khai ở đây là biện pháp bất đắc dĩ. Bất quá Ngư Thức Phàm nghĩ đến thân phận của Diệp Khai, cũng không cảm thấy chuyện này có cái gì không đúng. Dù sao bên quân ủy là do Diệp gia nhị lão gia tử phụ trách, xử lý Lâm Tiên Giác thế nào cũng chỉ ở trong thao tác.

Đám Diệp Khai sau khi tiến vào thấy biệt thự của Lâm Tiên Giác rất lớn, diện tích cả hai tầng chừng bốn trăm mét vuông, bên trên còn có một gác con chừng một trăm mét vuông, mặt sau còn lại là gara.

“Phòng ở như vậy nếu ở kinh thành giá trị xa xỉ.” Diệp Khai nhìn quanh liền cảm khái một câu.

“Nếu là phòng của Lâm Tiên Giác, biết đâu có thứ gì nhạy cảm?” Thư ký Đường Mộc liền đoán nói.

Diệp Khai lắc đầu nói,“ Cũng không có nhiều khả năng, dù sao không phải tư nhân sở hữu, Lâm Tiên Giác không có khả năng bỏ thứ gì quan trọng ở đây.”

Biệt thự ở đây tuy rằng ở thoải mái nhưng dù sao không phải tài sản riêng. Nói không chừng khi nào có một mệnh lệnh đến, Lâm Tiên Giác phải chuyển tới nơi khác nhậm chức, cho nên bảo ông ta cất thứ gì quan trọng ở đây không nhiều.

Ít nhất, nơi này không có thứ gì quá trọng yếu, nhất là những thứ có liên quan đến tiền trường của ông ta, Lâm Tiên Giác cho dù là đặt ở văn phòng cũng sẽ không đặt ở trong nhà.

Tuy rằng ở văn phòng có cảnh vệ gác , đề phòng sâm nghiêm, nhưng bên này không có chế độ như vậy, chỉ có thể nói là ở trong khuôn viên đại viện an toàn hơn.

Không bao lâu sau, bác cả Diệp Tử Kiện gọi điện thoại tới,“Lâm Tiên Giác đã lên máy bay, hắn cũng thật lớn gan, dám bỏ cả hội nghị bác chủ trì.”

“Lúc này chuyện lớn rồi, phỏng chừng Lâm Tiên Giác gặp phải phiền toái.” Diệp Khai kể lại một chút chuyện bên này.

“Cái gì?!” Diệp Tử Kiện nghe xong Diệp Khai kể không khỏi khiếp sợ.

Ông thật không ngờ, Lâm Tiên Giác không chỉ có ý với Diệp Khai mà đứa con Lâm Hiểu Phàm của ông ta cũng rút súng chĩa vào cháu mình, chuyện này rất lớn!

“Vậy cháu việc gì không?” Diệp Tử Kiện tối quan tâmcũng là vấn đề này.

Vạn nhất Diệp Khai xảy ra chuyện gì ở quân khu tỉnh Giang Hoài thì là tổn thất lớn nhất của lão Diệp gia, thậm chí có thể dùng tin dữ để hình dung, dù sao Diệp Khai hiện tại là hy vọng của lão Diệp gia.

“Cháu không sao, nhưng Lâm Hiểu Phàm xong rồi, hắn bị loạn súng bắn chết.” Diệp Khai hồi đáp.

“Hừ, cũng là gieo gió gặt bão.” Diệp Tử Kiện hừ một tiếng, có chút tức giận nói,“Bác xem vấn đề của Lâm Tiên Giác rất nghiêm trọng, không phải chỉ là vô kỷ luật! Nhìn sự kiêu ngạo ương ngạnh của con hắn vậy thì người làm cha ở đâu! Để bác và nhị gia gia thương lượng một chút, điều tra kỹ chuyện này!”

Kỳ thật theo như bàn bạc trước đây của hai người thì Diệp Tử Kiện cũng không định ra tay quá độc ác với Lâm Tiên Giác. Dù sao ông ta cũng chỉ mới trốn họp, chưa đến nỗi phải kêu đánh kêu giết.

Ý của bọn họ chính là nương cơ hội này, đem Lâm Tiên Giác về kinh hung hăng khiển trách một phen, thậm chí cho một xử phạt nặng để giết uy phong vì hành động của Diệp Khai ở Giang Hoài. Thứ hai nhân đó làm giảm lực ảnh hưởng của Lâm Tiên Giác ở quân khu Giang Hoài, cất nhắc Ngư Thức Phàm.

Cho nên bọn họ mới làm ra một bức điện quân ủy đem Lâm Tiên Giác lên kinh, còn không tuyên bố cụ thể gì, muốn tạo ra áp lực để mọi người cảm thấy Lâm Tiên Giác vừa đi, khẳng định là không về được.

Hiện tại thoạt nhìn, hiệu quả vẫn tốt lắm .

Nào ngờ lại xảy ra biến cố, Lâm Hiểu Phàm đùa giỡn, bắt cóc Ngô Mộng Linh, kết quả dẫn tới Diệp Khai ra tay cứu giúp, làm cho xung đột thăng cấp , mà Lâm Tiên Giác lựa chọn sai lầm, cũng làm cho chuyện này trở nên không chịu khống chế, cuối cùng nháo ra mạng người.

Đến hiện tại, bản thân Diệp Tử Kiện cũng thấy bất ngờ. Đầu tiên chỉ muốn hạ mặt mũi của Lâm Tiên Giác mà thôi, giờ xem ra vấn đề của hắn không ít, phải xử lý.

“ Cháu đúng là gây họa, đi đến đâu cũng có chuyện, lần này hay rồi.” Diệp Tử Kiện không khỏi có chút vò đầu nói với Diệp Khai.

“Tự làm bậy, không thể sống a.” Diệp Khai cũng thở dài nói,“Kỳ thật cháu cũng không có nghĩ tới, sẽ phát sinh loại chuyện này .”