Quan Môn

Chương 1108: Mua bán lỗ vốn




Về chuyện bảo tàng của Nam Cung thế gia, Diệp Khai không có khả năng thông báo cho toàn thế giới, cũng chỉ có thể báo cho cha mẹ. Cho nên lúc này Mạnh Chiêu Hoa vừa hỏi thì Diệp Khai liền đem chuyện này nói qua một lượt.

“Cho nên, hiện giờ con có đến hơn một trăm tấn vàng?” Mạnh Chiêu Hoa nghe xong không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Hơn một trăm tấn vàng a, chuyện này quả thực khiến bà chấn động, còn hơn cả số trân bảo và tự họa.

Trong nước cũng không phải nhiều tài nguyên vàng, các mỏ vẫn tương đối nghèo nàn. Vì thế chuyện khai thác vàng vẫn là đại sự hạng nhất của quốc gia, thậm chí trong nước còn có nhánh bộ đội chuyên môn tìm kiếm vàng.

Lúc này Diệp Khai dễ dàng được hơn một trăm tấn vàng, quả thật làm cho Mạnh Chiêu Hoa cảm thấy giật mình.

“Đại khái là Nam Cung Kinh Hồng lão tiên sinh xem con có vẻ thuận mắt, liền đem số vàng này tặng cho con. Kỳ thật con vẫn cảm thấy hơi ngại, dù sao con cũng không giúp được quá nhiều....” Diệp Khai đưa tay lên tính,“Ân, con cũng chỉ cứu Nam Cung Vân một lần, cứu Nam Cung Kinh Hồng một lần, giúp bọn họ thuận lợi về nước, giúp bọn họ giải quyết nội loạn gia tộc, hắc, cũng không tính là ít.”

Mạnh Chiêu Hoa nghe xong, liền nói,“Mẹ cảm thấy, mấu chốt vấn đề không ở nơi này, mà là quan hệ giữa con và Nam Cung Vân làm cho mẹ cảm thấy có chút bất thường.”

Làm một người mẹ, Mạnh Chiêu Hoa đối với chuyện tình cảm của Diệp Khai vẫn biết một chút. Xa xôi không nói, chỉ là Diệp Khai nhờ bà sắp xếp cho Từ Chỉ Đồng đã nói lên quan hệ giữa cô và Diệp Khai có chút thật không minh bạch.

Từ đó suy ra, Mạnh Chiêu Hoa liền cảm thấy Nam Cung Kinh Hồng sở dĩ khẳng khái đem nhất bút tài phú lớn như vậy đưa cho Diệp Khai chắc chắn là vì quan hệ với Nam Cung Vân. Dù sao, Nam Cung Vân tiếp xúc nhiều với Diệp Khai, giữa hai người có quan hệ đặc biệt cũng là phù hợp lẽ thường.

“Con cứ như vậy thì sớm muộn cũng có ngày cảm thấy đau đầu .” Tuy rằng không trách cứ con cái gì, nhưng Mạnh Chiêu Hoa vẫn cảm thấy có nghĩa vụ nhắc nhở.

Bên người Diệp Khai oanh oanh yến yến một đống bạn gái. Hiện tại khả năng còn không sao cả, nhưng đến lúc đám này đến tuổi lập gia đình vậy khó mà nói .

Nhất là Diệp Khai thân phận bất đồng, đám con gái muốn vào cửa Diệp gia tuyệt đối không ở số ít.

Đến lúc đó mâu thuẫn nổ ra, Sở đại tiểu thư làm chính cung mất hứng, e là đại loạn.

“Điều này cũng không có biện pháp......” Diệp Khai nhắc tới chuyện này cũng ỉu xìu, gãi gãi đầu nói.“Có một số việc đều là tình thế bức người, con cũng không nghĩ phiền toái nhiều như vậy. Mẫu thân đại nhân nói như vậy cũng đành vậy thôi.”

“Hắc, tuổi chưa lớn nhưng đã tự cao rồi, mẹ làm mẹ nói không nổi con nữa rồi phải không?” Mạnh Chiêu Hoa thấy Diệp Khai không hề có ý hối hận, không khỏi tức giận nói.

“Nói gì đấy?” Phía sau, Diệp Tử Bình vừa trở về, nghe Mạnh mẫu (tác giả chơi chữ theo tích của mẹ Mạnh tử) dạy con liền cười hỏi.

“Ba.” Diệp Khai lên tiếng chào rồi đi qua đỡ lấy mấy thứ trong tay ông để qua một bên.

“Nhìn thằng con bảo bối của ông đó, giờ không còn nghe tôi nói nữa.” Mạnh Chiêu Hoa tố khổ với Diệp Tử Bình.

“Khó mà làm được.” Diệp Tử Bình đang vui vẻ, nghe xong liền cười nói với Diệp Khai,“Ba cũng không dám chọc giận mẹ con, cẩn thận bà ấy lên cơn thì dùng môi đánh đấy.”

“Nếu như bị dùng môi đánh vài cái mà có thể giải quyết vấn đề thì con chịu vài cái có sao?” Diệp Khai hồi đáp.

Một nhà ba người khó được cùng một chỗ ăn cơm chiều, sau đó liền đến phòng khách nói chuyện.

“Kia phê vàng, ngươi tính xử lý như thế nào?” Diệp Tử Bình điểm thượng một cây yên, hút hai khẩu. Sau đó hỏi Diệp Khai đạo.

Về chuyện bảo tàng, Diệp Khai từ sáng sớm đã nói với Diệp Tử Bình. Ý kiến của Diệp Tử Bình là vàng tùy Diệp Khai xử trí, nhưng đối với trân bảo văn vật thì tốt nhất vẫn nên phân biệt một chút, nếu thuộc loại quốc bảo phải hạn chế xuất cảnh .

Nhưng ý tưởng Diệp Khai lại khác. Hắn cho rằng chính mình cũng không thiếu tiền, nên không cần phải vội vã đem số bảo bối đó xuất thủ. Hơn nữa trong tương lai, theo sự phát triển bùng nổ của kinh tế, giá những thứ này ngày một cao, không cần phải bán hiện giờ.

“Số vàng này không phải nói tự con xử trí sao?” Diệp Khai hỏi.

“Kế hoạch không như cũ, tin tức con tìm được số vàng đã lộ ra, hiện tại đồng chí Hồng Chính quản lý kinh tế nên đã hỏi cha về việc này, tuy rằng không có nói rõ nhưng khẳng định cảm thấy hứng thú với nó.” Diệp Tử Bình nói với Diệp Khai.

“Như vậy a......” Diệp Khai nghe xong, nhất thời liền trầm ngâm.

Nếu nói là những người khác đánh chủ ý với số vàng này, Diệp Khai chưa chắc sẽ để ý tới bọn họ. Những gì đã bị Diệp Khai hắn nuốt vào bụng thì quyết không có khả năng nhả ra.

Nhưng đồng chí Hồng Chính lại khác. Chưa nói đồng chí Hồng Chính làm người chính trực, rất có năng lực quản lý kinh tế, chỉ nói trước kia ông đã từng giúp Diệp Khai khiến cho Diệp Khai không thể không cảm kích.

Diệp Tử Bình không nói gì, cầm điều thuốc trong tay nhìn Diệp Khai cân nhắc chuyện này.

Xuất phát từ hiểu biết với con mình, Diệp Tử Bình biết Diệp Khai khẳng định có thể làm ra quyết định sáng suốt, không để ông thất vọng.

Quả nhiên, qua một lát, Diệp Khai liền tỏ vẻ nói,“Nếu đồng chí Hồng Chính nhắc đến chuyện này thì cha cứ nói với ông ấy con có thể giao số vàng ra nhưng không phải không có điều kiện .”

“Nga, điều kiện gì?” Diệp Tử Bình nghe xong, cảm thấy có chút tò mò.

“Quyền khai thác và xuất khẩu đất hiếm trong nước.” Diệp Khai nói,“Nếu ông ấy có thể hoàn thành chuyện này thì con sẽ đưa số vàng cho ông ấy, tùy ông ấy xử lý.”

“Như vậy a, nghe hình như là con chịu thiệt.” Diệp Tử Bình nghe xong nói.

Đất hiếm trong nước có mấy thứ đứng đầu thế giới: Số lượng dự trữ nhất thế giới, quy mô sản xuất nhất thế giới . Mà đất hiếm đại lục dành 60% sản lượng dùng cho xuất khẩu, chiếm 63% giao dịch quốc tê. Hơn nữa đại lục là quốc gia duy nhất trên thế giới cung cấp đất hiếm có cấp bậc khác nhau và thành phần khác nhau với số lượng lớn.

Trước mắt trong nước những nơi có giá trị khai thác tài nguyên đất hiếm trải khắp đông nam tây bắc, lên đến hai mươi tỉnh, khu tự trị.

Với lượng dữ trữ đất hiếm phong phú, nền công nghiệp khai thác đã có lịch sử mấy chục năm nên hiện giờ sản lượng đất hiếm khai thác trong nước đã đạt tới trên ba vạn tấn mỗi năm, trở thành quốc gia sản xuất đất hiếm lớn nhất thế giới danh phù kỳ thực.

Diệp Tử Bình tuy không biết rõ về tình hình nhưng vẫn biết đại khái, vì vậy nói với Diệp Khai,“ Với sản lượng trên ba vạn tất hiện tại thì xuất khẩu cũng chừng hai vạn, tổng giá trị chưa đến một triệu đôla. Nếu con dùng một trăm tấn vàng để đổi, cho dù khai thác miễn phí vài thập niên, sau đó bán đi cũng chưa chắc lấy lại tiền vốn, chưa kể còn phải đầu tư các loại thiết bị, đây là một vụ làm ăn thua lỗ lớn a.”

Hiện tại giá vàng trên cơ bản là 390 đôla một ounce, như vậy mỗi gam 14 đôla, một tấn vàng trao tay là 1400 vạn đôla, một trăm tấn vàng là 14 triệu đôla.

Số vàng của Diệp Khai giá trị chừng 20 triệu đôla, dùng đổi lấy quyền khai thác và xuất khẩu đất hiếm quả thật thực không có lời. Nếu tính đủ chi phí đầu tư thì khả năng hắn trong vòng năm mươi năm chưa thu hồi lại vốn.

Trong mắt Diệp Tử Bình thì Diệp Khai luôn luôn tính toán tỉ mỉ, chưa từng có lúc chịu thiệt. Không biết vì sao mà hôm nay hắn lại giống như thần kinh, chịu thiệt lớn như vậy, quả thật không bình thường.

“Con không sao chứ? Hay là chưa rõ giá vàng?” Diệp Tử Bình đưa tay sờ trán Diệp Khai hỏi.

“Không thể nào, con rất bình thường.” Diệp Khai gạt tay ra, có vẻ bất mãn,“Về vấn đề này, nếu đồng chí Hồng Chính hỏi đến, cha cứ trả lời như vậy là được. Về phần bọn họ quyết định thế nào thì là chuyện của bọn họ, con cũng không bắt buộc.”

Diệp Tử Bình thấy Diệp Khai không nói giỡn thì gật đầu,“Được rồi, con đã không cần tiền vậy thì cha cũng dễ nói. Nếu đồng chí Hồng Chính có hỏi thì cha sẽ chuyển ý của con.”

Làm cha, Diệp Tử Bình biết Diệp Khai có rất nhiều tiền , tuy rằng đều lấy danh nghĩa mấy người Chung Ly Dư nhưng quyết định là do hắn. Bởi vậy ông cũng không lo Diệp Khai thiếu tiền để tiêu. Hơn nữa giờ Diệp Khai đã là quan viên cấp trưởng ban nên không thích hợp dây dưa quá nhiều đến tiền.

Cho nên, đối với chuyện Diệp Khai muốn dùng vàng đổi lấy quyền khai thác cùng xuất khẩu đất hiếm trong nước, Diệp Tử Bình cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Chỉ có điều ông không rõ Diệp Khai muốn làm cái gì mà thôi.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, chỉ cần bảo đảm về nhu cầu đất hiếm trong nước, về phần xuất khẩu thì Diệp Tử Bình cảm thấy cũng không phải chuyện lớn gì. Dù có một số quốc gia phụ thuộc vào đất hiếm xuất khẩu của đại lục nhưng nếu toàn bộ ở trong tay tư nhân vậy thì tùy Diệp Khai quyết định.

Diệp Tử Bình vừa nghĩ như vậy liền cảm giác tiếp theo Diệp Khai sẽ chơi một bàn cờ rất lớn.

“Cảm giác con lại chuẩn bị đặt bẫy, không biết là ai xui xẻo.” Diệp Tử Bình càng nghĩ càng thấy đúng, vì thế liền nở nụ cười.

“Ha ha, con bình thường không lừa người, nhất là người một nhà.” Diệp Khai cũng minh xác tỏ thái độ, Diệp nhị thiếu quả thật là tính lợi dụng chuyện này để bẫy vài người.