Quan Môn

Chương 1102: Vấn Đề Lực Ảnh Hưởng




Nói đến phương diện tình báo, Diệp Khai không khỏi nghĩ đến Nam Cung Vân còn đang Âu châu xử lý sự vụ gia tộc.

Lại nói tiếp, hiện tại thế lực trong tay Diệp Khai đã phát triển có vẻ toàn diện. Phương diện kinh tế có hai người Chung Ly Dư cùng Bùi Quân Thu phát triển công nghiệp, có Sở đại tiểu thư Sở Tĩnh Huyên giao thiệp với nghành tài chính, vòng giải trí có đại ca Diệp Kiến Hoan làm tổng giám đốc, quan trường có nhân tài như Mộc Uyển Dung cùng Tạ Quân Ngọc.

Ở hải ngoại phát triển cũng có vẻ mau, tài sản bên Nga trải qua bước đầu chỉnh lý đã có thể rút ra, có một số hạng mục khoáng sản tiến hành đánh giá hoặc là bán trao tay, hoặc là chính mình khai phá, tiền cảnh cũng một mảnh quang minh.

Về phần phương diện tình báo, tuy rằng nói Diệp Khai ở trong nước dựa vào đám Lê Đại đã thành lập một số chi nhánh, hơn nữa có chút thành tựu, nhưng ở tổ chức tình báo ở hải ngoại trên cơ bản vẫn để trắng. Cũng chỉ có đám Trương Tam Lý Tứ thường trú Matxcova, cung cấp một chút về tin tức chính đàn Nga.

So với chỉnh thể sự phát triển của Diệp Khai, thế lực tình báo hải ngoại của hắn quả thật quá mỏng.

Bởi vì ở hiện tại, thị trường hải ngoại đối với Diệp Khai mà nói đã càng ngày càng trọng yếu. Nếu không thể kịp thời hiểu biết người ngoại quốc đang làm những gì, như vậy không thể điều chỉnh kịp thời thị trường trong nước, cho nên Diệp Khai ôm hy vọng rất lớn đối với chuyện Nam Cung thế gia trở về.

Hắn muốn Nam Cung Vân giữ lại một bộ phận năng lực tình báo để tiện cho mình hiểu biết về quốc hữu của Âu Mĩ.

Lúc này Nam Cung Kinh Hồng nhắc tới chuyện này, Diệp Khai hiển nhiên vui vẻ tán thành.

“Nam Cung thế gia lấy thu thập tin tức tình báo lập nghiệp, nhiều năm qua ở hải ngoại cũng không có nhàn rỗi.” Nam Cung Kinh Hồng nhìn Diệp Khai nói,“Vô luận là buôn bán tình báo hay có liên quan thì chúng ta đều có giao thiệp. Tin tưởng ở Âu châu, ngoại trừ vài tổ chức tình báo cực cá biệt thì tổ chức của Nam Cung thế gia là tối hoàn thiện, cũng tối hữu hiệu.”

“Nếu Nam Cung thế gia có thể cung cấp cho chúng ta một số tình báo quân sự thì không còn gì tốt hơn......” Tham mưu trưởng Khâu Hành Văn nghe xong, nhất thời cảm thấy mừng rỡ.

Bất quá hắn nói một câu liền ngừng lại, bởi vì sự hợp tác giữa quân đội cùng tổ chức tư nhân là chưa có tiền lệ. Nhất là tổ chức khổng lồ giống như Nam Cung thế gia thì chưa biết hợp tác như thế nào, cũng không dễ xử lý.

Dù sao ở trong nước, quân đội cần tin tức tình báo gì thì bình thường đều là trưng dụng, chưa hề có ví dụ về bỏ tiền ra mua.

Mặc dù ở hải ngoại cũng khả năng có loại tình huống này nhưng cũng là số rất ít. Bên chính phủ cũng chưa chắc tán đồng với chuyện này, bọn họ cảm thấy người của chính mình đi ra ngoài lấy được tin tức tình báo mới là đáng tin .

Cho dù bên trên có thể ủng hộ Khâu Hành Văn bỏ tiền ra mua tình báo, nhưng ai có thể đủ cam đoan, tin tức tình báo mà bọn họ dùng nhiều tiền mua từ Nam Cung thế gia là chân thật. Chuyện này quả thật không dễ nói.

“Việc này, các anh có thể đi tìm cháu gái Nam Cung Vân của tôi để đàm phán.” Nam Cung Kinh Hồng nói đến vậy rồi thôi.“Tôi tuổi đã lớn, từ lâu không quản chuyện cụ thể của gia tộc.”

Khâu Hành Văn có chút hồ nghi nhìn nhìn Nam Cung Kinh Hồng, lại nhìn nhìn Diệp Khai, hiển nhiên là không quá rõ mục đích của Nam Cung Kinh Hồng.

Diệp Khai bất động thanh sắc đưa lưng về phía Nam Cung Kinh Hồng, lấy tay làm ra một thủ thế “Đòi tiền” cho Khâu Hành Văn xem.

“Nga......” Khâu Hành Văn thấy, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

Hắn ở trong nước quá lâu, bên tình báo chỉ biết lấy từ chính phủ, hết thảy đều là miễn phí. Nhưng bên Âu châu thì tình báo của Nam Cung thế gia người ta không phải là bữa trưa miễn phí.

Vừa nghĩ như vậy, Khâu Hành Văn không khỏi liền nhíu mày, hắn quả thật rất muốn có một số tin tức tình báo quân sự của Âu Mĩ nhưng nếu là tiêu tiền để có thì trong tay quân khu cũng không có bao nhiêu. Huống hồ giao thiệp với tổ chức tình báo ngoại quốc là chuyện phi thường mẫn cảm.

Nếu không có việc gì thì thôi, một khi đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn, mấy vấn đề này không thể nói cho rõ ràng. Khâu Hành Văn đang lúc phát triển, tự nhiên không muốn bởi vì chuyện này mà bị người khác bắt lấy nhược điểm, ảnh hưởng đến tiền đồ sau này.

**************

Hoặc là có chút nóng vội mà Nam Cung Kinh Hồng vào buổi chiều liền muốn đi bái yết lăng mộ thủ tướng đời trước.

Diệp Khai đối với chuyện này không có s tứ phản đối. Dù sao người giống như Nam Cung Kinh Hồng rất coi trọng chuyện lễ nghi, nếu như ông khỏe mạnh thì đi sớm một chút bái yết cũng là tốt.

Vì thế Diệp Khai mang theo cảnh vệ của mình, Nam Cung Kinh Hồng cũng dẫn theo hai cận vệ đi thăm viếng lăng mộ thủ tướng trước.

Lăng mộ của người kết thúc triều đại Mãn Thanh nằm ở khu Chung sơn thuộc danh thắng Kim Lăng.

Chung sơn xưa gọi là Kim Lăng sơn, từ đời Hán gọi là Chung sơn, Đông Tấn thì gọi là Tử Kim Sơn, có tất cả ba ngọn núi nằm song song.

Ngọn núi cao nhất nằm phía bắc, phía tây và phía đông phân biệt là Thiên bảo sơn và Mao sơn. Lăng mộ thủ tướng trước nằm ở phía đông.

Toàn bộ khu mộ theo hình cái mõ, theo ý “Mộc đạc cảnh thế” (ý nói khai sáng).

Đỉnh Chung đỉnh có một quảng trường hình bán nguyệt quảng trường. Toàn bộ quảng trường hình cái mõ, chuôi mõ chính là mộ thất.

“Đỉnh” ở cổ đại là tượng trưng quyền lực, vì thế mà chuôi mõ hàm ý lấy dân làm gốc.

Lăng trải từ bắc sang nam, cuộn dần dần lên cao, theo thứ tự là quảng trường, thạch phường, mộ đạo, lăng môn, bia đình, tế đường, mộ thất.

Toàn bộ lăng mộ đều dùng ngói lưu ly màu xanh, màu xanh tượng trưng thanh thiên, cũng phù hợp quốc kỳ tiền triều, “thanh thiên bạch nhật mãn địa hồng”.

Lối vào lăng mộ có ba cổng lớn bằng đá hoa cương, trước có hai chữ vàng “Bác ái” do chính tay thủ tướng viết.

Thạch phường sau dài đến ba trăm bảy mươi năm thước, rộng bốn mươi thước. Sau đó là cổng lăng lợp ngói lưu ly xanh, có bút tích “Thiên hạ vi công” của thủ tướng.

Ở bậc thang có đặt các đỉnh đồng, trong đó có mấy cái bị đạn pháp quân Nhật xâm lược Kim Lăng ngày đó bắn trúng.

Tế đường nằm trên đỉnh núi, có ba cái cổng vòm, bên trên có khắc “Dân tộc”,“Dân quyền”,“Dân sinh”, giữa tế đường có một bức tượng bằng đá cẩm thạch cao sáu thước tư trông rất sinh động.

“Hơn bốn mươi năm rồi......” Nam Cung Kinh Hồng nhìn bức tượng thủ tướng trước, cảm khái một câu.

Tựa hồ tiếc nuối bốn mươi năm qua không tới thăm viếng, Nam Cung Kinh Hồng cúi đầu hành đại lễ.

Chung quanh cũng có không ít du khách đi thăm, bỗng nhiên nhìn đến một vị lão giả bái yết cùng mọi người cùng đi liền có vài phần hiểu được .

“Xem tư thế này, sợ lại là quan lớn tiền triều đã trở lại......” Có người đoán.

Trên thực tế đại lục sau khi mở cửa đã bỏ đi rất nhiều hạn chế với nhân sĩ hải ngoại, cũng đồng ý cho lão binh Đài đảo trở về thăm thân nhân. Dân chúng hai bên eo biển ngày càng giao lưu sâu rộng, hoạt động thăm viếng lăng mộ thủ tướng trước cũng trở nên thường xuyên.

Nhưng bình thường đều là lão binh tổ chức thành đoàn, Nam Cung Kinh Hồng một người thăm viếng, mọi người cùng đi ở bên, hiển nhiên coi như phái đoàn. Cho nên du khách chung quanh liền cho rằng, vị này tuyệt đối không phải người bình thường.

Sau khi hoàn thành đại lễ, Nam Cung Kinh Hồng mới hồi đầu nói với Diệp Khai,“Chúng ta đi thôi, đến hậu sơn.”

“Phía sau núi?” Diệp Khai nghe xong, nhất thời sửng sốt, nhưng cũng không hỏi gì.

Về địa hình địa mạo chỗ này, Diệp Khai cũng không phải phi thường quen thuộc. Nhưng hắn cũng biết là chung quanh lăng tẩm có rất nhiều chỗ thuộc quân khu, canh gác nghiêm ngặt không cho người ngoài vào.

Nhưng đối với Diệp Khai mà nói là việc nhỏ, chỉ cần bảo với Khâu Hành Văn là được.

Nam Cung Kinh Hồng tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng dọc theo đường cũng không thua người trẻ tuổi, cũng may đám Diệp Khai vốn quen rèn luyện nên mọi người đi rất nhanh.

“Hơn mười năm chưa từng trở về, thế núi vẫn như trước, biến hóa thật ra cũng không lớn.” Nam Cung Kinh Hồng vừa đi vừa nói với Diệp Khai.

“Bên này có ý nghĩa chính trị đặc thù nên bảo tồn khá tốt. Nếu đổi lại là địa phương khác đã sớm bị khiến cho rối tinh rối mù .” Diệp Khai hồi đáp, bất quá trong lòng lại suy nghĩ, hai mươi năm sau, cho dù là bên này cũng không ngăn được cơn sốt bất động sản.

Ở trước mặt lợi ích thật lớn, cho dù nhân vật chính trị vĩ đại đến đâu cũng sẽ trở nên không đáng giá một đồng tiền.

Nam Cung Kinh Hồng gật đầu không nói, điểm nhẹ cây gậy xuống núi, một đường dẫn đầu bước vào.

Diệp Khai tò mò, thầm nói lão gia tử này đến tột cùng muốn đi đâu?

Theo động tác Nam Cung Kinh Hồng thì không giống như đi ngắm cảnh, dường như đã có trù tính đến chỗ nào đó. Chỉ là không biết ông đã rời đi đại lục bốn mươi năm, vì sao còn quen thuộc địa hình nơi này như vậy?

Tuy rằng không nghĩ ra tâm tư của Nam Cung Kinh Hồng nhưng Diệp Khai cũng không cảm thấy có cái gì không ổn. Chỉ cần không cho Nam Cung Kinh Hồng thoát ly khỏi tầm mắt vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Hơn nữa, hiện giờ chuyện Nam Cung Kinh Hồng cùng Nam Cung thế gia trở về đã định. Hành động cản trở bên Đài đảo cũng nhiều lần bị nhục, bọn họ không khả năng lãng phí nhân lực vật lực vào chuyện này.

Mọi người đi chừng nửa giờ liền đến một rừng cây rậm rạp chỗ, xuyên qua rừng cây, liền thấy được một mộ bia rất khí thế.

Nam Cung Kinh Hồng dừng lại trước tòa lăng mộ, ánh mắt chăm chú nhìn vào tấm bia cẩm thạch cao tới ba thước, thật lâu sau mới gật gật đầu nói,“Hoàn hảo, không có tổn hại.”

“Đây là cái gì?” Diệp Khai thấy tò mò liền hỏi, bởi vì chữ trên mặt bia đã sớm bị mờ, căn bản nhìn không rõ.

“Lăng mộ vợ của ông.” Nam Cung Kinh Hồng bình thản hồi đáp.