Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên ở bên ngoài chơi một vòng đến lúc tận hứng mà về...
Về tới trong nhà thấy xe của Lê thúc đậu ở bên ngoài, ngoài ra còn có mấy chiếc xe quân đội. Hắn phân biệt một chút thì thấy có một chiếc xe của bác cả, còn mấy chiếc còn lại không biết của ai.
Bởi vì thường xuyên công tác ở thành phố Minh Châu nên Diệp Tử Bình thường vắng nhà, cho nên nhà ông coi như thành chỗ tụ hội của lão Diệp gia.
Sau khi Diệp Khai về tới kinh thành, tuy rằng ở trong nhà nhưng cũng không nhiều có cơ hội này. Lê thúc tới cùng bác cả vậy chắc là có chuyện lớn cần thảo luận.
Diệp Khai về lúc này coi như vừa khéo.
Quả nhiên, hắn đẩy cửa vào thì thấy trong nhà đều là khách quý, đa số đều là người bên quân đội.
“Bác cả, Lê thúc, ha ha, ăn cơm à?” Diệp Khai nhìn trong phòng, cười hỏi.
Bởi vì một số nguyên nhân, cho dù gặp được trường hợp như vậy, Diệp Khai cũng không khả năng hỏi một câu “Họp à?”. Chuyện này rất nhạy cảm, nhất là khi ở đây có thể nói là tướng tinh tập hợp, người thấp nhất cũng là thiếu tướng, vậy vấn đề rất quan trọng.
Tuy rằng nói ở trong văn kiện công khai cũng không nói rõ các sĩ quan cao cấp có thể tụ hội với nhau nhưng đối với thượng vị giả mà nói, họp không có kế hoạch như vậy là tín hiệu cực kỳ nguy hiểm phải cẩn thận tra xét.
Về phần giống như lão Diệp gia hiện giờ, vừa tiến vào phòng đã thấy một đống lớn sĩ quan cao cấp, một khi truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến các bên phản đối.
Đương nhiên , nếu ai xì xào thì lão Diệp gia có thể đúng lý hợp tình mà tỏ vẻ, đây là một gia đình tụ hội, cho nên ăn cơm chính là cớ rất tốt.
Trên thực tế cũng đang là như thế, mọi người ngồi vây quanh một chỗ, giữa bàn bày đầy đồ ăn, còn có mấy chiếc lẩu bốc khói.
“Thời tiết này ăn lẩu cũng rất hay.” Diệp Khai thấy liền cười.
Hiện tại tuy rằng đã thôi không còn lạnh, ăn lẩu không qua thích hợp. Cũng may trong phòng khá lạnh nên cũng không thấy gì không ổn.
Bác cả Diệp Tử Kiện cười cười, đứng dậy bảo Diệp Khai ngồi xuống, sau đó liền giới thiệu cho hắn,“Đây là mấy vị bộ hạ cũ của bác ở quân khu, đúng dịp vào kinh họp nên qua nhà ăn một bữa cơm. Lê thúc cháu tới vừa kịp lúc thay cháu tiếp khách, không ngờ cháu cũng về.”
Diệp Khai khách khí bắt tay mấy vị, qua đó mới biết còn có một vị tham mưu trưởng Khâu Hành Văn ở quân khu phương Nam, quân hàm trung tướng, tuổi xấp xỉ với bác cả, chỉ nhỏ hơn vài tuổi, coi như là dự bị chiến lược.
“Ha ha, vừa lúc cháu muốn đi Kim Lăng chơi, không nghĩ tới liền đụng phải Khâu tham mưu trưởng.” Diệp Khai không khỏi cười nói.
“Tốt lắm.” Tham mưu trưởng Khâu Hành Văn cũng cười nói,“Vừa lúc chú cũng trở về, không bằng cháu theo chúng ta, trên đường cũng có người nói chuyện.”
“Cũng không phải không được......” Diệp Khai suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này coi như ổn thỏa.
Đi theo người của quân khu, về phương diện an toàn tự nhiên có bảo đảm. Bản thân cũng có thể chọn lựa ở trong đại viện của quân khu, bớt đi rất nhiều phiền toái.
Với thân phận của Nam Cung Kinh Hồng, tới nơi nào cũng sẽ khiến cho các phương diện trọng điểm chú ý, nhất là gần đây đám đại lão các tỉnh đều đều thám thính hư thật của tập đoàn tài chính Nam Cung, rõ ràng muốn chiếm lợi.
Nếu không phải đại quyền của tập đoàn tài chính quyền Nam Cung giờ đã rơi vào trong tay Nam Cung Vân, lại nghĩ đến vai trò của lão Diệp gia trong chuyện Nam Cung Kinh Hồng thì chắc một số người trong tập đoàn tài chính Nam Cung đã bị người ta cướp đi.
Tình huống như vậy, hiển nhiên là Diệp Khai không muốn nhìn đến. Chính sách của hắn là phải ưu tiên phát triển thành phố Minh Châu, một khi tài chính phân tán sẽ có một số chuyện không dễ làm. Cho nên Khâu Hành Văn nhắc tới chuyện này, Diệp Khai không nghĩ nhiều liền đáp ứng.
Về phần nói Nam Cung Kinh Hồng lão gia tử cũng không đòi hỏi gì khó khăn Diệp Khai hoàn toàn có thể làm chủ.
Ăn cơm xong, Lê thúc liền kéo Diệp Khai sang một bên nói chuyện.
“Lão gia tử bảo chú chú ý đến chuyện Hà Cương Dung cùng con của hắn.” Lê thúc nói với Diệp Khai,“Gần đây Hà Cương Dung hoạt động thật sự lợi hại, vừa muốn bảo vệ vị trí, lại muốn bảo vệ con, dã tâm không nhỏ a.”
“Nào có chuyện dễ dàng như vậy.” Diệp Khai nghe xong liền hừ một tiếng nói,“Thái độ của cháu cũng minh xác , Hà Cương Dung không bảo vệ được vị trí, cũng không bảo vệ được con. Nếu thức thời thì mau rút đi, tranh thủ chủ động, nếu không không lo không có tài liệu đối phó.”
Đối với chuyện của Hà thiếu gia cùng Từ thiếu gia, Diệp Khai tự nhiên căm tức. Nhưng lúc ban đầu hắn cũng không có ý định đánh chết, mấu chốt vẫn là thái độ của Hà Cương Dung không hợp, làm cho Diệp nhị thiếu chân chính động lửa giận.
Hà Cương Dung làm việc quả thật cũng thiếu suy nghĩ. Nếu đã hỏi ra căn nguyên gây họa thì trước tiên hắn nên tìm đến người của lão Diệp gia nói chuyện, tỷ như nói Lê thúc, còn thật sự thừa nhận vấn đề của mình, sau đó tranh thủ Diệp Khai thông cảm.
Nếu hắn lúc ấy làm như vậy, phỏng chừng lão Diệp gia cũng sẽ không làm khó, dù sao thì mặt mũi một ủy viên trung ương vẫn có vẻ đáng giá , tuy rằng nói Hà Cương Dung không phải là trận doanh của lão Diệp gia nhưng giữa các phe phái cũng thường xuyên xuất hiện chuyện trao đổi lợi ích. Cho nên mọi người trừ phi bất đắc dĩ thì không muốn đóng băng quan hệ bên ngoài.
Nhưng hắn trước hết tìm Đàm Thắng Kiệt, muốn dùng danh nghĩa chủ nhiệm văn phòng trung ương Đảng áp chế Diệp Khai, điều này làm cho Diệp Khai cảm thấy tức giận phi thường.
Đã biết Diệp Khai hắn là ai mà còn dám không cho mặt mũi, cũng khó trách Diệp Khai nổi giận, nhất định phải kéo cả hai cha con xuống dưới, nếu không có như thế lấy cái gì để tỏ vẻ lực lượng cùng uy nghiêm của lão Diệp gia?
Huống hồ, con của Hà Cương Dung việc xấu đầy rẫy, không điều tra thì thôi, một khi điều tra bắn chết cũng không có cái gì oan uổng .
Nhưng hiện tại nghe Lê thúc hỏi như vậy có lẽ trong đó lại có một chút biến hóa...
“Như thế nào, Hà Cương Dung lại tìm người biện hộ?” Diệp Khai liền cau mày hỏi Lê thúc,“Hắn bảo Sở lão gia tử biện hộ cho nhưng cháu cũng không cho hắn mặt mũi.”
Lê thúc vừa nghe liền vui vẻ,“Cháu là cháu rể của Sở lão gia tử nên Sở lão gia tử tự nhiên sẽ không giúp hắn, nhưng Hà Cương Dung vẫn có thể tìm được một số lão nhân giúp hắn biện hộ, ông nội cháu cũng không tiện trực tiếp từ chối.”
Diệp lão gia tử tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng là hiện tại đám lão nhân tồn thế còn rất nhiều. Một số trong đó có tư lịch còn hơn cả Diệp lão gia tử, có người sau khi lui xuống liền không màng danh lợi , nhưng có người thì vẫn chưa chịu buông tha, khoa tay múa chân ảnh hưởng quyết định của cao tầng còn chưa nói, đôi khi đề xuất vấn đề cũng phi thường buồn cười, có thể nói là làm người dở khóc dở cười.
Nhưng với những người này, ngươi cũng không thể không thành thật đối đãi. Nếu không khó tránh khỏi tiếng không tôn lão kính hiền, chuyện này rất bất lợi đối với quá trình tích lũy tài nguyên trong đảng.
“Đàm Thắng Kiệt tuy rằng muốn đứng ra cho Hà Cương Dung, nhưng hắn biết thực lực của chính mình không đủ, hơn nữa hắn cảm thấy đồng chí Giang Thành vì một Hà Cương Dung mà khiến cho quan hệ với lão Diệp gia bất hòa thì không đáng nên liền cấp Hà Cương Dung một con đường, bảo hắn đi cầu Tống lão.” Lê thúc giải thích.
“Người nào là Tống lão?” Diệp Khai trong khoảng thời gian ngắn không nhớ ra người này, hỏi ngược lại.
“Chính là vị này......” Lê thúc giải thích một câu, Diệp Khai nhất thời liền hiểu được .
Nói đến Tống thì lực ảnh hưởng ở chính đàn tuy rằng không phải hiển hách, nhưng là tư cách lão làng trong quân. Hiện giờ coi như một trong vài vị lão tiền bối, rất nhiều môn sinh, mặc dù là đại lão trong quân như lão Diệp gia cũng phải nể mặt mũi.
“Mặt mũi của Tống lão dĩ nhiên phải nể, cũng không biết Hà Cương Dung như thế nào có quan hệ với ông ấy?” Lê thúc nói đến chuyện này cũng nhún vai bất đắc dĩ.
Nhân vật như Tống lão rất ít nói, nhưng một khi đột nhiên đứng ra xin hộ thì lão Diệp gia không thể không coi trọng, cho nên ý tứ của Lê thúc là Diệp Khai phải thu liễm trong chuyện này, đỡ khiến mọi người sượng mặt.
“Như vậy đúng là phiền toái ......” Diệp Khai nghe xong sau, liền gãi gãi đầu,“ Cháu cũng rất kính trọng nhân vật như Tống lão, nhưng như vậy thì tiện nghi cho Hà Cương Dung.”
Bất quá ý kiến Diệp Khai cũng thực minh xác,“Ban đầu cháu tính hạ cả hai cha con Hà Cương Dung. Hiện tại nếu Tống lão van xin hộ , vậy cho hắn hai lựa chọn, hoặc là lui ra, hoặc là đem con hắn thế vào, không có con đường thứ ba, nếu hắn còn không vừa lòng thì để cháu phụng bồi.”
Tại chuyện này, Diệp Khai là người chiếm lý, hơn nữa trên tay cũng nắm giữ chứng cứ phạm tội của Hà thiếu gia cùng Từ thiếu gia nên không sợ đối chứng.
Trái lại Hà Cương Dung dù có cầu đến ai thì cũng là đuối lý vì bị nắm thóp. Cho dù muốn làm gì cũng phải xem lão Diệp gia có nể mặt hay không.
“Ân, nói như vậy thì chú biết.” Lê thúc nghe xong cũng không nói gì thêm, gật đầu nói,“Điều kiện như vậy coi như chúng ta đã làm ra nhượng bộ, nếu Tống lão cảm thấy không hài lòng vậy giải quyết theo việc công.”
“Lý nên như thế.” Diệp Khai hồi đáp.
Bất quá sau chuyện này, Diệp Khai cũng hiểu được có chút ủy khuất, xem ra lực lượng ủy viên trung ương quả thật không thể khinh thường, có thể so ra kém ủy viên cục chính trị hoặc thường vụ trung ương nhưng nếu nói sau lưng không có ai là không có khả năng .
Gia nhập thường vụ thì bối cảnh cực lớn nhưng chỉ cần đến ủy viên trung ương thì bối cảnh đã rất lớn.
“Hy vọng bọn họ tự giải quyết cho tốt đi, sau lưng nhị thiếu ta cũng rất lớn a.” Diệp Khai nói thầm một câu, có chút phẫn nộ.