Quan Môn

Chương 1090: Xin Lỗi




Nghe được tiếng đập cửa bên ngoài, đám người Hà thiếu gia cùng Từ thiếu gia bên trong bị dọa đến tè ra quần cũng hơi lấy lại tinh thần.

“Đây là người của cục cảnh sát?” Hà thiếu gia thì thào.

Nếu là cảnh sát lại đây, như vậy hắn coi như tạm thời thoát khốn, ít nhất đối phương sẽ không dám mạnh tay.

Nhìn Diệp Khai, Hà thiếu gia tuy rằng trên mặt vẫn có sắc e ngại nhưng hắn cảm thấy Diệp Khai cũng không như thế lực đen vô pháp vô thiên, nếu không thủ hạ cũng sẽ không an phận như vậy, hơn nữa thoạt nhìn lại có khí chất quân nhân.

Nếu sau khi cảnh sát xuất hiện mà đám Diệp Khai còn dám tùy ý làm bậy vậy thì chuyện lập tức thay đổi.

Diệp Khai nhìn nhìn biểu tình có chút biến hóa của đám Hà thiếu gia, không nói gì thêm, chỉ khẽ hất đầu ra hiệu một gã thủ hạ đi mở cửa.

Vừa rồi bởi vì rất nhiều người muốn lao ra nên hai gã cảnh vệ đóng cửa lại lúc này bên ngoài mặc dù có người gõ cửa nhưng cũng không thể phá cửa mà vào.

Một gã thủ hạ Diệp Khai mở hé cửa miễn cưỡng có thể để một người đi qua, chỉ thấy có người lập tức chúi vào, hiển nhiên không đoán trước cửa đột nhiên mở ra

“A......” Người nọ nhất thời ngã xuống đất, cũng may sàn nhà lót thảm lông dê thật dày nên không bị đau.

Mọi người thấy người té ngã không phải ai khác, chính là người trung niên tên Minh ca đứng ngoài cửa, cũng chính là người phát cho Diệp Khai cùng Lăng Tiếu thiệp mời.

“Sao lại là anh?!”Hà thiếu gia vừa thấy, hiển nhiên có chút thất vọng, hắn còn tưởng rằng là cảnh sát đến.

Thực hiển nhiên, người trung niên tên là Minh ca cũng không rõ ràng bên trong đã xảy ra sự tình gì, hắn vội vội vàng vàng tiến vào là vì việc khác,“Có hai người mới rất được, tôi đem thiệp mời đưa cho bọn họ vào đây, nào ngờ cửa đóng nên....”

Người trung niên tên là Minh ca mới nói hai câu nói, liền cảm thấy không khí trong phòng có chút không đúng.

Mọi người phân biệt chia làm hai tổ, bên trái đều là nam , bên phải đều là nữ , còn lại đám Hà thiếu gia cùng Từ thiếu gia đứng ở trung gian, đám chân tay ngã trái ngã phải nằm té trên mặt đất, hiển nhiên là bị người đánh ngã

Trời ạ, xảy ra chuyện gì! Người trung niên tên là Minh ca nhất thời kinh hãi, hắn đột nhiên cảm giác được lúc này tiến vào thật sự không đúng thời điểm

“Tôi còn phải ra ngoài đứng.....” Hắn không khỏi cười khổ.

Chín là hắn muốn đi ra cũng không được, bởi vì cửa đã bị đóng lại, một gã cảnh vệ nói “Vẫn là không nên gấp gáp đi ra ngoài, lưu lại uống chén trà đã.”

Người trung niên tên là Minh ca xấu hổ dừng cước bộ, lại quan sát tình thế trong phòng một chút liền xác định đám Hà thiếu gia cùng Từ thiếu gia đã lâm vào nguy cơ.

Đáng chết , như thế nào xuất hiện tình huống như vậy?

Sau đó hắn liền thấy được Diệp Khai cùng Lăng Tiếu đang đứng chung một chỗ, ở chung quanh có mấy thủ hạ sát khí sắc bén bảo vệ an toàn.

“Mấy người này chẳng phải tiến vào sau này sao?” Người trung niên tên là Minh ca nhìn cảnh vệ của Diệp Khai liền xác định thân phận, không khỏi âm thầm kêu khổ

Nguyên bản hắn cũng không muốn cho mấy người này vào, chỉ là đối phương căn bản không đem bên hắn là gì, vung tay vung chân một chút đã ném bảo vệ ngoài cửa rồi đi thẳng vào.

Người trung niên tên là Minh ca cũng không gọi điện báo cảnh sát vì chuyện này thường xuyên phát sinh, chỉ cần không phải bên trong quậy phá ác liệt là được, dù sao biết biết nơi này tổ chức dạ trường trên cơ bản đều là trong vòng nhân sĩ.

Cho dù bọn họ không đưa ra thiệp mời, cũng không nói lên là bọn họ không có tư cách tham gia, người càng có biểu hiện kiêu ngạo thì càng có khả năng là khách mà chủ nhân mời riêng.

Chẳng qua, lúc này hắn liền phát hiện phán đoán của mình sai lầm rất lớn, những người này không phải lương thiện, hơn nữa hắn cho rằng Diệp Khai cùng Lăng Tiếu dường như là đại nhân vật thực khó lường, ít nhất là con cháu đại nhân vật, nếu không tuyệt đối không có khả năng ép đám Hà thiếu gia cùng Từ thiếu gia đến tình trạng như thế.

“Chuyện này không liên quan đến tôi....” Nhìn ánh mắt đối phương chiếu vào mình, người trung niên tên là Minh ca nhún vai, đứng sang một bên,“Tôi chỉ là một người canh cửa, còn lại không làm chuyện gì khác.”

“Không làm chuyện gì khác?” Diệp Khai vạch trần,“Không đúng, vừa rồi chẳng phải anh đưa thiệp mời cho chúng tôi.”

“Nhưng tôi cũng không có ác ý” Người trung niên tên là Minh ca giải thích,“Trong này đúng là tổ chức yến hội, hơn nữa có rất nhiều ngôi sao, thậm chí còn có đồ ăn và rượu miễn phí.”

Tiếp theo hắn lại bổ sung một câu,“Nếu là bên ngoài không dưới một ngàn tuyệt đối vào không được. ”

Ý tứ của hắn rất rõ ràng, để cho đám Diệp Khai tiến vào ăn không phải trả tiền hoàn toàn là chuyện tốt, về phần nói sau khi tiến vào xảy ra chuyện xung đột linh tinh vậy không phải trách nhiệm của hắn.

“Mày chùi tay sạch sẽ đấy......” Diệp Khai hừ một tiếng nói,“Nhưng mày cảm thấy như chúng tao còn để ý ăn uống? Huống hồ mày ngay từ đầu đã có lòng không tốt, chẳng lẽ thật sự cho là tao không nhìn ra?”

Diệp Khai nói không giả, chính cái gọi là tiện nghi đừng tham, thiên hạ không có bữa tối miễn phí, còn nói lễ hạ cho người tất có sở cầu, chồn chúc tết cho gà không có hảo tâm gì, nói rõ một vấn đề, đừng ham món lợi nhỏ, nếu không sẽ thiệt thòi lớn

Diệp Khai sở dĩ đã biết đối phương dụng tâm, nhưng cũng không cần chú ý vì hắn biết chính mình có đủ lực lượng áp đảo hết thảy, cho nên không cần đem mưu mẹo đối phương để ở trong lòng

Nhưng nếu đổi là người thường liền khó tránh khỏi sẽ bị đối phươn khuất phục, phát sinh chuyện không hay.

Diệp Khai nhúng tay vào chuyện này nên chẳng những động lửa giận đối với đám Hà thiếu gia cùng Từ thiếu gia mà cả với kẻ đứng ngoài xúi giục như Minh ca cũng không bỏ qua.

Trẻ hư cố nhiên đáng giận, nhưng đám chó săn đi theo bọn họ làm xằng làm bậy càng phải nghiêm khắc đả kích, bọn họ trên thực tế có tác dụng trợ Trụ vi ngược, thậm chí đem hành vi tội ác mở rộng vô số lần

“Vậy anh tính làm sao bây giờ?” Người trung niên tên là Minh ca vẻ mặt đau khổ nói,“Tôi chỉ là một cái tiểu nhân vật chạy việc mà thôi, đại nhân vật như ngài không đáng phải động não, ngài bỏ qua cho tôi đi.”

“Thả mày?” Diệp Khai cười cười nói,“Nào có chuyện tiện nghi như vậy.”

“A Minh, mày bợ đít người ta tính trốn hả?” Từ thiếu gia thấy người trung niên tên là Minh ca tính chịu thua đầu hàng không khỏi trong cơn giận dữ nói,“Tiểu tử ngươi nếu chạy, xem ta về sau như thế nào thu thập ngươi!”

“Từ thiếu gia, Từ thiếu gia gia!” A Minh quay đầu lại nói với Từ thiếu gia,“Ngài cũng là đại nhân vật, chấp nhặt với tôi làm gì? Ngài ở trong này có người chiếu ứng, bọn họ cũng không dám làm gì ngài, tôi thì khác, chỉ là một tiểu nhân vật, người ta bài bố thế nào liền như thế ấy, tôi có thể trốn liền trốn, chuyện khác trêu chọc không nổi a.”

Hắn nói leo lẻo không hề ngượng ngùng, Diệp Khai cũng hiểu được người này quá mức vô sỉ, rõ ràng chính là chó săn. Một khi đắc thế sẽ nhảy ra nịnh nọt tranh công.

Xảy ra chuyện, hắn lại chạy trốn nhanh hơn bất cứ ai.

Người như thế, mới thật sự đáng giận

“Muốn chạy cũng dễ dàng, trước hết phải làm một việc” Diệp Khai đưa tay ngăn lại, nói với người trung niên tên là Minh ca.

“Ngài nói, tôi nhất định làm theo” Người trung niên tên là Minh ca nghe Diệp Khai nói vậy liền vui vẻ.

Mặc kệ Diệp Khai nói điều kiện gì, chỉ cần không phải quá phận, hắn đều nguyện ý đáp ứng, chỉ cầu thoát khỏi địa phương nguy hiểm này rồi nói sau, về phần nói Hà thiếu gia cùng Từ thiếu gia giận dữ ra sao cũng có cách ứng phó.

Phải biết rằng mấy người trước mắt đều mang theo súng.

“Mày là đồ tiểu nhân lựa chèo theo gió!” Hà thiếu gia cũng nổi giận, chỉ vào người trung niên tên là Minh ca mắng to.

Chuyện hôm nay nói đến tận cùng thì mầm tai hoạ chính là người trung niên tên là Minh ca, nếu không có hắn đem đại tôn thần Diệp Khai thả vào cũng sẽ không có chuyện phiền toái tiếp theo.

Xét đến cùng, người trung niên tên là Minh ca chính là căn nguyên tội ác.

Hà thiếu gia vọt tới, Từ thiếu gia theo sát, tuy rằng bọn họ không dám làm gì Diệp Khai nhưng vẫn dám đánh Minh ca.

Người của Diệp Khai lập tức đem Hà thiếu gia cùng Từ thiếu gia khống chế.

“Mày chắc biết là làm như thế nào mới có thể làm cho chúng tao vui vẻ” Lý Hải một mực yên lặng đột nhiên nói với người trung niên tên là Minh ca.

Người trung niên tên là Minh ca nghe xong, nhất thời sửng sốt, sau đó lại có chút do dự, nhìn lại họng súng đen ngòm rốt cục có quyết định

Hắn nhặt một chai rượu vang trên bàn đi tới phía sau Từ thiếu gia.

“Mày muốn làm gì?!” Từ thiếu gia nhìn người trung niên tên là Minh ca đi tới, sắc mặt nhất thời liền thay đổi

Nếu là người khác, Từ thiếu gia khả năng còn không như thế nào , nhưng đối với người trung niên tên là Minh ca, hắn thật đúng không thể nào yên tâm, người này lăn lộn giang hồ nhiều như vậy, ám chiêu thật sự là nhiều lắm.

Người trung niên tên là Minh ca tựa hồ cũng có chút nhi cố kỵ, cắn răng nói,“Từ thiếu gia, người ở giang hồ, thân bất do kỷ, xin lỗi !”