!“Vừa mới đổi lại tuyến bay, em cũng chuyển sang hàng không quốc gia rồi.” Lăng Tiếu rót coffe cho Diệp Khai cùng Nam Cung Kinh Hồng, nhỏ giọng giải thích nói
“Nga, chuyện này nói sau” Diệp Khai gật gật đầu, Lăng Tiếu đang bận làm việc nên không tiện quấy rầy
Lăng Tiếu cũng đáp lại mấy câu rồi cùng với một tiếp viên khác tiếp tục đẩy xe về phía trước.
Nam Cung Kinh Hồng nhìn nhìn Lăng Tiếu, bình luận rất vô lương,“Ngực lớn mông tròn, nhưng tướng mạo kém hơn tiểu Vân một chút”
Diệp Khai lườm ông ta một cái, không có trả lời
Không mấy ai so được dung mạo của Nam Cung Vân, có lẽ là vì con lại nên cô dung hợp được những gì ưu việt nhất của cả hai bên.
Nghiêm khắc mà nói, Lăng Tiếu cũng tương đối xinh đẹp, chỉ là khuôn mặt kém hơn Nam Cung Vân mà thôi. Khuôn mặt cô có nét đặc trưng của người Hoa, đây cũng không tính là khuyết điểm gì.
Lão gia hỏa Nam Cung Kinh Hồng năm xưa cũng là người phong lưu, lão bà có mấy người, tình nhân lại vô số, nay tuy rằng sớm đã qua thời oanh liệt nhưng phong mạo vẫn còn nét cũ, , người già nhưng tâm không già
Ngồi nhàn rỗi, Nam Cung Kinh Hồng bắt đầu nói với Diệp Khai một số truyền thuyết không mấy ai tỏ tường năm xưa.
Những chuyện này đều không ghi lại trong chính sử, thậm chí là cả trong dã sử, Diệp Khai nghe xong, tự nhiên cảm thấy kỳ lạ. Phải biết rằng Nam Cung Kinh Hồng giống như một loại hóa thạch với thời đại này, những gì ông ta nói chỉ cần không phải cố ý tránh qua, còn cơ bản đều là một số chuyện bí mật của cao tầng.
Vô luận là từ phương diện sử học hay chính trị, những chuyện này đều có giá trị tham khảo rất lớn.
“Nếu cháu theo ông đi Kim Lăng, không thể thiếu phần.” Nam Cung Kinh Hồng nói với Diệp Khai,“Năm đó ông để lại đó mấy thứ, hiện tại cũng dùng không đến , đến lúc đó đều cho cháu”
“Vậy cũng không ổn, cho dù là phân di sản, cũng không tới phiên cháu gây nên tranh cãi trong nhà ông, vậy khó mà nói ......”, Diệp Khai hiểu được đạo lý tiện nghi đừng tham, lập tức liền biểu lộ thái độ
“Sợ cái gì, cháu chính là cháu rể ông chọn, cho cháu mấy thứ tốt cũng là chuyện nên làm chứ ” Nam Cung Kinh Hồng gạt đi nói,“Hơn nữa, nếu không có cháu thì ông cũng khó thuận lợi trở về.”
Diệp Khai không cự tuyệt thêm, trong lòng bắt đầu đoán, Nam Cung Kinh Hồng đến tột cùng để lại ở Kim Lăng thứ gì mà giờ xem ra còn không thể quên?
Phải biết rằng, trên thế giới này thứ có thể làm cho Nam Cung Kinh Hồng cảm thấy rất giá trị thật sự đã không nhiều lắm.
Diệp Khai tuy rằng không có tham niệm, nhưng lòng hiếu kỳ cũng có một chút
Bất quá nghĩ đến an toàn của nhật trình tương lai, Diệp Khai cũng không thể cam đoan chính mình nhất định có thời gian cùng đi Nam Cung Kinh Hồng tới Kim Lăng, dù sao hắn đã rời khỏi Đông Sơn một thời gian, không có khả năng vắng mặt lâu thêm.
Nhiệm vụ lớn nhất của hắn chính là bảo đảm Nam Cung Kinh Hồng an toàn đến kinh thành, chuyện tình còn lại không có quá nhiều quan hệ.
Nhưng nếu theo như lời của Nam Cung Kinh Hồng vậy thì hắn cũng cảm thấy hứng thú lưu lại xem một chút cũng là có thể
“Kim Lăng” Diệp Khai nói thầm một tiếng, nơi này đến tột cùng cất dấu bao nhiêu bí mật?
Nam Cung Kinh Hồng lúc này đã tựa vào ghế ngủ say.
Dù sao người ở tuổi này biến đổi rất nhanh, vừa mới hào hứng nói chuyện giờ đã ngủ ngon lành.
Diệp Khai nhìn nhìn chung quanh, chỉ thấy đại đa số mọi người đều ngồi yên trong chỗ của mình, hoặc là đọc sách xem báo, hoặc là nhìn qua cửa sổ máy bay xem phong cảnh bên dưới, cũng có một số người ngủ gật.
Lăng Tiếu đã hoàn thành phục vụ, lúc này chắc về tới khoang tiếp viên chuẩn bị cho lần phục vụ tiếp theo.
Trên thực tế, nhiệm vụ của tiếp viên hàng không ngoại trừ hướng dẫn hành khách tìm chỗ ngồi, sử dụng thiết bị cứu sinh thì chính là không ngừng đi lại phục vụ đồ ăn thức uống.
Có một ít nghiên cứu cho thấy, ăn cái gì cũng là một cách hữu hiệu giảm bớt tinh thần khẩn trương, nhất là những hành khách đang sợ hãi vì độ cao thì ăn uống liên tục có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.
Diệp Khai cũng muốn đi vào trong khoang phục vụ tìm Lăng Tiếu tâm sự, bất quá lo lắng đến chuyện không thể chiếu ứng cho Nam Cung Kinh Hồng cho nên hắn vẫn dằn lòng ngồi chờ cho đến khi máy bay hạ cánh.
Bất quá còn kém hai mươi phút đến giờ hạ cánh xuống kinh thành thì loa trên máy bay đột nhiên phát ra thông báo là ở kinh thành có sấm chớp, máy bay phải chuyển xuống đậu ở Long thành.
“Khốn kiếp!”
“Tại sao có thể như vậy?!”
“Lúc cất cánh còn không việc gì, kinh thành giờ sao lại có sấm sét?”
Mọi người đều tỏ vẻ bất mãn, tiếng oán than dậy đất, lúc này có thể đi máy bay tới kinh thành có thể nói phi phú tức quý, cũng không là người thường, bay đi kinh thành cũng đều là có chuyện phải làm , bởi vậy máy bay không thể hạ xuống kinh thành mà vòng sang Long thành khiến cho mọi người cảm thấy phi thường buồn bực
Mấy tiếp viên hàng không đều đi ra trấn an giải thích, hơn nữa cố ý cường điệu sự nguy hiểm nếu máy bay hạ cánh trong điều kiện sấm chớp, cuối cùng làm cho mọi người không thể không tiếp nhận sự thật.
Diệp Khai nghe xong, cũng nhíu mày
Nếu không có chuyện này, hai mươi phút sau tự nhiên có người đến tiếp ứng bọn họ, mà Nam Cung Kinh Hồng an toàn thì Diệp Khai coi như là hoàn thành nhiệm vụ
Tuy rằng nói vấn đề an toàn Nam Cung Kinh Hồng sau đó sẽ không có vấn đề gì lớn nhưng nếu không đem ông ta đến kinh thành, Diệp Khai trong lòng thủy chung không thể thoải mái
Hiện tại đột nhiên xuất hiện chuyện máy bay không thể đậu ở kinh thành mà vòng qua Long thành làm cho Diệp Khai có chút cảnh giác. Đầu tiên hắn phải làm rõ vấn đề chính là sân bay kinh thành thật sự không thể hạ cánh hay không?
Cũng không phải nói Diệp Khai đa nghi mà là nhiệm vụ lần này trọng yếu, không thể khinh thường, chuyện gì cũng phải chu toàn mới được
Vì thế hắn ấn vào cái nút sau đầu rồi chờ đợi.
Lăng Tiếu rất nhanh bước tới, nhỏ giọng hỏi,“Làm sao vậy?”
“Bên kinh thành thật sự có sấm chớp?” Diệp Khai cũng nhỏ giọng hỏi
“Là có sấm chớp nhưng không đến nỗi quá nguy hiểm” Lăng Tiếu nhìn nhìn bốn phía, thấp giọng giải thích nói,“Bất quá bên sân bay có chút vấn đề, hình như là có người đặt bom uy hiếp nên không thể không thay đổi sang sân bay Long thành.”
“Như vậy a...... Diệp Khai nghe xong, nhất thời có chút trầm ngâm.
Đột nhiên đã xảy ra chuyện như vậy, vẫn khiến trong lòng hắn cảnh giác, nếu bình thường thì cũng thôi nhưng vào lúc này thì thật sự phải phòng bị
Chẳng qua lúc này hắn muốn liên hệ mặt đất cũng không dễ dàng, vì thế hắn lấy ra thẻ chứng minh thân phận cục cảnh vệ trung ương của mình, viết mấy chữ rồi đưa cho Lăng Tiếu,“Em đi bảo cơ trưởng lập tức liên hệ với dưới mặt đất, báo trực tiếp cho bí thư Nhạc Sơn của tỉnh Hà Đông, bảo trên máy bay có nhân vật trọng yếu. Sau khi máy bay hạ cánh cần ông ta an bài nhân viên cảnh vệ phụ trách công tác an toàn.
“Như vậy là được?” Lăng Tiếu nhìn nhìn chứng minh công tác và mẩu giấy Diệp Khai đưa cho, hỏi vẻ hoài nghi.
Tuy rằng biết Diệp Khai hiện tại là chủ tịch thành phố Đông Sơn nhưng Lăng Tiếu cũng không biết nhiều về hắn, lúc này thấy giấy chứng minh không phải là chủ tịch thành phố nên không chắc chắn.
“Không có vấn đề” Diệp Khai gật đầu khẳng định nói
Lăng Tiếu nửa tin nửa ngờ, cầm lấy hai thứ đi sang khoang điều khiển
“Lăng Tiếu sao đến đây? Cũng chỉ còn chừng hai mươi phút, cô đi chuẩn bị mấy thứ để ăn đi...... “ Lục cơ trưởng nhìn cô, có chút tò mò hỏi.
“Cơ trưởng, có người bảo tôi chuyển cho anh cái này, nói là chuyện rất quan trọng” Lăng Tiếu đem giấy chứng nhận của cục cảnh vệ trung ương và mẩu giấy viết tay của Diệp Khai qua
“Đây là cái gì?” Cơ trưởng nhìn thoáng qua, nét mặt nhất thời trở nên ngưng trọng, sau đó nói với Lăng Tiếu,“Ân, Lăng Tiếu, cô trở về chăm sóc tốt người này, tôi lập tức liên lạc với mặt đất.”
“Tốt” Lăng Tiếu gật gật đầu, xoay người rời khỏi.
Nhìn cơ trưởng bắt đầu tiến hành liên lạc với mặt đất, cơ phó tò mò hỏi,“Lão đại, xảy ra chuyện gì?”
“Trên máy bay có đại nhân vật” Cơ trưởng nói một tiếng, sau đó trò chuyện với mặt đất . Không bao lâu đã chuyển thông báo của Diệp Khai tới tỉnh ủy Hà Đông.
Lúc bí thư Nhạc Sơn nhận được thông báo cũng có chút kinh ngạc, nghe kỹ mới biết Diệp Khai ở trên máy bay, hơn nữa hắn còn nói có vị đại nhân vật đồng hành.
Tuy rằng Diệp Khai cũng không nói rõ là vị đại nhân vật nào nhưng có thể khiến phó cục trưởng cục cảnh vệ trung ương đi cùng thì chắc chắn không tầm thường.
Bởi vậy bí thư Nhạc Sơn lập tức mà bắt đầu an bài, điều động một đội 30 công an vũ trang, vũ trang đầy đủ chạy tới ngoài sân bay, lại phái tiếp đặc công phong tỏa bên ngoài. Sau một lúc ông dặn văn phòng sắp xếp mình tới sân bay để xem là nhân vật nào tới đây.
Nếu thật sự có nhân vật siêu cấp như vậy tới, bản thân không ra nghênh đón vậy quá thất lễ, lãnh đạo cũng sẽ cảm thấy không hài lòng.
Bất quá ông vừa mới xuất phát thì thư ký trưởng Quan Hạc báo lại là máy bay hạ cánh vì bên kinh thành có sấm chớp nên chuyển sang sân bay Long thành.
“Nga, nói như vậy thì không sao cả ” bí thư Nhạc Sơn nghe xong, hơi chút yên lòng
Đối phương phỏng chừng là cải trang vi hành, cho nên không muốn bại lộ hành tung, nhưng đã có Diệp Khai tiếp khách, nghĩ đến đó cũng không có vấn đề gì lớn. Chỉ là bí thư Nhạc Sơn còn có điểm do dự, bản thân có nên đến hay không?
Suy nghĩ một chút, bí thư Nhạc Sơn vẫn quyết định đến.