Quan Môn

Chương 1073: Vậy Đàm Phán Đi




!“Nhị thiếu, bọn họ nói, trên tay còn có một người.” Lý Hải có chút nghi hoặc nói với Diệp Khai.

Lúc này Diệp Khai đã lên trên, nằm nghỉ ngơi dưới ô che nắng, Ninh Sương ở bên cạnh cho hắn uống nước trái cây.

Chuyện lần này khiến Ninh Sương rất sợ hãi, cũng khiến đám Lý Hải hết hồn, vạn nhất Diệp Khai bị gì thì quả thật kinh thiên động địa.

Cũng may đám Lý Hải mới vừa triển khai hành động, Diệp Khai đã thoát ra nên tất cả lui ra chờ động tĩnh.

Về phần nói bên trong căn cứ ngầm rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mọi người cũng là hoàn toàn không biết. Nhưng điều này cũng không quan trọng, quan trọng là hiện giờ Diệp Khai đã bình yên vô sự.

Chuyện đầu tiên mà đám Lý Hải làm là báo cáo với Lê thúc.

Phản ứng của Lê thúc cũng rất bình thản, chỉ nói thế là ổn rồi, không cảm thán gì.

Điều này cũng làm cho Lý Hải cảm nhận được một tầng ý tứ khác, đó là Lê thúc rất tin tưởng với Diệp Khai.

“Còn có một người?” Diệp Khai đang uống nước trái cây, có giai nhân làm bạn, Ninh Sương thỉnh thoảng lại xoa bóp bả vai, thật sự là thoải mái, nghe được Lý Hải báo cáo liền nhíu mày, nhìn Ninh Sương hỏi,“Em có gặp qua người khác sao?”

“Không có a.” Ninh Sương nghe xong, không khỏi có chút kinh ngạc,“ Em cũng bị bọn họ bắt đi, cô gái kia gạt là thư ký của anh.....”

“Hắc, nha đầu kia thật sự là đáng giận, dám lấy chiêu bài của anh lừa gạt em mắc mưu.” Diệp Khai nghe xong có vài phần tức giận, mắng Hạt tử mấy trăm lân.

Lúc còn ở dưới, hắn cũng không có nhìn thấy người thứ hai nhưng mặt sẹo nói như vậy thì cũng không nói dối. Diệp Khai nhất thời liền hiểu được .

“Bọn họ đem Lý Kiều Ba bắt lấy làm con tin ......” Diệp Khai nói với Lý Hải.

“Lý Kiều Ba?” Lý Hải nhíu mày, rất nhanh hiểu được người kia là ai,“Không phải là đứa con tư sinh của lão Trần gia sao, như thế nào đã trở lại?”

“Hắc, đại khái là cấu kết với người của Đài đảo, cũng có thể là do CIA cắt cử......” Diệp Khai hồi đáp, hắn rất nhanh cân nhắc thấu ,“Thiên hạt tiểu tổ vốn ký kết điều ước bất đắc dĩ với tôi để thoát tội , nhưng tôi đã chạy thoát nên bọn họ bắt Lý Kiều Ba, nói người này là con tin, sẽ khiến tôi không dễ xử lý . Ân, mặt sẹo này có vài phần nhanh trí ......”

“Bọn cướp bắt người của mình, chẳng phải là nội chiến sao, anh còn nói bọn họ có vài phần nhanh trí đâu?” Ninh Sương nghe xong, không khỏi có chút kinh ngạc nói, cô không hiểu khúc mắc trong này.

“Là đấu tranh nội bộ không sai, nhưng chúng ta không có nguyên vẹn chứng cớ có thể chứng minh bọn họ là một đám.” Diệp Khai xòe hai tay nói,“Hiện tại bọn họ nói Lý Kiều Ba cũng là con tin, quả thật là một chiêu độc.”

Quả thật, Diệp Khai cố nhiên có thể chỉ huy bắt hết một lưới Thiên hạt tiểu tổ cùng Lý Kiều Ba, đây là chuyện rất đơn giản, nhưng hiện tại mặt sẹo cố tình thả ra tiếng gió, nói là bọn họ trong tay còn có một người, việc này có điểm không dễ làm .

Bởi vì mặc dù là giết chết những người này, sau này kiểm kê nhân số sẽ tìm thấy thi thể Lý Kiều Ba, đây là một chuyện phiền toái.

Nếu không có chứng cớ trực tiếp chứng minh Lý Kiều Ba cùng bọn với Thiên hạt tiểu tổ thì cũng chỉ có thể xem Lý Kiều Ba là con tin.

Nói vậy, một ít đại nhân vật đã biết chuyện của lão Trần gia, hoặc là nói có quan hệ tốt hơn với lão Trần gia có thể nhân cơ hội nhảy ra nói chuyện .

Đúng vậy, Lý Kiều Ba là con tư sinh của lão Trần gia không sai, đồng thời rất có hiềm nghi trong hành động ám sát Diệp Khai nhưng cũng chỉ là phán đoán, không có mười phần bằng chứng. Chỉ là nếu Diệp Khai nhân thể giết chết Lý Kiều Ba thì đối phương khẳng định hội mượn cơ hội này phản công Diệp Khai.

“Làm sao bây giờ?” Lý Hải hỏi Diệp Khai.

Giằng co cũng không phải chuyện tốt, dù sao cũng phải có biện pháp giải quyết mới được.

Có thể hạ quyết định này cũng cũng chỉ có Diệp Khai .

“Trước tiên cứ hành hạ một trận để bọn họ sốt ruột.” Diệp Khai lúc này đã thoát thân, tự nhiên không vội vàng , áp lực lên phía đối phương cũng rất lớn. Thời gian qua càng lâu thì bên dưới càng nóng vội, nói không chừng sẽ không chịu nổi đầu hàng.

“Hảo.” Lý Hải lên tiếng, liền quay đầu đi an bài .

Nhân thủ lúc này ngoài Diệp Khai còn có một số chiến sĩ đặc cảnh của cục cảnh sát thành phố điều tới canh gác, vây kín nơi này nhưng thật ra cũng không cần lo lắng đám mặt sẹo thoát được ra ngoài.

“Lão Trần gia có chuyện gì xảy ra?” Ninh Sương ngồi ở bên cạnh Diệp Khai, có chút tò mò hỏi.

“Trước kia cũng là hào môn chính trị như nhà anh nhưng sau bị anh kéo xuống, hai đứa cháu của nhà đó cũng bị anh cho thành thái giám ......” Diệp Khai kể lại chuyện một lượt cho Ninh Sương, tất nhiên không có phần hắn ngủ với cháu dâu nhà người ta, còn thành một cặp.

“Như vậy a, trách không được người ta hận anh tận xương, muốn đẩy anh vào chỗ chết.” Ninh Sương nghe xong, có chút cảm khái nói.

“Nhà bọn họ khiến cho anh gặp rất nhiều phiền toái, lúc này đây bắt được Lý Kiều Ba, xem bọn họ còn có cái gì để nói?” Diệp Khai nằm ở ghế nói,“ Dù anh có phải ra trước thường vụ trung ương cũng phải đòi cho được công bằng .”

Lão Trần gia sau khi lui xuống tuy rằng rết trăm chân chết mà không ngã nhưng lực ảnh hưởng đã muốn kém hơn, Diệp Khai tự nhiên không có lý do gì dẫm đạp bọn họ. Nhưng bọn họ cố tình gây hấn với Diệp Khai khiến hắn tức giận phi thường .

Nếu lúc này bắt được Lý Kiều Ba, đánh mạnh một chiêu có thể đủ hoàn toàn quét sạch thế lực lão Trần gia ở chính giới cùng quân đội, lão Diệp gia càng thêm lớn mạnh, cũng giải quyết hậu hoạn, bởi vậy sẽ càng kiên định hơn.

Dù sao, tuy rằng lấy thực lực lão Diệp gia hiện tại cũng không quá lo lắng lão Trần gia làm cái gì, nhưng cọ xát dây dưa như vậy không ai cam đoan bọn họ còn có thể làm ra chuyện gì, cho nên xong hết mọi chuyện mới là tốt nhất.

“Sao anh có thể chạy thoát?” Ninh Sương tò mò hỏi.

Đối với vấn đề này, đám thủ hạ bên cạnh Diệp Khai cũng cảm thấy rất hiếu kỳ.

Theo đạo lý thì phía dưới là một tổ chức lính đánh thuê , kinh nghiệm phong phú, mua bán không vốn nên đối với giết người bắt cóc vơ vét tài sản dễ như trở bàn tay, nhưng Diệp Khai rơi vào tay bọn họ vẫn có thể trốn thoát, vậy đối phương quá yếu hay Diệp Khai rất giảo hoạt?

“Những người này thật sự là rất đáng giận !” Nhắc tới chuyện này, Diệp Khai còn có chút căm giận,“Sau khi anh rơi vào bẫy của bọn họ thì bị nhốt vào lồng sắt! Hơn nữa bọn họ còn dùng cần cẩu treo anh giữa không trung, làm cho anh thượng không thiên, hạ không địa, muốn chạy đều chạy không được! Thật sự là tức chết!”

“Sau thì sao?” Ninh Sương có chút lo lắng hỏi.

“Sau lại thôi......” Diệp Khai nói tiếp,“Có một cô gái động lòng với anh, dí súng vào mông anh, sau tên Lý Kiều Ba kia còn dùng súng mp5 súng bắn anh, nhớ đến thật sự là rất giận !”

“Vậy anh làm sao không? Chắc đối phương bắn quá kém?” Ninh Sương cảm thấy Diệp Khai nói chuyện khẳng định rất khoa trương, đã bị người dùng tiểu liên bắn mà còn khả năng bình yên vô sự? Điều đó không có khả năng.

“Đó là bởi vì anh cát nhân thiên tướng, có đầy trời thần phật hộ thể thôi, viên đạn như thế nào khả năng bắn trúng anh?” Diệp Khai ha ha cười nói,“Hơn nữa, dưới lồng sắt đột nhiên mở ra, anh thừa dịp bọn họ không chú ý, nhảy ra chạy mất, sau đó liền lên đây.”

“Đơn giản như vậy?” Ninh Sương nghe xong, hiển nhiên là không quá tin tưởng .

Cô cũng không phải hài tử ngốc, sao có thể tin Diệp Khai ứng phó lung tung? Lồng sắt nếu là người ta chuyên môn dùng để nhốt Diệp Khai thì sao có thể xuất hiện tình huống không rắn chắc, lại càng không thể đột nhiên xuất hiện lỗ lớn để cho Diệp Khai chạy thoát.

“Nhị thiếu, bọn họ không nín được, yêu cầu phái một đại biểu đàm phán.” Lý Hải đi tới, báo cáo với Diệp Khai.

“Đàm phán? Tốt, vậy thả bọn họ đi lên đàm phán thôi.” Diệp Khai gật đầu đồng ý ,“Thế giới hiện nay, đối kháng không phải biện pháp giải quyết vấn đề , đàm phán mới là đường ra duy nhất giải quyết tranh chấp.”

Ninh Sương nhìn Diệp Khai, trong ánh mắt tràn ngập ý cười, hiển nhiên hứng thú với lời này.

“Lời này không phải anh nói ......” Diệp Khai nhìn Ninh Sương,“Đám chính khách bình thường đều thích nói như vậy, nếu là anh vẫn cảm giác dựa vào quyền đầu hơn.”

Nhược nhục cường thực, quyền đầu lớn chính là lão đại, đây mới là sinh tồn của xã hội quốc, về phần nói đàm phán có thể giải quyết vấn đề cái gì chẳng phải buồn cười.

Lý Hải thấy Diệp Khai đồng ý, liền đi qua an bài chuyện này.

Qua vài phút thấy mặt sẹo tự mình đi lên, để biểu hiện thành ý, hắn còn cởi ái ngoài giơ hai tay lên trời.

“Người này quả thật xuất sinh nhập tử.....” Diệp Khai thấy thân thể mặt sẹo, không khỏi có chút kinh ngạc nói.

Chỉ nhìn trên người mặt sẹo, trước ngực sau lưng giăng khắp nơi mấy chục vết sẹo, trong đó có hai vết sâu nhất xem ra có thể chạm đến nội tangnj, thật không biết người nọ như thế nào sống sót .

Diệp Khai thấy tình cảnh này, cũng không khỏi cảm khái.