Sau khi để điện thoại xuống, sắc mặt Diệp Khai sầm xuống
Sắc mặt của hắn âm trầm, trong nội tâm tựa hồ nghĩ đến sự tình gì khiến người nhìn vào một mảng u ám. Điều này rất ít khi thấy xuất hiện ở hắn.
Dù sao, biểu hiện của Diệp Khai từ trước tới giờ vẫn luôn rạng rỡ, chưa có ai thấy qua bộ dạng này của hắn.
Nam Cung Thủ Chuyết đang nói chuyện cùng Nam Cung Kinh Hồng thấy vậy định hỏi lại thôi, lại không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.
- Gặp một chút chuyện phiền toái......
Diệp Khai miễn cưỡng cười cười nói:
- Chuyện của nữ nhân, luôn sẽ để cho người cảm thấy đau đầu, cháu cần đi xử lý một lát.
- Thiếu niên phong lưu luôn không thể trả hết nợ. Tiểu Diệp cần kiềm chế một chút. Nam Cung Kinh Hồng vừa cười vừa nói.
Diệp Khai dặn dò thêm vài câu, bảo bọn họ nhất định phải chú ý an toàn, ngàn vạn đừng để xảy ra đường rẽ. Có chuyện gì cứ nói với cục trưởng cục cảnh sát thành phố Chu Hiểu Thạch, hoặc là trực tiếp phản ánh với chánh văn phòng thành phố Hà Thiên Lâm.
- Diệp tiên sinh yên tâm, chúng tôi biết rõ phải xử lý như thế nào.
Nam Cung Thủ Chuyết hồi đáp, trên thực tế trải qua chuyện bị nhân viên phục vụ ám sát, lực lượng phòng vệ của bản thân Nam Cung thế gia cũng toàn diện khởi động. Bọn họ vốn xuất thân từ nghề này, giờ mở to hai mắt, dỏng hai tai lên thì tự nhiên mạnh hơn cảnh vệ bình thường rất nhiều.
Dù bọn họ tác chiến sân khách thì cũng có sở trường mà cảnh vệ không theo kịp, ví dụ như kiến thức về thủ đoạn ám sát.
Bất quá đợi đến lúc Diệp Khai rời khỏi khách sạn, Nam Cung Thủ Chuyết nói với Nam Cung Kinh Hồng:
- Xem ra, cũng không giống như là bởi vì saochuyện của nữ nhân.
Nam Cung Kinh Hồng khẽ lắc đầu nói:
- Hiển nhiên là không, nhưng chúng ta cũng không cần tìm hiểu sâu, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Hai người bọn họ nhìn được rất rõ ràng, nhân vật như Diệp Khai đi tới chỗ nào đều là tiêu điểm chú ý của các nữ nhân, dĩ nhiên không có khả năng bị khốn vì tình. Dù là có chút chuyện phiền toái cũng tuyệt đối sẽ không thể làm khó hắn. Đoán chừng đây chỉ là Diệp Khai tìm cớ, có một số thứ chắc hắn không tiện nói.
Với tư cách khách nhân, bọn họ tự nhiên bất tiện hỏi đến chuyện như vậy, dứt khoát giả bộ hồ đồ tốt rồi.
Hai cha con cho rằng đây là việc riêng của Diệp Khai nên cũng không quá để ở trong lòng, tiếp tục nói sang một số chuyện khác, ví dụ như lúc quay về sẽ định cư ở thành phố Minh Châu, còn phải thao tác trong kinh thành ra sao…
Diệp Khai sau khi ra ngoài liền mở liên lạc nội bộ, trò chuyện với cảnh vệ Lý Hải:
- Tôi nhận được điện thoại uy hiếp, có người đã bắt giữ một người bạn của tôi để áp chế, bắt tôi phải hành động theo chỉ lệnh của bọn họ.
- À?! Cụ thể là chuyện gì xảy ra vậy?!
Lý Hải nghe xong, lập tức lắp bắp kinh hãi, sau đó truy vấn kỹ càng tình huống.
Với tư cách là đầu lĩnh cảnh vệ của Diệp Khai, Lý Hải phụ trách toàn bộ về vấn đề an toàn của Diệp Khai. Nếu như Diệp Khai xảy ra chuyện gì, vậy bên hắn cũng gánh chịu áp lực rất lớn, nhất là Diệp Khai lại phi thường chiếu cố với bon họ nên càng không thể để mất.
-Bọn họ bắt được bạn học tôi là Ninh Sương để uy hiếp, cũng là con gái của thường vụ thành ủy, bí thư khu đông Phổ Giang là Ninh Thiên.
Diệp Khai nói qua chuyện một lượt:
- Đối phương yêu cầu tôi phải làm việc theo lệnh của bọn họ, tựa hồ có thể giám sát hành động của cháu, cháu hoài nghi bọn họ có thể tới năm, sáu người, bằng không mà nói, tuyệt đối làm không được điểm này.
- Nếu như vậy, đối phương chắc chiếm cứ mấy điểm cao trong thành phố....
Lý Hải nghe xong lập tức kịp phản ứng, bắt đầu phân tích tình huống.
- Anh phụ trách điều động nhân thủ, bắt đầu bố trí bẫy nhanh chóng truy ra những người này.
Diệp Khai cấp thiết nói:
- Tôi tùy thời đem hành tung cáo tri cho cấ anh, hiện tại tôi phải ra cao ốc rồi.
Sau khi nói chuyện xong, Lý Hải không dám lãnh đạm, lập tức khởi động tiểu tổ bảo vệ Diệp Khai. 16 cảnh vệ phụ trách an toàn cho Diệp Khai nhận được tin tức, sau đó bắt đầu chia nhau bố trí chuyện này.
Bởi vì cục cảnh sát thành phố muốn an bài công tác đảm bảo cho Nam Cung Kinh Hồng, hơn nữa đám Lý Hải cũng chướng mắt với cục cảnh sát thành phố nên không thông tri cho bọn họ mà trực tiếp làm luôn, bắt đầu từ những chỗ tập trung đông người trong thành thị, xem xét các nơi cao tầng để truy tìm mục tiêu khả nghi.
Qua một hồi, Đường Mộc chạy tới đầu tiên, thở hổn hển nói với Lý Hải:
- Nhị thiếu gia đâu? Tôi đã đem vũ khí hạng nặng tới!
- Đi đường Trường Ninh, hiện tại Nhị thiếu gia đã trên đường.
Lý Hải một tay bịt lấy lỗ tai, nói với Đường Mộc.
Hai người lên xe, trên đường có thêm một đội viên. Cả ba chạy xe như điên, dần dần bám được xe Diệp Khai cách khoảng trăm mét thì giữ khoảng cách.
Lý Hải không ngừng đảo qua hai bên trên đường, hi vọng có thể phát hiện được tình huống dị thường.
Nhưng qua chừng mười phút đồng hồ, đối phương lại truyền tới chỉ lệnh, nói là bảo cho Diệp Khai đi tới tháp đá gần công viên Nhân Dâ chờ thông tri.
Vừa vặn có hai đội viên viên khác đang ở gần đó cho nên bọn họ vượt lên trước qua đó để xem có nhân vật thần bí nào nhưng tới nơi thì không có ai.
Vào lúc xe của Diệp Khai còn chưa chạy tới chỗ tháp đá thì chỉ lệnh của đối phương lại truyền tới, bảo Diệp Khai đi thôn du lịch hòa bình.
- Chỗ này chắc là chính chủ rồi.
Lý Hải lập tức hào hứng:
- Tôi biết thôn du lịch Hòa Bình này, là một khu công trình đổ nát, trước đây thành phố còn thảo luận xây dựng lại, giờ vẫn hoang tàn, cũng không có ai ở trong. Nếu như có bọn cướp hay đối thủ thì ở đây chính là hang ổ phù hợp nhất.
Diệp Khai cũng đồng ý điểm này, hắn tỏ vẻ giận dữ với đối phương qua điện thoại, bảo không chơi trò chạy lòng vòng này. Có lẽ đối phương cũng không phát hiện Diệp Khai có ai đi theo nên cam đoan lần này sẽ không sửa đổi địa điểm.
Đợi đến lúc Diệp Khai chạy tới làng du lịch Hòa Bình thì các đội viên trên cơ bản đã vào vị trí của mình, mọi người phi thường nhanh nhẹn mặc áo chống đạn, cầm vũ khí bắt đầu chia nhau lẻn vào, tra tìm mục tiêu.
Diệp Khai chạy tới cổng làng cũng không dừng lại, cứ thế vọt tới đâm toang cổng lớn phát ra tiếng động ầm ầm, bụi bay mù trời.
Nhìn ra được, bên này đã thật lâu không có người tới, trên mặt đất phủ bụi in hằn rất nhiều dấu chân.
Diệp Khai đeo m kính râm, vừa che nắng vừa có thể quan sát khung cảnh mà không khiến đối phương chú ý tới.
Hắn chú ý tới, trên mặt đất ngoại trừ những dấu chân lộn xộn thì cũng có một số dấu vết mới, xác thực là có người mới vừa tới qua tại đây, đoán chừng là đám người kia.
Đúng lúc này, điện thoại Diệp Khai lại vang lên.
- Ồ?
Diệp Khai nhấn nút nghe.
- Đừng giở trò gì bịp bợm, nếu không bạn gái của mày sẽ chết vô cùng thảm!
Một giọng nói vang lên trong điện thoại:
- Bây giờ nhìn tòa lầu nhỏ màu trắng phía trước, chỗ căn phòng có cửa sổ sơn đỏ ở tầng hai.
- Tôi nhìn thấy rồi, các anh đừng làm bậy. Diệp Khai nhìn ra phía trước, quả nhiên thấy có một tòa lầu màu trắng như vậy, liền nói:
- Vô luận là đòi tiền hay thứ gì khác cũng không thành vấn đề.
- Khẩu khí Diệp Chủ tịch thành phố rất lớn, ha ha.
Đối phương cười nói:
- Chỉ cần anh phối hợp, chúng tôi sẽ không xằng bậy.
- Ninh Sương ở nơi nào, tôi muốn nhìn thấy cô ấy, bằng không mà nói, tôi sẽ quay đầu bước đi.
Diệp Khai đi về phía trước vài bước, sau đó ngừng lại, phi thường kiên quyết nói.
- Ha ha, còn vọng tưởng cứu bạn gái của anh? Đừng có nằm mộng.
Đối phương cười nói:
- Trong tay của chúng tôi, một con chim cũng không bay được ra ngoài!
Mặc dù đối phương cười nhạo Diệp Khai, nhưng vẫn mở hé cửa sổ ra, để lộ Ninh Sương bị trói chặt hai tay, mồm bị bịt giẻ.
Cự ly giữa song phương chưa đến năm mươi mét, Diệp Khai tự nhiên có thể phân biệt được người bị đối phương đẩy ra là Ninh Sương lâu ngày chưa gặp, chỉ có điều nhìn cô vẻ nhếch nhác, hiển nhiên là đã chịu đau khổ.
- Ô ô......
Ánh mắt Ninh Sương lộ vẻ lo lắng, lắc đầu liên tục, tựa hồ ngăn trở Diệp Khai đi qua.
Diệp Khai thấy, có chút lo lắng, nhưng cũng không cử động, cao giọng hỏi:
- Các ngươi đến tột cùng muốn làm gì?
- Diệp Chủ tịch thành phố, chúng tôi chỉ muốn anh phối hợp một chút, làm một số chuyện, nhưng anh dẫn theo nhiều người tới như vậy, thành ý thật sự là không đủ ah. Đối phương nói.
Diệp Khai nghe xong, không khỏi nhíu mày, không biết có chỗ sơ suất nào bị đối phương phát giác.
- Cậy các ngươi đến tột cùng muốn như thế nào đây?
Diệp Khai hỏi.
- Thay người a.
Đối phương nói:
- Thấy bình đài ở giữa không? Các anh phái một người tới, chúng tôi phái một người qua, sau đó sẽ đổi anh và bạn gái.
- Được rồi!
Diệp Khai lập tức đáp ứng.
- Nhị thiếu gia, không được ah!
Đám người Lý Hải nghe qua tai nghe lập tức khẩn trương.
Nếu Diệp Khai xảy ra chuyện gì thì chuyện này đã có thể trở nên càng thêm phiền toái, tuyệt đối không có khả năng đáp ứng yêu cầu như vậy.
- Đừng nói nữa, chuyện này tôi đã quyết định.
Diệp Khai phất tay nói.
Thái độ của hắn rất kiên quyết, với tư cách đối tượng được bảo hộ, đám Lý Hải đương nhiên muốn toàn lực giữ gìn Diệp Khai an toàn, nhưng với tư cách thiếu tướng phó cục trưởng cục cảnh vệ trung ương, Diệp Khai là lãnh đạo trực tiếp của đám Lý Hải. Hắn đã quyết định chủ ý thì đám Lý Hải không thể phản đối.
- Được rồi, vậy đi.
Đối phương nói một câu, sau đó bắt đầu phân phó song phương phái một người đến chỗ của đối phương.
Lý Hải phải tọa trấn chỉ huy, như vậy công phu tương đối tốt hơn Đường Mộc, dĩ nhiên là việc đáng làm thì phải làm, tiến về chỗ đối phương dẫn Ninh Sương về.