- Khốn kiếp, tại sao có thể như vậy?!
Trên nóc một khu nhà cao tầng của thành phố Minh Châu, một người hung hăng vỗ đùi, tức giận mắng.
Dựa theo kế hoạch sớm định ra thì đoàn xe của Nam Cung Kinh Hồng sẽ đi qua tòa nhà này, hắn có ít nhất hai mươi giây để chọn mục tiêu, sau đó sử dụng súng ngắm hạng nặng tiến hành đánh lén.
Kế hoạch tự nhiên là phi thường hoàn mỹ, đoàn xe đối phương còn chưa tiến vào tầm bắn, đột nhiên hay đổi tuyến đường khiến tay súng bắn tỉa cảm thấy bất đắc dĩ. Vất vả vài ngày xem như ngâm nước nóng.
Rất nhanh hắn nhận được tin tức:
- Tranh thủ thời gian thu đội a, đám bọn họ lên đấy!
Sau khi hắn nhận được tin tức, lập tức tháo rời súng ngắm hạng cất vào ba lô bên, nhanh chóng rút lui khỏi nơi này, đi theo thang máy xuống lầu, chui vào một chiếc xe máy đã sớm chờ ở đó rồi phóng thẳng đi.
Sau chừng 20 phút, một đội cảnh sát chạy tới nơi, tiến vào trong phòng liền phát hiện dấu chân in trên nền bụi dày, còn có mẩu tàn thuốc và một bao kẹo ăn dở.
Đám cảnh sát chụp ảnh xong vật chứng thì cẩn thận đem cất vào túi kín rồi tự động rút lui khỏi.
Vào buổi tối, Chánh văn phòng thành ủy Hà Thiên Lâm mang theo tổng đội trưởng Chu Hiểu Thạch của tổng đội cảnh sát hình sự thành phố đến biệt thự của Diệp Tử Bình để báo cáo chuyện có mai phục trên tuyến đường định sẵn của Nam Cung Kinh Hồng.
Diệp Khai đã ở trong nhà, tiếp đón hai người với tư cách lãnh đạo cục cảnh vệ trung ương cùng với Diệp Tử Bình.
- Là về chuyện tay súng bắn tỉa a.
Diệp Khai mời bọn họ ngồi xuống rồi vào đề.
Tình huống lúc đó khá gấp gáp, Diệp Khai sau khi nhận được tin tức từ Lê thúc thì đầu tiên nghĩ đến chính là lộ tuyến lên kinh có vấn đề. Cho nên hắn quyết định thật nhanh quyết định thay đổi tuyến đường, bây giờ nhìn lại, đây là một quyết định phi thường sáng suốt.
Nếu không có như thế, sợ là đoàn xe xảy ra chuyện rồi.
Mặc dù nói đối phương chưa hẳn có thể xác định Nam Cung Kinh Hồng ngồi trong xe nào, nhưng hành khách trong đội xe phi phú tức quý, chỉ cần bất kỳ một chiếc xe con xảy ra chuyện sẽ đều có hậu quả cực kỳ khủng khiếp.
Tối trọng yếu nhất, nếu như chuyện đội xe bị tập kích lan truyền ra ngoài nhất định sẽ ảnh hưởng đến quyết tâm định cư đại lục của Nam Cung thế gia, mà thế lực hải ngoại đối địch cũng sẽ thừa cơ trắng trợn tuyên truyền, nói là Nam Cung thế gia về nước là một quyết định sai lầm…vân vân....
Càng trọng yếu hơn là chuyện này cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với sự chấp chính của Diệp Tử Bình trong thành phố Minh Châu, ít nhất sẽ có người nói ông chỉ lo làm kiến thiết kinh tế, không để ý đến quản lý trị an xã hội, hiện tại vừa vặn rất tốt, xảy ra chuyện rồi a?
Thậm chí cũng có có thể sẽ có một số người nhảy ra nghi ngờ về tính chính xác của chuyện mời Nam Cung Kinh Hồng về nước, trên căn bản bác bỏ quyết định của lão Diệp gia làm ra.
Tuy những người này có thể đạt được như nguyện nhưng đã vào quan trường thì chỉ có cân nhắc không chu toàn đến suy đoán, không có uổng phí đầu óc mơ màng, mọi thứ đều phải ở trong vòng mới được.
Chỉ cần xảy ra một sơ suất nhỏ cũng khiến thành phố mất mặt.
Vì vậy đối với chuyện này, Diệp Khai cũng phi thường quan tâm. Nếu không có như thế, hắn đã sớm trên giường ngủ bù, sao còn ở tại chỗ này nghe Hà Thiên Lâm cùng Chu Hiểu Thạch nói chuyện tào lao?
Diệp Tử Bình cũng ngồi xuống, phất tay ý bảo để cho bọn họ báo cáo tình huống điều tra.
Tin tức bên cảnh sát dĩ nhiên kém hơn tổng cục tình báo một chút nhưng cũng không thể nói bọn họ vô dụng.
Trên thực tế, tổng cục tình báo có ưu thế về thu thập và năng lực phân tích tin tức nhưng về phương diện chấp hành cụ thể thì cảnh sát địa phương cũng có sở trường của mình, đây là không thể phủ nhận. Cường long bất áp địa đầu xà, cảnh sát địa phương có cơ sở ở quần chúng, cũng có số lượng tai mắt lớn, , tai thính mắt tinh, lại càng dễ phát hiện một ít dấu vết để lại, sau đó tìm hiểu nguồn gốc sẽ tìm được mục tiêu mong muốn.
- Thông qua một số vật chứng còn sót lại ở hiện trường, sơ bộ có thể kết luận, là người bên eo biển ra tay.
Thần thái Chu Hiểu Thạch có chút câu nệ, đối diện với nhân vật ủy viên cục chính trị là cơ hội không dễ.
Diệp Khai nghe bọn họ nói chuyện, vừa mở những hình ảnh tư liệu ra, thấy kết luận điều tra sơ bộ của cảnh sát. Từ gói kẹo ăn dở và đầu mẩu thuốc lá lẫn gót giày lưu lại ở hiện trường cho tiến hành phân tích, có thể xác định đối phương là người của Đài đảo.
Cái này so với tin tức của Lê thúc cũng tương đối trùng hợp.
Kỳ thật từ lúc Diệp Khai khởi hành tiến về Châu Âu thì hắn cũng đã nhận được tin tức bờ bên kia đã điều động đại lượng nhân thủ đi cản trở chuyện này. Hắn sử ra chiêu di hoa tiếp mộc cũng vì lo lắng tin tức từ bên trong tiết lộ ra ngoài, sau đó bị đối thủ thừa dịp.
Cao tầng đối đầu với Diệp Khai cũng không ít người biết được tin tức, sợ là sẽ có người đem tin tức đưa ra ngoài, làm chuyện mượn đao giết người, để cho Diệp Khai nếm chút khổ sở.
Coi như là làm hắn không chết, cũng muốn để cho hắn ăn nhiều đau khổ, hối hận chọc vào chuyện phiền toái này.
- Đối phương sử dụng súng ngắm hạng nặng, tầm bắn khá xa, độ chính xác tương đối cao, không có khả năng vận chuyển theo con đường thông thường chuyển. Cho nên chúng tôi hoài nghi hắn tới từ chỗ khác, sa đó được xe chuyển đến.
Chu Hiểu Thạch nói tiếp:
- Chúng tôi đã huy động tất cả đầu mối truy tìm, mau chóng điều tra ra hắn.
- Độ khó rất lớn a?
Diệp Tử Bình sau khi nghe, ân cần hỏi thăm.
- Tương đối khó khăn, nhưng chúng tôi cũng có tin tưởng.
Chu Hiểu Thạch giải thích:
- Công tác cơ sở của chúng tôi vẫn tương đối vững chắc, sau khi phân tích các manh mối đã sơ bộ đã tập trung vào mấy mục tiêu hoàn nghi trọng điểm của đối phương, tin tưởng qua vài ngày sẽ có đột phá lớn hơn.
Diệp Khai nghe xong, nhẹ gật đầu, hắn tin tưởng Chu Hiểu Thạch không nói dối, sau khi đối phương đã để lộ thân phận thì muốn tra ra địa điểm trú ẩn của bọn họ cũng dễ hơn nhiều, nhưng chỉ là tương đối nhẹ nhõm mà thôi. Thành phố Minh Châu lớn như vậy, nếu như đối phương thật sự nằm im thì mọi người khó có thể tìm ra.
Bất quá ngay vào lúc bọn họ đang nói chuyện, Diệp Khai lại nhận được điện thoại của Lê thúc, nói là đã thu được tư liệu chính xác về đối phương, sẽ fax ảnh tới cho hắn.
- Lê thúc thật sự là Cập thời vũ a!
Diệp Khai nghe vậy đại hỉ, theo như Lê thúc nói thì tin tức thu được từ hệ thống tình báo của đối phương, tuyệt đối tin cậy.
- Chú ý giữ bí mật nơi lấy được tin tức, tránh khỏi nội tuyến bị lộ.
Lê thúc dặn dò.
- Yên tâm đi, cháu vẫn hiểu được nặng nhẹ.
Diệp Khai lập tức cam đoan.
Thả điện thoại xuống, Diệp Khai lập tức lên lầu nhận tờ fax ảnh của Lê thúc rồi quay xuống.
- Đây là?
Chu Hiểu Thạch thấy Diệp Khai đem một đống tư liệu đưa cho mình, không khỏi sửng sốt một chút.
- Một số tư liệu về đối phương, thật vất vả mới lấy được, chú ý theo dõi rồi ra tay bắt giữ.
Diệp Khai nói.
Chu Hiểu Thạch cũng không rõ ràng lắm thân phận của Diệp Khai, chỉ cảm thấy vị này chắc là công tử của Diệp bí thư trong lời đồn. Nhưng liên quan đến chuyện của chính phủ, con cháu không nên tham dự vào a?
- Đây là Diệp phó cục trưởng cục cảnh vệ trung ương, anh nghe hắn an bài là được. Hà Thiên Lâm lập tức giải thích.
- Diệp phó cục trưởng mạnh giỏi!
Chu Hiểu Thạch nghe xong lắp bắp kinh hãi, theo phản xạ có điều kiện chào một tiếng.
Diệp Khai bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ, không biết phản ứng của Chu Hiểu Thạch lại lớn như vậy?
- năm đó tôi cũng từng trúng cử cục cảnh vệ trung ương, làm việc một thời gian rồi vì nhu cầu công tác mà triệu hồi tới thành phố Minh Châu.
Chu Hiểu Thạch giải thích nói.
- Ah, thì ra là thế.
Diệp Khai nghe xong, giờ mới hiểu được hóa ra Chu Hiểu Thạch đã từng là nhân viên cũ của cục cảnh vệ trung ương, gặp được lãnh đạo ở đó tự nhiên muốn tỏ vẻ.
Bất quá đã có tầng quan hệ sâu xa này, Chu Hiểu Thạch thôi không nghi ngờ về tính chân thật của tài liệu này. Diệp Khai chẳng những là con trai của Diệp Tử Bình , hơn nữa còn là phó cục trưởng cục cảnh vệ trung ương, giờ đang ở trong nhà Diệp Tử Bình, trước mặt Hà Thiên Lâm, Diệp Khai đương nhiên không có khả năng tùy tiện tìm mấy thứ linh tinh đưa cho hắn.
- Đã có những tài liệu này, hiệu suất làm việc của chúng ta sẽ cao hơn một chút, hi vọng có thể trong vòng ba ngày bắt được đối phương.
Chu Hiểu Thạch cũng thấy thêm tin tưởng.
Diệp Tử Bình nhẹ gật đầu, sau đó còn nói thêm:
- Công tác bảo vệ bên phía khách sạn cũng phải xiết chặt thêm, ân, trong chặt ngoài lỏng a.
Công tác bảo vệ hiện giờ là nhiệm vụ trọng yếu nhất, vì thế bên cục cảnh sát cũng phái ra nhân thủ đắc lực, không chỉ cài đặt thêm thiết bị mà còn bố trí thêm tai mắt chung quanh để đảm bảo an toàn cho đoàn của Nam Cung Kinh Hồng ở thành phố Minh Châu.
- Ồ, sao tôi nhìn người này khá quen? Chu Hiểu Thạch lật xem tư liệu của Diệp Khai, bỗng nhiên lúc giở đến một tấm ảnh chụp thì nghi ngờ nhìn chằm chằm vào.
- Ah?!
Ba người còn lại trong phòng đồng thời phát ra thanh âm kinh ngạc.
Cha con Diệp Tử Bình, Diệp Khai, Hà Thiên Lâm cảm thấy trong này có chỗ không đúng.
Bởi như vậy, bốn người trong phòng lặng ngắt, có thể nghe thấy thanh âm điều hòa rù rì.
- Tiểu Chu, anh cần phải nhìn rõ ràng gần đây có gặp qua người này hay không?
Hà Thiên Lâm vẻ mặt ngưng trọng nói với Chu Hiểu Thạch.
Nghe xongHà Thiên Lâm nhắc nhở, có lẽ ý thức được chuyện này trọng yếu phi thường, cho nên Chu Hiểu Thạch cẩn thận quan sát tấm ảnh kia thật lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên, nói vẻ chắc chắn:
- Đúng vậy, cách đây vài ngày tôi khẳng định gặp qua người này. - Khốn kiếp, tại sao có thể như vậy?!
Trên nóc một khu nhà cao tầng của thành phố Minh Châu, một người hung hăng vỗ đùi, tức giận mắng.
Dựa theo kế hoạch sớm định ra thì đoàn xe của Nam Cung Kinh Hồng sẽ đi qua tòa nhà này, hắn có ít nhất hai mươi giây để chọn mục tiêu, sau đó sử dụng súng ngắm hạng nặng tiến hành đánh lén.
Kế hoạch tự nhiên là phi thường hoàn mỹ, đoàn xe đối phương còn chưa tiến vào tầm bắn, đột nhiên hay đổi tuyến đường khiến tay súng bắn tỉa cảm thấy bất đắc dĩ. Vất vả vài ngày xem như ngâm nước nóng.
Rất nhanh hắn nhận được tin tức:
- Tranh thủ thời gian thu đội a, đám bọn họ lên đấy!
Sau khi hắn nhận được tin tức, lập tức tháo rời súng ngắm hạng cất vào ba lô bên, nhanh chóng rút lui khỏi nơi này, đi theo thang máy xuống lầu, chui vào một chiếc xe máy đã sớm chờ ở đó rồi phóng thẳng đi.
Sau chừng 20 phút, một đội cảnh sát chạy tới nơi, tiến vào trong phòng liền phát hiện dấu chân in trên nền bụi dày, còn có mẩu tàn thuốc và một bao kẹo ăn dở.
Đám cảnh sát chụp ảnh xong vật chứng thì cẩn thận đem cất vào túi kín rồi tự động rút lui khỏi.
Vào buổi tối, Chánh văn phòng thành ủy Hà Thiên Lâm mang theo tổng đội trưởng Chu Hiểu Thạch của tổng đội cảnh sát hình sự thành phố đến biệt thự của Diệp Tử Bình để báo cáo chuyện có mai phục trên tuyến đường định sẵn của Nam Cung Kinh Hồng.
Diệp Khai đã ở trong nhà, tiếp đón hai người với tư cách lãnh đạo cục cảnh vệ trung ương cùng với Diệp Tử Bình.
- Là về chuyện tay súng bắn tỉa a.
Diệp Khai mời bọn họ ngồi xuống rồi vào đề.
Tình huống lúc đó khá gấp gáp, Diệp Khai sau khi nhận được tin tức từ Lê thúc thì đầu tiên nghĩ đến chính là lộ tuyến lên kinh có vấn đề. Cho nên hắn quyết định thật nhanh quyết định thay đổi tuyến đường, bây giờ nhìn lại, đây là một quyết định phi thường sáng suốt.
Nếu không có như thế, sợ là đoàn xe xảy ra chuyện rồi.
Mặc dù nói đối phương chưa hẳn có thể xác định Nam Cung Kinh Hồng ngồi trong xe nào, nhưng hành khách trong đội xe phi phú tức quý, chỉ cần bất kỳ một chiếc xe con xảy ra chuyện sẽ đều có hậu quả cực kỳ khủng khiếp.
Tối trọng yếu nhất, nếu như chuyện đội xe bị tập kích lan truyền ra ngoài nhất định sẽ ảnh hưởng đến quyết tâm định cư đại lục của Nam Cung thế gia, mà thế lực hải ngoại đối địch cũng sẽ thừa cơ trắng trợn tuyên truyền, nói là Nam Cung thế gia về nước là một quyết định sai lầm…vân vân....
Càng trọng yếu hơn là chuyện này cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với sự chấp chính của Diệp Tử Bình trong thành phố Minh Châu, ít nhất sẽ có người nói ông chỉ lo làm kiến thiết kinh tế, không để ý đến quản lý trị an xã hội, hiện tại vừa vặn rất tốt, xảy ra chuyện rồi a?
Thậm chí cũng có có thể sẽ có một số người nhảy ra nghi ngờ về tính chính xác của chuyện mời Nam Cung Kinh Hồng về nước, trên căn bản bác bỏ quyết định của lão Diệp gia làm ra.
Tuy những người này có thể đạt được như nguyện nhưng đã vào quan trường thì chỉ có cân nhắc không chu toàn đến suy đoán, không có uổng phí đầu óc mơ màng, mọi thứ đều phải ở trong vòng mới được.
Chỉ cần xảy ra một sơ suất nhỏ cũng khiến thành phố mất mặt.
Vì vậy đối với chuyện này, Diệp Khai cũng phi thường quan tâm. Nếu không có như thế, hắn đã sớm trên giường ngủ bù, sao còn ở tại chỗ này nghe Hà Thiên Lâm cùng Chu Hiểu Thạch nói chuyện tào lao?
Diệp Tử Bình cũng ngồi xuống, phất tay ý bảo để cho bọn họ báo cáo tình huống điều tra.
Tin tức bên cảnh sát dĩ nhiên kém hơn tổng cục tình báo một chút nhưng cũng không thể nói bọn họ vô dụng.
Trên thực tế, tổng cục tình báo có ưu thế về thu thập và năng lực phân tích tin tức nhưng về phương diện chấp hành cụ thể thì cảnh sát địa phương cũng có sở trường của mình, đây là không thể phủ nhận. Cường long bất áp địa đầu xà, cảnh sát địa phương có cơ sở ở quần chúng, cũng có số lượng tai mắt lớn, , tai thính mắt tinh, lại càng dễ phát hiện một ít dấu vết để lại, sau đó tìm hiểu nguồn gốc sẽ tìm được mục tiêu mong muốn.
- Thông qua một số vật chứng còn sót lại ở hiện trường, sơ bộ có thể kết luận, là người bên eo biển ra tay.
Thần thái Chu Hiểu Thạch có chút câu nệ, đối diện với nhân vật ủy viên cục chính trị là cơ hội không dễ.
Diệp Khai nghe bọn họ nói chuyện, vừa mở những hình ảnh tư liệu ra, thấy kết luận điều tra sơ bộ của cảnh sát. Từ gói kẹo ăn dở và đầu mẩu thuốc lá lẫn gót giày lưu lại ở hiện trường cho tiến hành phân tích, có thể xác định đối phương là người của Đài đảo.
Cái này so với tin tức của Lê thúc cũng tương đối trùng hợp.
Kỳ thật từ lúc Diệp Khai khởi hành tiến về Châu Âu thì hắn cũng đã nhận được tin tức bờ bên kia đã điều động đại lượng nhân thủ đi cản trở chuyện này. Hắn sử ra chiêu di hoa tiếp mộc cũng vì lo lắng tin tức từ bên trong tiết lộ ra ngoài, sau đó bị đối thủ thừa dịp.
Cao tầng đối đầu với Diệp Khai cũng không ít người biết được tin tức, sợ là sẽ có người đem tin tức đưa ra ngoài, làm chuyện mượn đao giết người, để cho Diệp Khai nếm chút khổ sở.
Coi như là làm hắn không chết, cũng muốn để cho hắn ăn nhiều đau khổ, hối hận chọc vào chuyện phiền toái này.
- Đối phương sử dụng súng ngắm hạng nặng, tầm bắn khá xa, độ chính xác tương đối cao, không có khả năng vận chuyển theo con đường thông thường chuyển. Cho nên chúng tôi hoài nghi hắn tới từ chỗ khác, sa đó được xe chuyển đến.
Chu Hiểu Thạch nói tiếp:
- Chúng tôi đã huy động tất cả đầu mối truy tìm, mau chóng điều tra ra hắn.
- Độ khó rất lớn a?
Diệp Tử Bình sau khi nghe, ân cần hỏi thăm.
- Tương đối khó khăn, nhưng chúng tôi cũng có tin tưởng.
Chu Hiểu Thạch giải thích:
- Công tác cơ sở của chúng tôi vẫn tương đối vững chắc, sau khi phân tích các manh mối đã sơ bộ đã tập trung vào mấy mục tiêu hoàn nghi trọng điểm của đối phương, tin tưởng qua vài ngày sẽ có đột phá lớn hơn.
Diệp Khai nghe xong, nhẹ gật đầu, hắn tin tưởng Chu Hiểu Thạch không nói dối, sau khi đối phương đã để lộ thân phận thì muốn tra ra địa điểm trú ẩn của bọn họ cũng dễ hơn nhiều, nhưng chỉ là tương đối nhẹ nhõm mà thôi. Thành phố Minh Châu lớn như vậy, nếu như đối phương thật sự nằm im thì mọi người khó có thể tìm ra.
Bất quá ngay vào lúc bọn họ đang nói chuyện, Diệp Khai lại nhận được điện thoại của Lê thúc, nói là đã thu được tư liệu chính xác về đối phương, sẽ fax ảnh tới cho hắn.
- Lê thúc thật sự là Cập thời vũ a!
Diệp Khai nghe vậy đại hỉ, theo như Lê thúc nói thì tin tức thu được từ hệ thống tình báo của đối phương, tuyệt đối tin cậy.
- Chú ý giữ bí mật nơi lấy được tin tức, tránh khỏi nội tuyến bị lộ.
Lê thúc dặn dò.
- Yên tâm đi, cháu vẫn hiểu được nặng nhẹ.
Diệp Khai lập tức cam đoan.
Thả điện thoại xuống, Diệp Khai lập tức lên lầu nhận tờ fax ảnh của Lê thúc rồi quay xuống.
- Đây là?
Chu Hiểu Thạch thấy Diệp Khai đem một đống tư liệu đưa cho mình, không khỏi sửng sốt một chút.
- Một số tư liệu về đối phương, thật vất vả mới lấy được, chú ý theo dõi rồi ra tay bắt giữ.
Diệp Khai nói.
Chu Hiểu Thạch cũng không rõ ràng lắm thân phận của Diệp Khai, chỉ cảm thấy vị này chắc là công tử của Diệp bí thư trong lời đồn. Nhưng liên quan đến chuyện của chính phủ, con cháu không nên tham dự vào a?
- Đây là Diệp phó cục trưởng cục cảnh vệ trung ương, anh nghe hắn an bài là được. Hà Thiên Lâm lập tức giải thích.
- Diệp phó cục trưởng mạnh giỏi!
Chu Hiểu Thạch nghe xong lắp bắp kinh hãi, theo phản xạ có điều kiện chào một tiếng.
Diệp Khai bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ, không biết phản ứng của Chu Hiểu Thạch lại lớn như vậy?
- năm đó tôi cũng từng trúng cử cục cảnh vệ trung ương, làm việc một thời gian rồi vì nhu cầu công tác mà triệu hồi tới thành phố Minh Châu.
Chu Hiểu Thạch giải thích nói.
- Ah, thì ra là thế.
Diệp Khai nghe xong, giờ mới hiểu được hóa ra Chu Hiểu Thạch đã từng là nhân viên cũ của cục cảnh vệ trung ương, gặp được lãnh đạo ở đó tự nhiên muốn tỏ vẻ.
Bất quá đã có tầng quan hệ sâu xa này, Chu Hiểu Thạch thôi không nghi ngờ về tính chân thật của tài liệu này. Diệp Khai chẳng những là con trai của Diệp Tử Bình , hơn nữa còn là phó cục trưởng cục cảnh vệ trung ương, giờ đang ở trong nhà Diệp Tử Bình, trước mặt Hà Thiên Lâm, Diệp Khai đương nhiên không có khả năng tùy tiện tìm mấy thứ linh tinh đưa cho hắn.
- Đã có những tài liệu này, hiệu suất làm việc của chúng ta sẽ cao hơn một chút, hi vọng có thể trong vòng ba ngày bắt được đối phương.
Chu Hiểu Thạch cũng thấy thêm tin tưởng.
Diệp Tử Bình nhẹ gật đầu, sau đó còn nói thêm:
- Công tác bảo vệ bên phía khách sạn cũng phải xiết chặt thêm, ân, trong chặt ngoài lỏng a.
Công tác bảo vệ hiện giờ là nhiệm vụ trọng yếu nhất, vì thế bên cục cảnh sát cũng phái ra nhân thủ đắc lực, không chỉ cài đặt thêm thiết bị mà còn bố trí thêm tai mắt chung quanh để đảm bảo an toàn cho đoàn của Nam Cung Kinh Hồng ở thành phố Minh Châu.
- Ồ, sao tôi nhìn người này khá quen? Chu Hiểu Thạch lật xem tư liệu của Diệp Khai, bỗng nhiên lúc giở đến một tấm ảnh chụp thì nghi ngờ nhìn chằm chằm vào.
- Ah?!
Ba người còn lại trong phòng đồng thời phát ra thanh âm kinh ngạc.
Cha con Diệp Tử Bình, Diệp Khai, Hà Thiên Lâm cảm thấy trong này có chỗ không đúng.
Bởi như vậy, bốn người trong phòng lặng ngắt, có thể nghe thấy thanh âm điều hòa rù rì.
- Tiểu Chu, anh cần phải nhìn rõ ràng gần đây có gặp qua người này hay không?
Hà Thiên Lâm vẻ mặt ngưng trọng nói với Chu Hiểu Thạch.
Nghe xongHà Thiên Lâm nhắc nhở, có lẽ ý thức được chuyện này trọng yếu phi thường, cho nên Chu Hiểu Thạch cẩn thận quan sát tấm ảnh kia thật lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên, nói vẻ chắc chắn:
- Đúng vậy, cách đây vài ngày tôi khẳng định gặp qua người này.