Lúc nhìn thấy đám Nam Cung Lỗi cùng Nam Cung Vân đi ra khỏi biệt thự, mọi người bên ngoài cũng biết chuyện hôm nay đã giải quyết bằng hòa bình.
Mọi người đối với kết quả nàyđều không cảm thấy rất thất lạc, dù sao hô đánh giết thì mục đích cuối cùng cũng vì danh lợi mà thôi, hôm nay đã thuận lợi giải quyết tranh chấp, mục đích đã đạt tới, cũng đã thành.
Như vậy qua một hồi tranh chấp, Nam Cung thế gia truyền thừa ngàn năm rốt cục phân liệt.
Người nguyện ý về nước tự nhiên không ít, nhưng người hi vọng lưu lại cũng rất nhiều. Sau khi nghiên cứu cẩn thận đã định ra phương thức phân chia tài sản gia tộc, mệnh lệnh lập tức truyền đạt xuống dưới, toàn cả gia tộc tiến nhập một loại trạng thái dị thường bận rộn .
- Lão gia tử, không nghĩ tới ngài chuẩn bị đều không có cần dùng đến, chuyện này phát triển có chút ra ngoài ý định rồi.
Đức thúc đi theo Nam Cung Kinh Hồng đi dạo trong sân.
Nam Cung Kinh Hồng tuy gần trăm tuổi, nhưng hành động lại không có một chút già nua, đi bộ trong hoa viên, tựa hồ là đang suy nghĩ vấn đề gì.
Nghe Đức thúc nói vậy, Nam Cung Kinh Hồng dừng lại:
- Có thể sử dụng phương thức này xử lý giải quyết phân tranh, đó là không còn gì tốt hơn, không nhất định khiến cho máu chảy đầm đìa. Nhìn lại, Diệp Khai làm không tệ.
- Đúng vậy a, người trẻ tuổi này xác thực khó lường.
Đức thúc cũng gật đầu đồng ý:
- Nguyên lai tôi cảm thấy đám Nam Cung Vân cùng Nam Cung Lỗi cũng đã rất tốt, không nghĩ tới còn có nhân vật càng xuất sắc.
Với tài trí của Nam Cung Kinh Hồng, khẳng định không ai có thể động được ông ta ở địa bàn của mình. Ông ta có nhiều loại phương án phản chế có thể sử dụng, nhưng nếu như đối phương bất kể hậu quả vậy cũng không cách nào cam đoan lông tóc không tổn hao gì, cho nên cách giải quyết hòa bình của Diệp Khai phải nói là lựa chọn tốt nhất, không để xảy ra xung đột lớn. Nếu như tổn thương quá nặng, khiến cho lực lượng của Nam Cung thế gia suy yếu không phù hợp với tâm ý của Nam Cung Kinh Hồng.
- Hoa Hạ đất rộng tài nguyên nhiều, nhân tài vô số kể, chúng ta khốn thủ tại đây hơn mười năm, tựa hồ là có chút thoát ly thời đại rồi.
Nam Cung Kinh Hồng cảm khái nói:
- Thật muốn lập tức chạy trở về nhìn xem phong cảnh phải chăng như trước......
- Phong cảnh năm đó sợ là hơi có chút khó khăn.
Đức thúc nhếch miệng:
- Nghe nói trước kia vì phong trào đả phá tứ cựu, hủy rất nhiều thứ, hiện tại khắp nơi trên đất xây cao ốc, rất nhiều phòng ở cũ đã hủy đi, muốn tìm được cảm giác nguyên vị , tôi xem là khó khăn.
- Nghe nói bên Kim Lăng bảo tồn vẫn tốt.
Nam Cung Kinh Hồng thuận miệng đáp.
- Cha, Đức thúc.
\Nam Cung Thủ Chuyết đi tới.
Đức thúc lên tiếng cáo từ rồi đi sang một bên.
Nam Cung Kinh Hồng đi đến bàn đá trong hoa viên, ngồi xuống, sau đó gọi Nam Cung Thủ Chuyết cùng ngồi xuống nói chuyện.
- Như thế nào. Đột nhiên tháo bỏ gánh nặng Gia chủ, trong khoảng thời gian ngắn có phải không quá thích ứng?
Nam Cung Kinh Hồng nhìn con trai hỏi.
Đối với người con trai này, Nam Cung Kinh Hồng thật cũng không có kỳ vọng rất cao. Trên thực tế nhiều năm qua như vậy, Nam Cung Thủ Chuyết cẩn trọng kinh doanh nghiệp vụ gia tộc, không có công lao cũng có khổ lao, xem như đã có công gìn giữ. Nam Cung Kinh Hồng biết rõ con mình tư chất như thế nào, hắn có thể làm được tình trạng này cũng là được rồi, cho nên không hề có lòng trách móc nặng nề.
- Khá tốt. Kỳ thật buông tay để cho người trẻ tuổi đi làm cũng không có gì xấu, ý chí khai phá của con kém hơn rất nhiều.
Nam Cung Thủ Chuyết hồi đáp.
- Ân. Nam Cung Kinh Hồng gật đầu nói:
- Hôm nay Nam Cung thế gia, biểu hiện ra phong quang vô cùng, thế lực khổng lồ, tài chính đầy đủ, nhưng ẩn họa rất nhiều, chính phủ các nước nghi kỵ, liên thủ chèn ép, mà chúng ta muốn tiếp tục phát triển, cần tìm được một thị trường càng thêm rộng lớn. Ngoại trừ Hoa Hạ, ở đâu còn có thể tìm được?
Nam Cung Thủ Chuyết hiện giờ cũng biết sơ lược về cách nghĩ của cha mình. Ông ta đồng dạng cũng rất rõ ràng mâu thuẫn mà gia tộc hiện tại gặp phải, chỉ là ông ta cũng không quyết tâm như Nam Cung Kinh Hồng, tình nguyện trả giá bằng một số lớn người trong gia tộc cũng phải phá tan chướng ngại trở lại đại lục.
- Hoặc là, chỗ đối mặt của chúng ta bây giờ không chỉ là thế lực phản đối bên trong gia tộc.
Nam Cung Thủ Chuyết thì thào.
Ông ta cũng không nói chơi, dù sao với tư cách một gia tộc khổng lồ, muốn đem tài chính cùng nhân tài chuyển dời đến đại lục cũng không phải là một chuyện dễ dàng, cần tốn hao rất nhiều kiên nhẫn đi vận tác, chia thành tốp nhỏ, sau đó dùng các loại đường đi trở về.
- Còn nhiều thời gian, có bỏ mới có được? Nam Cung Kinh Hồng đáp.
Hai người hàn huyên một hồi, Nam Cung Kinh Hồng chợt hỏi Nam Cung Thủ Chuyết:
- Con cảm thấy Diệp Khai như thế nào?
- Yêu quái.
Nam Cung Thủ Chuyết nghe vấn đề này, rất cẩn thận suy nghĩ một hồi, rốt cục đưa ra đáp án như vậy.
- Yêu quái?
Nam Cung Kinh Hồng nghe xong, cảm thấy có chút buồn cười, bất quá cẩn thận suy nghĩ một chút, con trai đưa ra đáp án này dường như cũng đúng.
Với tuổi tác và lịch lãm của Diệp Khai, biểu hiện của hắn xác thực chỉ có thể dùng hai chữ “yêu quái”.
- Cha xem tiểu Vân đối với hắn tựa hồ có chút ý tứ.
Nam Cung Kinh Hồng do dự nói.
Đối với vấn đề này, tuy ông ta là ông nội nhưng cũng không dễ nói ra. Dù sao đối với đại gia tộc như bọn họ thì nói như thế nào cũng cần phải chú ý mặt mũi.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, Nam Cung Vân luôn dính lấy Diệp Khai, trong đó đến tột cùng có tình huống như thế nào, không hỏi tự biết.
Nếu Diệp Khai chưa định ra hôn phối cũng thôi, tối đa Nam Cung thế gia chủ động cũng thành một đoạn nhân duyên. Nhưng rõ ràng hiện tại Diệp Khai đã có quan hệ thông gia, như vậy Nam Cung Vân đi theo vậy thì có chút không đúng.
- Con cũng hiểu được chuyện này không dễ xử lý......
Nam Cung Thủ Chuyết sau khi nghe, cũng cảm thấy khó xử:
- Chỉ là đám thanh niên hiện giờ có chút không giống với chúng ta lúc trước. Chúng ta lúc đó tuân thủ lời của cha mẹ nhưng giờ chúng muốn làm cái gì thì làm cái đó, con lo lắng nếu muốn nhúng tay sẽ khiến cho chuyện trở nên càng thêm phức tạp.
Cách nghĩ của Nam Cung Thủ Chuyết là cứ mặc kệ, dù sao Diệp Khai ở đây cũng không được bao lâu, mà Nam Cung Vân với tư cách tân nhiệm Gia chủ còn phải ở lại lo chuyện chuyển di.
Cho nên, chỉ cần hai người tách ra, hoặc là qua một hồi, cảm tình này cũng nhạt đi. Hiện tại nhúng tay, muốn thông qua phương pháp cảnh tỉnh ngăn cản tình cảm của bọn họ tiếp tục lên men, cũng không phải chủ ý tốt.
- Không không không, con không hiểu ý cha.
Nam Cung Kinh Hồng nghe xong, lại liên tục khoát tay nói:
- Đã hiểu lầm, đã hiểu lầm.
- Nếu không có như thế, chẳng lẽ chúng ta còn phải thôi động sau lưng hai đứa để thêm dầu vào lửa?
Nam Cung Thủ Chuyết có chút khó hiểu nói.
- Mặc dù không trúng cũng không xa rồi. Nam Cung Kinh Hồng gật đầu nói:
- Cha ngươi về phương diện tướng thuật coi như là hơi có chút thành tựu, chỉ nhìn tướng mạo Diệp Khai cũng biết là nhân vật phú quý cực kỳ hiếm thấy, đối với người như vậy số mệnh là mười phần. Nếu như tiểu Vân có thể làm bạn bên cạnh thì chỗ tốt không nhỏ, hơn nhiều nếu gả nó cho một người bình thường.
Nam Cung Vân tuy đảm nhiệm gia chủ mới, nhưng mọi người đều biết đây chỉ là một thủ đoạn thời kì quá độ, đợi đến lúc khi nào sinh con thì Nam Cung Vân tự nhiên sẽ tháo bỏ trọng trách này, bởi vì cô phải lập gia đình, một khi lập gia đình thì dĩ nhiên là không thích hợp đảm nhiệm chức vụ này.
Nhưng bởi vì nguyên nhân này cho nên Nam Cung Vân cũng rất khó tìm được đối tượng vừa lòng. Nếu kết hôn như vậy còn không bằng đi theo Diệp Khai, mặc dù không có danh phận gì, nhưng lại cũng có thể trôi qua an ổn.
Càng quan trọng hơn là, nếu như tạo thành chuyện như vậy, Diệp Khai không có khả năng không để một chút tâm tư vào Nam Cung thế gia. Mà thời gian Nam Cung Vân thoái vị cũng có thể trì hoãn, coi như có không gian hơn để bồi dưỡng gia chủ kế tiếp.
Chỉ cần Nam Cung Vân đi theo Diệp Khai, cô sẽ không thể kết hôn. Chỉ cần còn một ngày như vậy thì cô vẫn có thể danh chính ngôn thuận tiếp tục đảm nhiệm vị trí gia chủ Nam Cung thế gia, điều này cũng phù hợp lợi ích hạch tâm của Nam Cung Kinh Hồng cùng Nam Cung Thủ Chuyết.
Bất quá Nam Cung Thủ Chuyết cuối cùng vẫn là cha ruột của Nam Cung Vân, tuy làm như vậy đối với ông ta có lợi thật lớn, thế nhưng cũng mất hết mặt mũi. Ông ta không thể nói với Diệp Khai là thu con gái ta làm thiếp đi.
- Kỳ thật loại chuyện này, con cũng không cần có quá nhiều băn khoăn.
Nam Cung Kinh Hồng ung dung nói:
- Đặt ở thời đại chúng ta, sau lưng một nam nhân thành công chẳng phải một đống lớn nữ nhân? Bất quá loại chuyện này cũng phải nhìn duyên phận giữa hai đứa nó, nếu như tiểu Vân không có ý tứ này cũng là thôi, thực sự có ý tứ này, chúng ta thôi động cũng không phải chuyện xấu, so với việc nó kiếm không ra còn tốt hơn nhiều.
- Cha nói vậy dường như cũng có một ít đạo lý......
Nam Cung Thủ Chuyết trầm ngâm:
- Bất quá sao con có cảm giác như lọt vào trong khe?
- Có sao?
Nam Cung Kinh Hồng nâng chén trà rót cho mình một chén, bất động thanh sắc phản bác:
- Cha đoán chừng là con quá đa tâm rồi, gần đây áp lực hơi nhiều, con cần hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Nam Cung Thủ Chuyết há hốc mồm, muốn nói nhưng lại không biết nên nói cái gì, chuyện này khiến trong lòng ông xáo động.
Dù sao, không có người cha nào lại hi vọng con gái mình đi làm thiếp.