Quan Môn

Chương 1057: Dùng Nắm Đấm Mà Nói Chuyện




- Phân chia Nam Cung thế gia?!

Nghe xong lời của Diệp Khai, mọi người ngoại trừ Nam Cung Kinh Hồng mặt không biểu tình, Đức thúc việc không liên quan đến mình thì những người khác kể cả Nam Cung Lỗi đều lắp bắp kinh hãi, rất hiển nhiên có dị nghị rất lớn đối với đề nghị của Diệp Khai.

- Tôi không đồng ý!

Nam Cung Thủ Chuyết đầu tiên cự tuyệt:

- Nam Cung thế gia truyền thừa ngàn năm chưa từng phân liệt, nếu như phân liệt trên tay của tôi, như vậy tương lai tôi có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông?

Nam Cung Lỗi cũng không hài lòng với đề nghị phân chia, hắn cần chính là một Nam Cung thế gia nguyên vẹn cường đại, nếu như chỉ là một Gia chủ hư danh, cần gì phải bỏ nhiều công phu như vậy?

Phân chia Nam Cung thế gia, vô luận là bên nào cũng đều nguyên khí đại thương, có thể sống sót ở châu Âu cực kỳ nguy hiểm cũng đã là vấn đề, chớ đừng nói chi là kế thừa cùng phát triển, quả thực là chuyện hoang đường viển vông.

- Cách nghĩ Diệp tiên sinh không thực tế rồi, nếu có thể phân chia, tôi lập đỉnh núi khác chẳng phải là đồng dạng hữu hiệu, cần gì phải đến khó xử các vị trưởng bối?

Nam Cung Lỗi cũng do dự.

Diệp Khai đã sớm ngờ tới bọn họ sẽ có phản ứng như vậy, vì vậy cũng bình thản nói tiếp:

- Đây là phương thức giải quyết hợp lý nhất mà trước mắt tôi có thể nghĩ đến.

- Diệp tiên sinh, có lẽ trong lòng của ngài, ngài cho rằng Nam Cung thế gia chẳng qua là một danh từ rất bình thường mà thôi, nhưng đối với chúng tôi mà nói, Nam Cung thế gia đại biểu cho một loại huyết mạch, một loại vinh dự, một loại truyền thừa từ ngàn năm nay.

Nam Cung Thủ Chuyết có chút không quá bình tĩnh nói:

- Phân chia Nam Cung thế gia có ý nghĩa là loại huyết mạch, vinh dự cùng truyền thừa này không tồn tại nữa, đề nghị như vậy, chúng tôi không cách nào tiếp nhận đấy.

- Không sai.

Nam Cung Lỗi cũng tỏ vẻ:

- Bản thân tuy nhiên hi vọng chấp chưởng Nam Cung thế gia, thực sự không hy vọng Nam Cung thế gia từ nay về sau phân liệt, đã mất đi truyền thống của Nam Cung thế gia, đối với tôi có chỗ lợi gì?

- Xem ra hai vị đều là thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, khiến tôi cảm thấy có chút khó làm rồi......

Diệp Khai sau khi nghe, cũng không thấy phiền muộn, mà là khẽ mỉm cười nói:

- Như vậy thật sự không được thì chúng ta đành phải nắm đấm đối với nắm đấm, đánh nhau một trận, cuối cùng ai lợi hại, có thể đứng đấy nói chuyện, người đó là người nói chuyện, đề nghị như thế nào?

- Chúng ta?

Nam Cung Lỗi nghe xong, có chút kinh ngạc hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ nói, Diệp tiên sinh cũng muốn tham dự vào vũng nước đục này hay sao?

- Đó là tự nhiên, đã muốn chủ trì đại cục, không làm một chút trả giá như thế nào có thể?

Diệp Khai chỉ một ngón tay:

- Thế hệ trước coi như xong, già nên không động gân cốt cũng có thể, tôi nghĩ Nam Cung tiên sinh cũng không muốn rơi vào tiếng xấu một quyền đánh viện dưỡng lão Nam Sơn, chân đá nhà trẻ Bắc Hải nhà trẻ nên Nam Cung Vân, còn có chúng ta, ba người tỷ thí quyền cước thế nào?

Nam Cung Lỗi nhìn nhìn Diệp Khai, lại nhìn Nam Cung Vân, trong nội tâm bắt đầu tính toán.

Nam Cung Lỗi có tướng tá như vậy không phải để dọa người mà trên thực tế võ học của hắn vẫn là một điều bí ẩn trong Nam Cung thế gia. Bởi vì không ai có thể chính diện đánh bại hắn, chỉ là những năm gần đây Nam Cung Lỗi cũng rất ít ra tay, cho nên mọi người cũng không rõ ràng năng lực của hắn như thế nào.

Mà Nam Cung Vân tuy là nữ nhân, nhưng một thân công phu cũng tương đối cao minh, hơn nữa tâm cơ sâu xa, mưu đồ phi thường kín đáo, nếu không có như thế cũng không có khả năng trở thành nhân tuyển đứng đầu của vị trí Gia chủ kế nhiệm.

Nhưng trong lòng của Nam Cung Lỗi tự nhiên biết rõ Nam Cung Vân không phải là đối thủ của mình, dù cô ta giở những tiểu xảo cũng cũng chưa chắc có thể đối phó được Nam Cung Lỗi, bởi vậy hắn không sợ.

Nhưng đối với Diệp Khai, Nam Cung Lỗi trong nội tâm chưa biết được bao nhiêu.

Thật sự là vì tiểu tử này đột nhiên xuất hiện nên hắn không có bao nhiêu tin tức hữu dụng, nhất là với tư cách con cháu lão Diệp gia, thân phận cao quý, quyền cao chức trọng, trong nước lại không thượng võ, Diệp Khai từ chỗ nào có thể học được tinh túy quốc thuật?

Nam Cung Lỗi nghĩ nghĩ, cảm giác Diệp Khai nhiều lắm là học được mấy chiêu tán đả, nhìn thì đẹp mắt nhưng không có bao nhiêu thực dụng, muốn nói chân công phu, với tầm tuổi hai mươi của hắn thì chắc chưa thể có gì.

- Đã như vầy, coi như Diệp tiên sinh cũng tham gia, hai đánh một đi, Nam Cung Lỗi tôi lại có sợ gì?

Nam Cung Lỗi tính toán một phen, cảm giác mình cũng không bất lợi gì, không bằng thừa cơ hội này kết thúc, một lần hành động trèo lên địa vị gia chủ tân nhiệm Nam Cung thế gia, cũng là không uổng công giằng co một phen như vậy.

Bất quá Nam Cung Lỗi vẫn không quên mỉa mai. Bởi vì hắn nắm chắc dù Diệp Khai cùng Nam Cung Vân liên thủ thì hắn cũng không sợ, cảm giác mình hoàn toàn có năng lực ứng phó. Đây cũng không phải Nam Cung Lỗi tự đại, mà là hắn xác thực có thực lực này.

- Anh cứ việc yên tâm, chúng tôi không làm xa luân chiến, 1 vs 1 thi đấu vòng tròn. Diệp Khai vừa cười vừa nói.

- Thúc tổ có ý gì?

Nam Cung Lỗi nhìn sang Nam Cung Kinh Hồng.

Mặc dù nói hắn đã quyết định muốn vũ lực cướp lấy vị trí Gia chủ, nhưng đối với tiền bối Nam Cung Kinh Hồng có tính truyền kỳ, trong nội tâm vẫn có vài phần kiêng kị cũng không dám làm quá mức.

Hắn có thể coi rẻ Gia chủ Nam Cung Thủ Chuyết, nhưng lại không muốn quá mức vô lễ đối với Nam Cung Kinh Hồng, dù sao có lá cờ Nam Cung Kinh Hồng thì Nam Cung thế gia mới có cường đại như hôm nay. Nếu lá cờ Nam Cung Kinh Hồng khẽ nghiêng thì sợ là sẽ rất khó chống đỡ nổi tràng diện lớn như vậy.

- Vậy thì đánh chứ sao.

Nam Cung Kinh Hồng trả lời đơn giản như mây trôi nước chảy, biểu hiện thế ngoại cao nhân.

- Cha…

Nam Cung Thủ Chuyết nghe xong, trong nội tâm có một chút sốt ruột, không khỏi mở miệng hô Nam Cung Kinh Hồng một tiếng.

Nam Cung Vân là con gái của ông ta, Nam Cung Thủ Chuyết đương nhiên biết rõ trình độ như thế nào, nếu như nói tầng tầng lớp lớp thủ đoạn ám sát, Nam Cung Vân nhất định chiếm ưu thế, nhưng hiện tại chính là so nắm đấm, không thể sử ra trò gì.

Mà tiểu tử Diệp Khai kia xuất thân hào phú, sống an nhàn sung sướng, có sức chiến đấu gì?

Coi như là hai đánh một, bọn họ cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Nam Cung Lỗi từ nhỏ chịu đựng tẩy lễ thực chiến, điểm này Nam Cung Thủ Chuyết phi thường khẳng định.

Cũng không biết đầu óc Diệp Khai phải chăng đã bị lừa đá lại có thể nghĩ ra cách như vậy, không chỉ có đơn giản thô bạo, hơn nữa còn bất lợi hơn đối phương, thật sự là bị người nắm thóp ah.

Nam Cung Kinh Hồng thấy vẻ mặt khẩn trương của con trai, trong nội tâm không khỏi có chút thở dài, tự nhủ Nam Cung Thủ Chuyết tuy là con trai của mình nhưng lại không di truyền tính cách sát phạt quyết đoán được bao nhiêu. Hắn làm việc chính là dùng một chữ ổn để giữ gì là đủ, dùng để khai thác cục diện, vẫn thật kém một ít.

Đối mặt Nam Cung Thủ Chuyết muốn nói lại thôi, Nam Cung Kinh Hồng chỉ duỗi ngón cái, làm ra thủ thế sẵn sàng.

Nam Cung Thủ Chuyết chứng kiến tình huống này, không khỏi đem lời muốn nói trong miệng lại nuốt trở về.

Ông ta rất hiểu suy nghĩ của cha mình, tuy Nam Cung Kinh Hồng lớn tuổi đầu óc lại một chút cũng không hồ đồ. Nếu như cha mình đã đồng ý biện pháp này, vậy thì nói rõ trong đó có môn đạo, là Nam Cung Thủ Chuyết hắn hiện tại nhìn không ra.

Đã như vầy, hắn cũng cũng chỉ có tạm thời để mặc sống chết, đợi tình thế phát triển.

- Nếu như chuyện bất lợi với phương hướng của mình, khi đó lại ra tay cũng không muộn......

Nam Cung Thủ Chuyết thầm tính toán nếu như thật sự không được thì lợi dụng lúc hỗn loạn một phát bắn chết Nam Cung Lỗi.

Nếu như thừa dịp bất ngờ thì chưa hẳn không thể hạ được Nam Cung Lỗi, chỉ là toàn thân của hắn đều là thuốc nổ, cũng không quá nắm chắc, trừ phi bắn vào đầu.

- Đã như vầy, chúng ta cũng không cần chọn ngày hoàng đạo, hôm nay, ngay ở chỗ này, triệt để giải quyết chuyện này trước mặt thúc tổ.

Nam Cung Lỗi nhìn Nam Cung Vân nói.

Hắn cũng không xem sức chiến đấu của Diệp Khai vào trong mắt, ngược lại hơi chút có một ít kiêng kị với em họ, dù sao danh hào nữ vương sát thủ một đời của Nam Cung thế gia không phải vô duyên cớ có được, Nam Cung Vân xác thực danh xứng với thực.

- Đã như vầy thì so a.

Nam Cung Vân cũng không cân nhắc nhiều. Diệp Khai làm ra an bài như vậy, hơn nữa tổ phụ Nam Cung Kinh Hồng cũng cho phép, như vậy hiện tại rời khỏi đây cũng không thể xem như phong cách hành sự của Nam Cung thế gia .

Huống hồ, cô ta cùng Nam Cung Lỗi xác thực chưa giao thủ, thật không biết đến tột cùng ai mới là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi trong gia tộc.

- Nam Cung tiên sinh định như vậy ra trận? Diệp Khai đột nhiên hỏi, chỉ chỉ Nam Cung Lỗi võ trang đầy đủ.

- Ân?

Nam Cung Lỗi nghe xong, quả nhiên nhíu mày.

Hiện tại trên người Nam Cung Lỗi buộc đầy thuốc nổ, thứ này không những nặng, hạn chế sự linh hoạt của thân thể mà còn rất dễ dàng gây chuyện ngoài ý muốn.

Rất hiển nhiên, với trạng thái này thì Nam Cung Lỗi khá là bó chân bó tay, không nhiều khả năng đánh bại Nam Cung Vân không bị trói buộc.

- Vẫn phải tháo những thứ này trước đã.

Diệp Khai đề nghị.

- Cũng tốt.

Nam Cung Lỗi nhẹ gật đầu, cảm thấy đề nghị này cũng không tệ, nhưng hắn nghĩ lại cảm thấy có chút không đúng, hướng về phía Diệp Khai cười hắc hắc nói:

- Diệp tiên sinh nghĩ khá lắm, nếu như bản thân đem những này thứ đồ vật tháo xuống, như vậy còn có thể an toàn đi ra khỏi đây sao? ngươi quả nhiên là một phen giỏi tính toán ah!

- Nam Cung tiên sinh phản ứng cũng không kém, bất quá anh nghĩ như vậy ngược lại là có chút lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, bản thân cho tới bây giờ chưa từng có ý tứ kia.

Diệp Khai cười cười nói, thầm nghĩ trong lòng tiểu tử này quả nhiên cơ linh, mình tiện tay làm một cái bẫy nhỏ, hắn rõ ràng không chịu chui vào, cũng là một nhân tài ah.