Nhìn xem biểu lộ Nam Cung Ly thất kinh, trong lòng Nam Cung Vân lập tức nghi ngờ trùng trùng điệp điệp, cảm thấy Nam Cung Ly có lẽ thật sự có một ít bí mật không thể cho ai biết như Diệp Khai suy đoán.
Đạo lý rất đơn giản, mặc dù nói Nam Cung Ly là dòng thứ, không phải truyền nhân dòng chính của Nam Cung thế gia, nhưng đồng dạng có được quyền kế thừa, nhất là tuổi của hắn vẫn lớn hơn Nam Cung Vân vài tuổi. Bên trong Nam Cung thế gia cũng không phân thứ chính rõ ràng, chỉ chú ý năng lực xuất chúng, cho nên mặc dù là Nam Cung Ly đột nhiên nhìn thấy Nam Cung Vân ngay tại phía sau của hắn, cũng không phải làm ra phản ứng lớn như vậy.
Bây giờ nhìn biểu lộ Nam Cung Ly, giống như đột nhiên gặp quỷ.
Cái này chỉ có thể nói rõ là Nam Cung Ly trong nội tâm xác thực có quỷ, bằng không mà nói, tuyệt không như thế.
- Nam Cung Ly, anh đến cùng đang giở trò quỷ gì?!
Nam Cung Vân thấy thế, không khỏi sinh lòng khả nghi, cao giọng chất vấn.
Người gần đó nghe xong, không khỏi hai mặt nhìn nhau, có chút nghi hoặc nhìn về phía hướng này, không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Qua một hồi sợ hãi, cảm xúc Nam Cung Ly rốt cục dần ổn định lại, hắn nhìn Diệp Khai bên cạnh Nam Cung Vân, tựa hồ cảm thấy có chút kinh ngạc, không biết lúc nào Nam Cung Vân đột nhiên ưa thích nam nhân.
- Nam Cung Vân, cô sợ hãi gì?
Nam Cung Ly không có trả lời vấn đề của Nam Cung Vân, hỏi ngược lại:
- Vị tiên sinh này nhìn lạ mặt ah, không giới thiệu một chút?
- Vị này chính là bằng hữu, trùng hợp gặp được.
Nam Cung Vân tự nhiên cũng sẽ không nói rõ:
- Anh vẫn không trả lời vấn đề của tôi, lén lút chạy đến Paris đến tột cùng là đang giở trò quỷ gì?
Nam Cung Ly hắc một tiếng, hất tay ra:
- Chê cười, tôi muốn làm sự tình gì còn phải xin phép cô hay sao? Cô phải tinh tường, cô bây giờ còn không phải Gia chủ Nam Cung thế gia!
Sau khi nói xong, Nam Cung Ly đi ra, trước khi đi không khỏi lại nhìn Diệp Khai vẻ nghi ngờ.
Nhìn Nam Cung Ly, Nam Cung Vân hỏi Diệp Khai:
- Tiểu tử này trong nội tâm nhất định có quỷ. Bằng không mà nói, sao dễ chuồn mất như vậy?
- Thường ngày hắn không phải có tính cách như thế sao?
Diệp Khai hỏi.
- Đó là đương nhiên, tiểu tử này âm lắm, cũng là một trong số mấy người có hi vọng thừa kế...
Nam Cung Vân hồi đáp, tiếp đó nhíu mày nói:
- Bất quá so với Nam Cung Lỗi thì hắn vẫn kém một ít, Nam Cung Lỗi khó chơi hơn Nam Cung Ly nhiều.
- Tôi nhìn cô coi như là nhân vật Số 1, chẳng lẽ trong nhà không bảo được những người này?
Diệp Khai hỏi ngược lại.
Theo như cái nhìn của Diệp Khai, Nam Cung Vân vô luận từ suy nghĩ đến hành động đều là nhân tài khó được. Không có lý do gì làm không được những chuyện này, trừ phi trong đám con cháu của Nam Cung thế gia cũng không phải toàn đồ ăn hại mà thực sự có vài người bản lĩnh.
- Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, con cháu Nam Cung thế gia nhiều, có mấy người xuất sắc cũng không có gì là lạ.
Nam Cung Vân hồi đáp:
- Chỉ là đêm nay từ phản ứng của Nam Cung Ly xác thực là có chút làm cho người hoài nghi, chẳng lẽ nói tiểu tử này đến Paris có chủ ý xấu hay sao?
- Cô có thể sử dụng nhân thủ ở Paris? Diệp Khai hỏi.
- Có ngược lại là có, chỉ là dùng để giám sát và điều khiển gia tộc sẽ gây ra một số phiền toái không cần thiết.
Nam Cung Vân cẩn thận nói.
Nam Cung thế gia sở dĩ có thể phát triển đến bây giờ là vì vẫn luôn nghiêm khắc khống chế nội đấu. Cho nên cho dù đám con cháu gia tộc có một số bất đồng, thậm chí xung đột, nhưng là tổng thể mà nói cũng không tính là đấu quá tàn khốc.
Coi như là ra bên ngoài, bọn họ cũng đều là từng người phát triển thế lực của mình, không quá vận dụng tài nguyên gia tộc để đấu đá. Nếu làm như vậy, người đầu tiên không đáp ứng chính là Nam Cung Kinh Hồng lão gia tử.
- Ân, thoạt nhìn vẫn phải vận dụng người của tôi để điều tra.
Diệp Khai nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho đám Lê Đại, bắt đầu điều động nhân thủ tiến hành giám sát đối với Nam Cung Ly, nhìn xem hắn rốt cuộc là đang giở trò quỷ gì.
Vào thời điểm nhạy cảm này, bảo đảm Nam Cung thế gia ổn định quá độ là phi thường trọng yếu, Diệp Khai cũng không nguyện ý để cho bên trong Nam Cung thế gia phát sinh biến đổi lớn.
Nói như vậy, mặc dù là chuyện Nam Cung Kinh Hồng về nước đã định nhưng lực ảnh hưởng cũng sẽ giảm, không đạt được mục đích mong muốn .
Diệp Khai đã ra tay để ý tới chuyện này, dĩ nhiên hi vọng chuyện làm hoàn mỹ, nếu như chỉ đạt được nửa vời thì mặt mũi của lão Diệp gia cũng chẳng vinh dự gì, hắn cũng không muốn để cho người khác có cơ hội chế giễu.
- Lần này anh tới còn bố trí nhân thủ? Nam Cung Vân có chút tò mò dò hỏi.
- Cũng phải vậy thôi, tôi đơn thân độc mã tới, trong nhà cũng lo lắng ah.
Diệp Khai hồi đáp.
Nam Cung Vân cũng không biết rõ tình hình mấy người Lê Đại, cô ta còn tưởng rằng chỉ là chính thức an bài một số, không nghĩ đến nhân mã của Diệp Khai đã sớm sắp xếp xong xuôi.
Nam Cung Ly rời đi vẫn dẫn tới sự chú ý của một số người. Chỉ là bọn họ không phải là người của Nam Cung thế gia, dĩ nhiên không thể nghe giọng hay thần thái mà nhận ra Nam Cung Vân. Dù sao Nam Cung Vân rất ít khi xuất hiện tại Paris, bình thường cũng lấy các thân phận bất đồng để hiện thân nên không ai có ấn tượng với cô ta.
Chỉ là mọi người vẫn sẽ cảm thấy, nữ nhân này tựa hồ có một cảm giác quen thuộc, hoặc là có liên quan tới Nam Cung Ly, bằng không mà nói, Nam Cung Ly cũng sẽ như gặp quỷ, cứ như vậy vội vàng rời đi.
Qua chừng nửa giờ, Diệp Khai cùng Nam Cung Vân rời khỏi hiện trường, còn Lê Đại cũng vừa gọi điện thoại về.
- Nhị thiếu gia, đã điều tra xong, tiểu tử kia tới một trang trại rượu, chúng tôi sơ bộ dò xét thì thấy bên trong tựa hồ có cảnh giới tương đối mạnh nên không theo vào......
Lê Đại nói trong điện thoại:
- Bất quá, chúng tôi đã gài trang bị trên người hắn, chắc chắn sẽ có phát hiện.
- Hỏi xem cụ thể địa điểm ở nơi nào.
Nam Cung Vân đứng bên cạnh Diệp Khai nghe được, nhỏ giọng hỏi.
Diệp Khai hỏi Lê Đại tình huống cụ thể, rất nhanh Lê Đại báo cáo lại địa điểm.
- Đây không phải trang trại rượu nhà của chúng tôi....
Nam Cung Vân nghe xong lắc đầu:
- Thoạt nhìn hẳn là chỗ ẩn thân tạm thời của Nam Cung Ly a, chỉ là không biết tiểu tử này lúc nào cũng bắt đầu chơi trò thỏ khôn có ba hang rồi.
- Ha ha, xem ra tiềm lực Nam Cung thế gia tiềm lực rất lớn, tôi đoán chừng có chỗ ẩn thân ở bên ngoài cũng không ít, nhất là những con cháu chi thứ.....
Diệp Khai vừa cười vừa nói.
Nam Cung Vân nhẹ gật đầu, không phản bác quan điểm của Diệp Khai.
Trên thực tế, nàng vô cùng rõ ràng nội tình trong này, dù sao rất nhiều con cháu thế gia không có năng lực tranh đoạt vị trí Gia chủ sẽ muốn tìm một đầu đường ra cho tương lai, cho nên lợi dụng lực ảnh hưởng gia tộc giành một số sản nghiệp tư nhân của bản thân, cũng là chuyện phi thường trọng yếu.
- Tôi muốn đến xem xem rốt cuộc Nam Cung Ly đang làm cái trò gì?
Nam Cung Vân bỗng nhiên nói với Diệp Khai.
- Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô cùng hắn phân cao thấp cũng không có chỗ tốt gì.
Diệp Khai không muốn quản những chuyện này.
Xem tình huống bây giờ, chỉ cần là đem Nam Cung Kinh Hồng thuận lợi tiếp về nước đi, như vậy địa vị Gia chủ của Nam Cung Vân có thể xác định ra rồi, tại thời khắc mấu chốt này, hoàn toàn không cần phải đi theo Nam Cung Ly gây khó dễ.
Chỉ cần qua trận này, Nam Cung Ly cũng tốt, hoặc là nói Nam Cung Lỗi tương đối khó giải quyết như lời của Nam Cung Vân cũng thế, đều không phải đối thủ.
Bất quá lại qua một hồi, Lê Đại lại gọi điện thoại tới.
- Nhị thiếu gia, theo như nghe lén bên trong được một số nội dung.
Lê Đại cẩn thận nói:
- Tựa hồ bọn họ đang giữ trong trang trại một người, là đại nhân vật của Nam Cung thế gia. Mặt khác, chúng tôi cũng phát hiện cảnh vệ trong trang trai không giống như là người bình thường, có chút khó giải quyết.
- Ah?
Diệp Khai nghe xong lời này, lập tức cảm thấy có chút do dự.
Nam Cung Vân vẫn nghe được Lê Đại báo cáo:
- Bọn họ có nghe được tên nhân vật của Nam Cung thế gia là gì?
Lê Đại nghe giọng của Nam Cung Vân thì cũng không thấy kỳ lạ, dù sao hắn đã sớm biết Nam Cung Vân vẫn đứng ở bên cạnh Diệp Khai. Với lực ảnh hưởng của Diệp Khai, Lê Đại không chút nào hoài nghi Nam Cung Vân sẽ trở thành nữ nhân của hắn.
- Không nghe tên cụ thể, chỉ là Nam Cung Ly dường như lúc nhắc tới thì gọi là chú ba.
Lê Đại trả lời.
- Chú ba?! Điều này sao có thể?!
Nam Cung Vân nghe xong, lập tức chấn động nói.
Nhìn xem Nam Cung Vân sắc mặt thay đổi, Diệp Khai lập tức ý thức được chuyện không hay đã xảy ra.
- Chú ba là người nào?
Diệp Khai hỏi Nam Cung Vân.
Nam Cung Vân cau mày, sau hồi lâu mới đáp lại:
- Chú ba mà Nam Cung Ly gọi chỉ có thể là một người, chính là cha tôi.
- À?!
Diệp Khai nghe xong, lập tức biến sắc.
Nếu thật là cha của Nam Cung Vân là Nam Cung Thủ Chuyết bị đám Nam Cung Ly khống chế lại thì đêm nay bọn họ phải tới chỗ trang trại rượu kia một chuyến rồi.
Tuy Diệp Khai cũng không nguyện ý sinh thêm sự cố, nhưng nếu là cha của Nam Cung Vân xảy ra chuyện sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến ổn định hiện tại của Nam Cung thế gia, cũng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch Nam Cung Kinh Hồng về nước.
Huống hồ, xét từ phương diện Nam Cung Vân thì Diệp Khai cũng có lý do không thể không nhúng tay vào.