Quan Môn

Chương 1024: Long Chủ tịch tỉnh rất đau đầu




Long Chính Tiết nhận được điện thoại của Cù Hữu Nghĩa thì tâm trạng vui vẻ lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Vốn là hắn vào vừa sắp xếp được một vị trí quan trọng trong hội nghị thường ủy hôm nay, cũng coi là đắc chí, nhưng không ngờ thoáng chợt nghe tin tức như vậy, tâm tình tự nhiên vui lên không nổi.

Thời gian gần đây, tựa hồ bí thư Tỉnh ủy Nhạc Sơn cũng bớt áp chế hắn, có lẽ là vì để biểu hiện ra quan hệ hài hòa giữa Tỉnh ủy cùng chính quyền. Điều này có lẽ được sự nhắc nhở của cấp trên, tóm lại là Long Chính Tiết cũng dễ thở hơn trong tỉnh.

Dựa theo cách nghĩ của Long Chính Tiết, hắn được lãnh đạo trung ương nhắm đến vị trí bí thư của Nhạc Sơn, dù sao thì bí thư Nhạc Sơn so với hắn lớn hơn gần mười tuổi.

Dưới xu thế trẻ hóa cán bộ lãnh đạo, tiền cảnh phát triển của Long Chính Tiết là vô cùng tốt.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết của tiền cảnh này là đừng để xảy ra vấn đề lớn gì.

Có thể nói như vậy vì dù Long Chính Tiết không làm nên công tích lớn gì ở tỉnh Hà Đông nhưng nếu như đừng làm ra nhiễu loạn lớn, hắn cũng có thể bằng vào lý lịch lăn lộn để lên cao, dù sao tuổi trẻ là vốn liếng lớn nhất.

Thế nhưng chuyện phát triển đôi khi cũng không như suy nghĩ của hắn. Giống như ở tỉnh Hà Đông hiện tại ngay cả bí thư Nhạc Sơn cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi, nhưng có một nhân vật lại không thèm nhìn đến hắn.

Vị này ngay cả hắn cũng không dám trêu vào, đó chính là Diệp Khai.

Kể từ khi biết Diệp Khai là cháu của Diệp lão gia tử, Long Chính Tiết cảm thấy có chút khó giải quyết rồi.

Mặc dù nói Diệp lão gia tử có tiếng làm quan thanh liêm, làm người nghiêm cẩn, cũng chưa từng truyền ra chuyện tình lộng quyền gì. Nhưng đã đến tầng thứ như Long Chính Tiết thì rất rõ ràng, tuy bọn họ bình thường không có động tác gì, nhưng nếu khi có động tác thì chính là muốn kinh thiên động địa.

Vô luận là ai, dưới tay mình tồn tại một vị thế gia như Diệp Khai, trong nội tâm cũng sẽ rất không thoải mái.

Vị thế gia này lại còn rất trẻ, mới hai mươi tuổi đã là cán bộ cấp trưởng Ban, quả thật khiến cho người ta nhìn thấy mà ngột ngạt. Thái độ của Long Chính Tiết hiện tại đối với Diệp Khai trên cơ bản là chẳng quan tâm, tận lực tránh xa chứ đừng nói ra mặt tiếp xúc.

Chỉ là làm như vậy cũng không thể đền bù sự khác biệt giữa hắn cùng Diệp Khai. Dù sao trước kia hai người đã từng có xung đột, dù nói song phương đều kìm chế nhưng trong lòng đều biết rõ, đây chính là xung đột về quan điểm chấp chính, vấn đề rất nghiêm trọng.

Đối với những nhân vật chính đàn như bọn họ, ân oán cá nhân chỉ là chuyện nhỏ, cũng không tính là đại sự gì. Nhưng nếu tư tưởng chấp chính bất đồng thì thì lại cần tranh giành cao thấp vì điều này liên quan đến vấn đề tiến bộ của bản thân bọn họ.

Dù sao, nếu như con đường chấp chính của ngươi sai lầm thì chức vị của ngươi càng cao thì sẽ càng gây ra ảnh hưởng tai hại cho dân chúng, như vậy ai còn dám đề bạt? Đối với cán bộ như vậy, khẳng định là phát hiện một người thì sẽ cho xuống một người, như vậy mới khiến cho mọi người an tâm.

Nhưng từ mấy năm gần đây, thái độ của cấp trên vẫn rất độ lượng, cái gọi là dò đá qua sông có ý nói là bọn họ có thể phạm một số sai lầm nhất định.

Phải biết rằng cải cách là quá trình trước đây chưa từng có, hết thảy đều chưa có lý giải, mọi người còn chưa biết phương hướng tương lai, cũng không biết chính sách hiện tại phải chăng thật sự là đúng, có thể phát triển đất nước phồn vinh.

Cho nên, vào lúc cần thiết, tiến hành một số điều chỉnh đối với con đường chấp hành, phương châm, chính sách là không thể tránh khỏi.

Cách nghĩ của Long Chính Tiết cùng Diệp Khai nhất định là bất đồng, nếu như hiệu quả của mạch suy nghĩ hai người sau này khác biệt rõ rệt thì một người trong đó nhất định sẽ bị cao tầng phủ định.

Trên chính đàn, một khi đã bị phủ định thì coi như ngày sau không thể ngóc đầu.

Long Chính Tiết hiện tại đang lúc phong hoa, đương nhiên không hy vọng loại tình huống này xuất hiện, cho nên hắn sở dĩ chú ý công tác của Đông Sơn là hy vọng qua chuyện này tống tiễn vị ôn thần Diệp Khai.

Không sai, hắn không thể trêu vào Diệp Khai, cũng lo lắng Diệp Khai sẽ mang lại cho hắn càng nhiều phức tạp ở tỉnh Hà Đông nên hi vọng đem Diệp Khai tống ra ngoài, tránh khỏi ngăn cản con đường của mình.

Chỉ là muốn làm đến điểm này, cũng không phải chuyện dễ, dù sao ở tỉnh Hà Đông cũng không phải Long Chính Tiết hắn có thể che trời, bên trên còn có một bí thư Nhạc Sơn.

Mà mọi người đều biết, bí thư Nhạc Sơn rất ủng hộ Diệp Khai, muốn bảo bí thư Nhạc Sơn tự đoạn một tay, đem Diệp Khai đưa ra ngoài, chuyện như vậy, độ khó thật sự là quá lớn.

Cho nên cách nghĩ của Long Chính Tiết là hi vọng Diệp Khai có thể phạm sai lầm, sau đó nắm chặt vấn đề này không buông, đưa hắn cho đuổi đi xong việc.

Giai đoạn này, quan hệ hắn cùng bí thư Nhạc Sơn đang tiến vào thời kỳ tốt cho nên Long Chính Tiết ít nhiều cũng có một chút tin tưởng, muốn thông qua nhượng bộ phương diện khác, được bí thư Nhạc Sơn đồng ý, đem Diệp Khai cho cất bước.

Trước mắt hắn đã thao tác chuyện này có tiến triển.

Thế nhưng hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, vào thời điểm mấu chốt này thì bên Cù Hữu Nghĩa lại xảy ra chuyện, khiến ý nghĩ của hắn lập tức biến thành bọt nước, trong nội tâm không khỏi cảm thấy phi thường phiền muộn.

- Ý của anh nói là thủ hạ vào Đông Sơn tự trộm bảo tàng bị người của cục cảnh sát thành phố Đông Sơn bắt được, hơn nữa lúc bị giam vào đồn thì còn đoạt súng chạy ra, bắn bị thương cảnh vệ? Cuối cùng lại bị đội đặc công bắt lại?

Long Chính Tiết ngây người một hồi mới hỏi lại.

- Tình huống trên cơ bản là như vậy....

Cù Hữu Nghĩa cũng vạn phần bất đắc dĩ, chỉ phải kiên trì hồi đáp.

Dù sao chuyện này đã xảy ra, dù hắn phủ nhận cũng chỉ là vu sự vô bổ.

Điều cần làm là thương lượng thế nào với Long Chính Tiết, đem ảnh hưởng chuyện này khống chế được, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không mới đúng.

Những thứ khác tạm thời không cần quan tâm.

- Anh đó, anh bảo tôi nói sao mới tốt đây? Long Chính Tiết thở dài, nói trong điện thoại:

- Loại chuyện này vốn không nên dính vào, trước kia lúc ở Tây Nam thì khu vực rộng lớn, dính một chút cũng không sao cả, thế nhưng mà đã đến Hà Đông lại khác, sao anh còn dùng cách đó để giải quyết vấn đề?

Đối với căn cơ của Cù Hữu Nghĩa, Long Chính Tiết tự nhiên là hiểu rõ. Hắn biết rõ Cù Hữu Nghĩa trước kia đã làm không ít chuyện bất hợp pháp ở Tây Nam, nhưng chuyện này đều ở giữa hai bên hắc bạch nên Long Chính Tiết cũng không có để ý, nhưng là bây giờ tình huống bất đồng, Hà Đông cũng không phải Tây Nam.

Nếu như nói bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến con đường chính trị của Long Chính Tiết thì hắn không cách nào tiếp nhận.

- Tôi cũng không có nghĩ đến sẽ thành như vậy, vốn bọn họ nghe nói Đông Sơn tự có bảo tàng, cho nên muốn kiếm chút tiền, không nghĩ rằng vận khí kém như vậy, rõ ràng bị cục cảnh sát thành phố bắt được. Cù Hữu Nghĩa có chút bất đắc dĩ giải thích:

- Tôi vốn nghĩ đến, chuyện này không lớn, nhưng lại để cho Diệp Khai tiểu nhi đã biết, khó tránh khỏi sẽ chuyện bé xé ra to, ảnh hưởng đến chỉnh thể bố cục của chúng ta nên muốn dùng chút tiền lén giải quyết, ai ngờ lại xuất hiện tình huống như vậy, quả thật không nên làm gì mới thỏa đáng.

Cù Hữu Nghĩa nói lời này cũng không phải cho qua chuyện.

Bản ý của hắn là như thế, dù sao Long Chính Tiết cũng là chỗ dựa lớn nhất của hắn ở tỉnh Hà Đông. Có Long Chính Tiết, cộng với thế lực kim tiền của tập đoàn Vạn Hòa của hắn, muốn làm nên chuyện ở Hà Đông cũng không phải chuyện khó khăn lắm.

Cho nên hắn rất coi trọng lực ảnh hưởng của Long Chính Tiết, tự nhiên cũng không hy vọng chuyện này bị Diệp Khai lợi dụng, với tư cách vũ khí công kích Long Chính Tiết, căn cứ vào ý nghĩ như vậy, Cù Hữu Nghĩa lựa chọn tự mình giải quyết chuyện này.

Chỉ là hắn tuyệt đối thật không ngờ, chuyện đã lệch đi rất lớn so với suy nghĩ của hắn, trở nên càng ngày càng không xong.

Long Chính Tiết dùng tay vuốt vuốt trán, bắt đầu cân nhắc chuyện này.

Tiền căn hậu quả cũng không cần nói lại, Cù Hữu Nghĩa trong chuyện này ngoại trừ lỗi của mình thì xử lý hậu kỳ có thể nói cũng là bất đắc dĩ, điểm xuất phát vẫn là vì bảo đảm danh dự của Long Chính Tiết hắn, ý định là tốt.

Muốn trách cũng chỉ có thể trách Cù Hữu Nghĩa vận khí không tốt, liên tiếp rơi vào bẫy của người ta mà thôi.

Bất quá hiện tại cũng có một chỗ tốt, Diệp Khai lúc này cũng không ở tại thành phố Đông Sơn, nên Long Chính Tiết cảm thấy trong này có chỗ trống cũng cũng chưa biết chừng.

- Giải quyết dứt khoát a, hi vọng mặt mũi của tôi có tác dụng......

Long Chính Tiết có chút bất đắc dĩ:

- Cũng may Diệp Khai đi kinh thành, tôi thấy Mộc Uyển Dung có lẽ sẽ nể mặt, đem việc này cho giải quyết triệt để.

- Hết thảy nhờ Long Chủ tịch tỉnh.

Cù Hữu Nghĩa nói ra.

Kỳ thật hai người bọn họ đều cảm thấy có chút biệt khuất, nhưng bây giờ vấn đề đã xuất hiện, oán trời trách đất nhất định là không thành, chỉ có thể thừa dịp Diệp Khai không ở thành phố Đông Sơn, mau chóng đem chuyện này giải quyết hết mới tốt. Đợi đến lúc Diệp Khai trở về, tìm hiểu xong hậu trường thì sẽ không kịp.

Cù Hữu Nghĩa đã nghĩ kỹ, chỉ cần là đám A Tứ được thả ra thì lập tức tựu đuổi về Cảng, không để cho Diệp Khai nắm được bất cứ cơ hội nào.

Chỉ có như thế, mới có thể bảo đảm chính hắn cùng Long Chính Tiết không bị chuyện này ảnh hưởng đến.

Chỉ cần người không ở tại nội địa thì dù Diệp Khai có thiên đại bổn sự, cũng không có khả năng bắt người về từ Cảng đảo. Nhà đương cục Anh sẽ chẳng để ý đến hắn có phải cháu của Diệp Tương Kiền Diệp lão gia tử hay không.