Diệp Kiến Hoan hoài nghi không phải không có lý, thái độ của Diệp Khai về chuyện này rất mập mờ.
- Chuyện này chỉ là công việc, anh đừng hỏi nữa.
Diệp Khai khoát tay nói, hiển nhiên không muốn nhiều lời.
- Có chuyện gì không thể nói? Cũng không phải chuyện khi họp cục chính trị mà phải kín miệng?
Diệp Kiến Hoan có chút không cho là đúng phản bác:
- Chỗ nhỏ bé như thành phố Đông Sơn của chú thì chuyện lớn được đến thế nào!
Đám con cháu cao quan hiển nhiên là có chút xem thường những địa phương như vậy, nếu như Diệp Khai không phải là em trai hắn thì một Chủ tịch thành phố địa cấp như vậy không tính là gì trước mặt Diệp Kiến Hoan. Dù sao cha anh bọn họ đều là trụ cột trung ương, thanh danh hiển hách, mỗi ngày lui tới đều là cán bộ cấp tỉnh, thậm chí cao hơn, cáp bộ Ban địa cấp sao đủ khiến hắn nể mặt? Chớ đừng nói chi là cán bộ địa cấp ở ngoài xa xôi, quả thực là tồn tại con sâu cái kiến.
- Tâm thái này của các anh thật ra là không được....
Diệp Khai nghe xong, lập tức nở nụ cười:
- Nếu như là đám con cháu quan chưa hề đi ra ngoài nhìn xem lại nói như vậy, đó là bình thường, nhưng anh là Diệp đại thiếu cũng nói như vậy, vậy thì có chút không bình thường rồi.
- Hắc hắc.
Diệp Kiến Hoan cũng cười cười, hiển nhiên là bị Diệp Khai nói trúng tâm sự.
Trên thực tế, Diệp Kiến Hoan vào Nam ra Bắc nhiều năm, kinh nghiệm lịch duyệt rất nhiều, tự nhiên không phải là người không có kiến thức.
Trong kinh thành có đám con cháu quan lại xác thực dưỡng thành thói quen tự cao tự đại, bình thường luôn được người nịnh bợ, cho rằng lão tử đệ nhất thiên hạ. Sau khi xuất kinh cũng được đám quan viên địa phương bợ đỡ, cảm giác mình nghiễm nhiên đã trở thành một nhân vật, khắp nơi làm mưa làm gió, tác uy tác phúc khắp nơi, cuối cùng chịu thiệt thòi không ít.
Giống như là năm đó cháu trai của Hứa Vĩnh Niên du sơn ngoạn thủy bị người chém cho máu chảy đầm đìa chính là một ví dụ, dù sao lấy thân phận của hắn, nếu như không phải quá lộ liễu thì nhất định sẽ không rơi xuống loại tình trạng này.
Ví dụ tương tự có rất nhiều, đủ để cho Diệp Kiến Hoan nhìn rõ ràng chuyện trong này.
Hắn kinh thương nhiều năm như vậy, có thể tích góp nên gia nghiệp lớn, tự nhiên cũng không phải đám con cháu chỉ biết dựa hơi cha chú, đương nhiên nhìn thấu đạo lý trong đó.
- Chỉ là một chút âm mưu đùa giỡn, nói cho anh cũng không sao, bất quá cũng đừng có truyền ra bên ngoài, tránh để người khác bắt thóp em.
Diệp Khai nghĩ nghĩ, rồi quyết định nói cho Diệp Kiến Hoan.
Chuyện mà Diệp Khai nói dĩ nhiên là về chủ tịch tập đoàn Vạn Hòa Cù Hữu Nghĩa.
Hắn trước khi đi đã an bài bên đó một quân cờ, lại sai người chế tác ra một tấm bản đồ địa hình giả, trên đó phác họa địa hình Đông Sơn tự lúc trước, kể cả vị trí đình Chung.
Cù Hữu Nghĩa bị dẫn dắt lấy được bản đồ này, coi như chí bảo, không nghĩ ra đây là thủ đoạn Diệp Khai ném ra, muốn bọn chúng vào tròng.
Chính bởi vì như thế, thủ hạ của Cù Hữu Nghĩa theo vị trí trên bản đồ khai quật “Đông Sơn thị tàng bảo” thì bị người của cục cảnh sát bắt lại, giờ đang giam giữ thẩm vấn.
- Ha ha, thủ đoạn lão Nhị quả thực cay độc....
Diệp Kiến Hoan nghe xong, lập tức cười lên ha hả, cảm thấy rất kích thích:
- Bất quá những người kia cũng là trừng phạt đúng tội, ai bảo bọn chúng có ý đồ trộm bảo?
- Không sai, em nhìn thấu tâm tư của bọn hắn, cho nên mới như vậy bố trí như vậy, ai dè bọn chúng dễ dàng sa bẫy.
Tâm trạng của Diệp Khai tự nhiên cũng là tốt.
Cha con Cù thị khiến Diệp Khai cảm thấy rất không cao hứng, nếu như không phải có Long Chính Tiết đại lực thúc đẩy thì hắn đã sớm cho đuổi ra ngoài rồi.
Thành phố Đông Sơn tuy không phải thành thị phát triển nhưng cũng không phải thiếu một chút đầu tư, cha con Cù thị muốn ngụy trang đàu tư để vào Đông Sơn trộm bảo vật. Diệp Khai hiển nhiên không thể dễ dàng tha thứ điều này, nếu không phải muốn bắt lấy sơ hở thực thụ, hơn nữa bọn chúng là thương nhân cảng đảo thì Diệp Khai đã sớm động thủ.
Long Chính Tiết đúng là Chủ tịch tỉnh nhưng cũng không cách nào ảnh hưởng đến thủ đoạn chấp chính của Diệp Khai. Dù sao ở thành phố Đông Sơn, Diệp Khai mới thật sự là lão đại, có thể quyết Cù mọi chuyện trọng yếu.
- Bất quá chú cũng không thể lạc quan mù quáng, dù sao đối phương chắc sẽ an bài thủ đoạn phía sau, chuyện tráng sĩ chặt tay là thủ đoạn mà đám hắc đạo am hiểu nhất. Diệp Kiến Hoan nhắc nhở Diệp Khai.
Bên cảng đảo vì nguyên nhân lịch sử mà nhân vật hắc đạo hung hăng ngang ngược, có thể ảnh hưởng đến chính sách của nhà cầm quyền. Cho đến sau khi cục liêm chính thành lập thì mới giải quyết vấn đề này, bất quá dù là như thế, hiện tại bên cảng đảo vẫn có tổ chức hắc đạo khổng lồ.
Cha con Cù Hữu Nghĩa cùng Cù Sĩ Quang nếu như đã có chủ ý này thì chắc chắn không thoát khỏi quan hệ với đám người này. Diệp Kiến Hoan không thể không nhắc nhở Diệp Khai, tránh cho hắn nhất thời chủ quan để bọn chúng trốn thoát.
Mấu chốt nhất là bọn chúng đều có hộ chiếu Anh quốc nên bên nội địa muốn bắt giữ đều phải có đầy đủ chứng cứ mới có thể đưa bọn chúng ra công lý, sau đó còn sẽ có một loạt vấn đề phức tạp, đoán chừng còn phải tranh cãi kịch liệt với bên chính quyền cảng đảo.
Nếu như Diệp Khai không thể giải quyết tốt những vấn đề này, có lẽ sẽ mang đến cho hắn một ít phiền toái nhỏ.
- Yên tâm đi, dù bọn chúng có hậu thủ thì em cũng có phương án ứng đối.
Diệp Khai cười nói.
- Em có an bài gì?
Diệp Kiến Hoan hỏi.
- Tình huống hiện tại rất rõ ràng, Cù Hữu Nghĩa sẽ có mấy biện pháp ứng đối, thứ nhất là kiên quyết phủ nhận chuyện này có quan hệ với hắn. Bất quá những ngững người này do hắn mang vào nên muốn nói hắn không có vấn đề gì sẽ không thông. Diệp Khai phân tích:
- Cho nên em đoán chừng hắn sẽ dùng cách khác, chính là cứu bọn chúng ra rồi hủy chứng cứ, san bằng chuyện này.
- Làm như vậy sợ là không dễ dàng đâu? Diệp Kiến Hoan sau khi nghe có chút không tin tưởng.
Hiện tại người của đối phương đã bị bắt vào cục cảnh sát thành phố Đông Sơn, chứng cứ chắc cũng được canh giữ cẩn mật. Nếu như không có cục trưởng cục cảnh sát thành phố gật đầu, sợ là không cách nào đem chuyện này san bằng, dù sao chứng cớ vô cùng xác thực nha.
Nhưng cục trưởng cục cảnh sát thành phố Đông Sơn là do thường ủy Phó Chủ tịch thành phố Đặng Kim Hữu kiêm nhiệm. Người này chính là thủ hạ tin cậy mà Diệp Khai mới thu, sao có khả năng hủy đi nền móng của Diệp Khai?
Cho nên Diệp Kiến Hoan nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không thông Cù Hữu Nghĩa sẽ có thủ đoạn gì, có thể đem những người này cứu ra, hơn nữa đem tất cả chứng cớ phạm tội chôn vùi. Chuyện này gần như không có khả năng làm được.
- Biện pháp luôn có, tiền có thể thông thần nha......
Diệp Khai cười cười, xem ra có một ít lời hắn chưa nói ra.
Diệp Kiến Hoan nghĩ nghĩ, chợt nở nụ cười:
- Ha ha, những điều này đều là thủ đoạn đùa giỡn, anh quan tâm thay chú đúng là buồn cười, người có thủ đoạn áp chế chú còn chưa ra đời. Nào, uống rượu uống rượu, huynh đệ chúng ta ngược lại có chút thời gian chưa ở cùng một chỗ uống rượu, hôm nay không say không nghỉ.
- Em cũng không dám uống say, vạn nhất cấp trên tìm em vậy thì phiền toái.
Diệp Khai uống cạn rượu trong chén rồi thôi.
Cùng lúc đó, bên thành phố Đông Sơn, sắc mặt Cù Hữu Nghĩa lại phi thường khó coi.
- Làm sao lại gây ra rò rỉ lớn như vậy?! Cù Hữu Nghĩa đi tới đi lui trong phòng, cau mày.
Chuyện này nhắc tới cũng là kỳ quặc, bọn thủ hạ của hắn bỗng nhiên tìm được một tấm bản đồ địa hình của Đông Sơn, lúc trước Cù Hữu Nghĩa vẫn có chút hoài nghi, cảm thấy chuyện này quá trùng hợp. Hắn đang lúc gấp rút xác định vị trí Đông Sơn tự, kết quả là đã tìm được bản đồ vẽ địa hình năm đó.
Nếu như nói Cù Hữu Nghĩa làm người tự đại thì sẽ cho rằng đây là bản thân gặp vận may, làm việc thuận buồm xuôi gió, thế nhưng hắn tuy tự tin nhưng rất thận trọng nên kiểm tra một phen để kiểm nghiệm thật giả.
Chỉ là Cù Hữu Nghĩa cẩn thận đến mấy cũng không có nghĩ đến có người đã phát hiện ý đồ của bọn chúng khi đi vào thành phố Đông Sơn, hơn nữa bào chế ra bản đồ địa hình giả để dẫn dụ.
Cù Hữu Nghĩa không biết Diệp Khai đã sớm theo dõi hắn.
Hắn tuyệt đối thật không ngờ, thủ hạ mới đi vào đã bị cảnh sát thành phố Đông Sơn bắt được, nghe nói còn kèm theo không ít “tang vật.”
Bởi như vậy, Cù Hữu Nghĩa rơi vào tình huống khó xử.
Nếu để cho cảnh sát thông qua bọn thủ hạ của hắn thẩm vấn ra chút gì thì coi như đại phiền toái.
Phải biết rằng, Chủ tịch Diệp Khai của thành phố Đông Sơn không hề hoan nghênh hắn, nếu để tóm được sơ hở thì đem hắn đá ra thành phố Đông Sơn còn là việc nhỏ, mà ngay cả Chủ tịch tỉnh Long Chính Tiết cũng sẽ mất hết mặt mũi.
Tập đoàn Vạn Hòa là do Long Chính Tiết mời về tỉnh Hà Đông. Nếu như bọn họ xảy ra vấn đề, như vậy Long Chính Tiết sẽ phải chịu nghi vấn, tuy chưa hẳn là có thể khiến hắn bị thương đến gân cốt nhưng người không rõ chắc chắn sẽ chụp mũ lên đầu hắn.
Trước lúc Long Chính Tiết còn chưa lên chức, gặp phải dèm pha như vậy cthif có trời mới biết sẽ ảnh hưởng đến đại kế chính trị của hắn hay không?
Nếu như chuyện thật sự diễn biến đến bước này, như vậy hắn ngoại con đường tránh đi hải ngoại thì không còn có lựa chọn khác.
- Hay là nói với Long chủ tịch.
Con của hắn đề nghị.
- Nói xằng, loại chuyện này chỉ có thể tự chúng ta giải quyết! Tuyệt đối không thể để quan hệ đến Long Chính Tiết!
Cù Hữu Ngĩa nghe xong, lập tức nghiêm nghị quát lớn.
Đứa con trai này của hắn thật đúng là đồ ngu, Cù Hữu Nghĩa cảm thấy rất mất mặt, nếu như nó có thể có được một nửa tâm cơ của Diệp Khai vậy thì mình cũng không cần đau đầu rồi.
Bất kể nói thế nào, chuyện này vẫn phải chính mình nghĩ biện pháp giải quyết mới được.