- Thật đúng thời điểm tốt...
Diệp Khai trong nội tâm thầm nói.
Chuyện Nam Cung thế gia trở về không chỉ mang lại thanh danh cho nội địa, càng quan trọng hơn là một cái gia tộc có tài phú khổng lồ trở về tất nhiên sẽ lựa chọn đầu tư vào thị trường nội địa, có tác dụng tương đối lớn đối với đẩy mạnh kiến thiết kinh tế thị trường.
Vô luận là từ thanh danh hay từ phương diện thực lợi thì cao tầng đều không có lý do phản đối chuyện này, nhất là vào thời điểm trung ương chính thức ban bố về một số vấn đề thể chế kinh tế thị trường xã hội chủ nghĩa thì Nam Cung thế gia trở về càng thêm lộ ra ý nghĩa trọng đại.
Diệp Tử Bình nhìn con trai, cảm thấy hắn may mắn.
Vốn là Nam Cung Vân đi tới kinh thành thăm dò chuyện trở về, đã gặp gỡ nhiều người nhưng đều gặp khó khăn, tất cả mọi người không dám đáp ứng, kết quả là gặp Diệp Khai.
Diệp Khai lại không cố kỵ nhiều như vậy, lớn mật đáp ứng chuyện này.
Hôm nay xem ra, cách làm của Diệp Khai không thể nghi ngờ là tốt nhất. Hiện tại chuyện này bất quá là biết thời biết thế mà thôi, đã không có gì đại trở ngại, ngược lại là lão Diệp gia từ đó đã lấy được không ít chỗ tốt, chỉ nhìn 1 tỷ đôla đầu tư đối với Minh Châu đã để cho công tác của Diệp Tử Bình dễ dàng rất nhiều.
- Còn có một việc muốn nói...
Diệp Khai nhìn nhìn Lê thúc, ý định nói ra chuyện của Vệ lão, nói cách khác, cha hắn Diệp Tử Bình khả năng đối với chuyện này không rõ ràng lắm.
Thấy được ánh mắt trưng cầu của Diệp Khai, Lê thúc nhẹ gật đầu, ý nói có thể.
Vì vậy Diệp Khai đem chuyện của Vệ lão nói qua một lượt, hơn nữa cường điệu:
- Vị Vệ lão là người già nhưng tâm không già, lui mà không ngớt ah, con thấy Tương Hiển Thông cũng rất nghe lời ông ta,, chuyện này cuối cùng là đại phiền toái.
- Con có ý kiến gì không?
Diệp Tử Bình nghe xong, ngược lại không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ hỏi Diệp Khai.
- Tuy không biết Tương Hiển Thông đến tột cùng vì cái gì mà ngăn cản Nam Cung thế gia trở về, nhưng theo Vệ lão phản ứng thì trong này chắc là liên quan đến đến một ít chuyện cũ năm xưa, cho nên con ý định mang theo Nam Cung Vân đi bái phỏng Sở lão gia tử, tranh thủ ủng hộ của ông ấy. Diệp Khai hồi đáp:
- Đôi khi lúc nên chắp nối vẫn phải là chắp nối đấy.
Diệp Tử Bình nghe xong, cân nhắc một chút, lập tức nở nụ cười:
- Tương Hiển Thông không thể cản con, bất đắc dĩ lôi ra một vị Vệ lão. Con thì hay rồi, trực tiếp đem Sở lão gia tử ra. Coi như là Vệ lão địa vị rất cao, dù sao cũng là trên chiến tuyến công tác bí mật. Sở lão gia tử lúc trước đã từng lãnh đạo qua lĩnh vực này, cách làm của con không tệ, ha ha.
Nghe Diệp Tử Bình nói như vậy. Diệp Khai dĩ nhiên biết rõ ông ủng hộ mình.
Bất quá Lê thúc ngay bên cạnh nói:
- Đần đây bên Đài đảo phản ứng rất kịch liệt, nhằm vào khả năng Nam Cung thế gia trở về, bọn họ đã khẩn cấp xử trí. Ngày gần đây, liên lạc giữa nội địa cùng Đài đảo gia tăng lên gấp bội, tôi đoán chừng bọn họ ngồi không yên.
- Ngồi không yên thì làm sao, hiện tại lực lượng gián điệp tình báo Đài đảo cũng không phải năm đó rồi.
Diệp Tử Bình nói.
Nếu là trước đây hai mươi mấy năm, lực lượng gián điệp tình báo Đài đảo vẫn rất mạnh, không chỉ có lực lượng gián điệp tình báo cường đại, lực lượng hành động cũng không tầm thường. Bất quá vào lúc đó, tình huống nội địa khá phong bế, đối phương không dễ thẩm thấu.
Hôm nay nội địa cởi mở, theo đạo lý mà nói thì chuyện thẩm thấu cũng dễ dàng, chỉ là vấn đề phân tranh trong nội bộ Đài đảo lại ngày càng nghiêm trọng, thế lực đối lập ngày càng lớn mạnh, có khả năng bức vua thoái vị nên việc bất đồng giữa các đảng phái và đấu tranh chính trị đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới nghành tình báo.
Mà công tác tình báo nội địa bởi vì kinh tế đã phát triển, cho nên như diều gặp gió, đã có tiến bộ rất lớn.
So sánh như vậy, bên Đài đảo muốn khai triển đại hành động cũng không phải dễ dàng như vậy.
- Kỳ thật tôi lo lắng không phải Đài đảo mà là bản thân Nam Cung thế gia.
Lê thúc nói:
- Nghiêm khắc mà nói, tôi lo lắng chính là cách nghĩ của Nam Cung Kinh Hồng. Người này tuy tuổi cao nhưng đầu óc không hề hồ đồ, tôi rất có chút hoài nghi, ông ta dây dưa như thế, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì?
Trên thực tế, Diệp Tử Bình cũng tốt, Diệp Khai cũng thế, bọn họ đều không thể lý giải cách nghĩ của mấy người Tương Hiển Thông, Lê thúc, thậm chí là Vệ lão, không rõ bọn họ tại sao phải kiêng kỵ đối với một Nam Cung Kinh Hồng sắp tiến vào quan tài như vậy?
Chuyện này kỳ thật cũng đơn giản, cũng vì cha con bọn họ không phải là “nhân sĩ trong vòng”, cho nên không rõ ràng lắm năng lực Nam Cung Kinh Hồng, không biết chỗ đáng sợ của lực lượng Nam Cung thế gia .
Nhưng đối với bọn họ mà nói, Bất Tử Thần Long Nam Cung Kinh Hồng trong truyền thuyết giới tình báo là một tồn tại thần thoại.
- Cháu cảm thấy chẳng việc gì.
Diệp Khai suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói.
- Ah?
Lê thúc nghe xong, không khỏi kinh ngạc.
Diệp Khai không phải người tự cao tự đại, sau những gì đã làm Diệp Khai dĩ nhiên có thể xem nhẹ lực ảnh hưởng của Nam Cung Kinh Hồng. Điều này có thể nói rõ Diệp Khai trong nội tâm cũng có ý nghĩ của mình.
- Nói nghe một chút.
Diệp Tử Bình đối với chuyện này cũng có một ít hứng thú.
- Đã đến tuổi của Nam Cung Kinh Hồng, chuyện có thể đả động ông ta đã không phải là chuyện thế tục.
Diệp Khai phân tích:
- Nếu như nói ông ta đi vào trong nước là vì thanh danh địa vị cùng tài phú, thậm chí là vì nữ nhân, mọi người cảm thấy khả năng sao?
- Đương nhiên không có khả năng.
Diệp Tử Bình cùng Lê thúc đều lắc đầu.
Chê cười! Nam Cung Kinh Hồng tung hoành đại lục mấy chục năm, sau khi đi Châu Âu lại tung hoành Âu lục mấy chục năm, có thể nói là nhân vật một đời phong vân, một tay che trời, người như vậy sẽ ràng buộc vì danh lợi?
Nếu như Nam Cung Kinh Hồng thật là vì danh lợi mới chịu trở về đại lục vậy thì ông ta cũng không phải là Nam Cung Kinh Hồng rồi.
- Cháu nói cũng có đạo lý.
Lê thúc sau khi nghe, bỗng nhiên như có điều suy nghĩ nói.
Diệp Tử Bình nghĩ nghĩ, cũng hiểu được đạo lý như vạy.
Vô luận từ phương diện nào mà xem, Nam Cung Kinh Hồng trở về đều không có gì xấu, tối đa là làm tốt công tác bảo an, không đến mức lại để cho nhân viên tình báo bên Đài chui chỗ trống.
Về phần nói Vệ lão cùng Tương Hiển Thông đến tột cùng có chủ ý gì thì không phải vấn đề quan trọng, lực lượng an ninh không nhỏ, nhưng so với tổng cục tình báo quân đội thì vẫn còn kém xa.
Có Lê thúc tọa trấn, tin tưởng bọn họ cũng làm không ra chuyện gì, huống hồ đại nhân vật lão Diệp gia cũng không phải trở thành vật bài trí.
- Cháu gái Nam Cung Vân của Nam Cung Kinh Hồng ngay tại dưới lầu.
Diệp Khai nói với Diệp Tử Bình:
- Con đáp ứng cô ta gặp mặt cha.
- Thằng ranh này lại tự chủ trương, đường đường ủy viên cục chính trị để con có thể an bài sao?
Diệp Tử Bình xụ mặt giáo huấn Diệp Khai hai câu, sau đó lại hỏi:
- Con ra sức như vậy, chẳng lẽ nói Nam Cung Vân là mỹ nữ hay sao?
Hôm nay Diệp Tử Bình cũng thấy ra một số vấn đề, con mình xác thực ưu tú, giống như một ngọn đèn lớn giữa đêm tối, các mỹ nữ giống như là bươm bướm, ngăn cản cũng ngăn không được, chỉ cần không phải khiến cho quá không hợp thói thường thì người àm cha cũng không nên nói cái gì, dù sao cũng là chuyện ngươi tình ta nguyện.
Mặc dù quở mắng con vài câu nhưng Diệp Tử Bình vẫn tiếp kiến Nam Cung Vân, bỏ ra 20 phút nghe cô ta giới thiệu tình huống của Nam Cung, còn có một số hạng mục đầu tư sắp triển khai ở nội địa.
Đến cuối cùng, Diệp Tử Bình mới hỏi về tình trạng sức khỏe của Nam Cung Kinh Hồng.
- Da tạ Diệp bí thư quan tâm, thân thể gia tổ trước mắt không có vấn đề gì lớn, bất quá dù sao niên kỷ đã cao, về sau thấy thế nào thật sự là không dễ nói.
Nam Cung Vân nói đến chuyện này thì cũng lo lắng.
- Biết rồi.
Diệp Tử Bình gật đầu:
- Diệp Khai đã nói với bác chuyện này, bác sẽ tận lực sớm ngày thúc đẩy chuyện Nam Cung lão tiên sinh về nước.
- Đa tạ Diệp bí thư.
Nam Cung Vân đã nghe được Diệp Tử Bình khẳng định, trong nội tâm cuối cùng an tâm.
Một ủy viện cục chính trị mở miệng dĩ nhiên không phải tùy tiện, huống hồ Nam Cung Vân lại vừa mới quăng hạ hạng mục 1 tỷ đôla ở thành phố Minh Châu, đây cũng là một trong những điều kiện trọng yếu có thể làm cho Diệp Tử Bình mở miệng đáp ứng.
Nếu không có như thế, chỉ là dựa vào mặt mũi Diệp Khai chưa hẳn sẽ có hiệu quả tốt như vậy rồi.
Tuy Diệp Khai có địa vị đặc thù trong lão Diệp gia nhưng có thể đánh động rất nhiều quan hệ cao tầng cũng không phải chỉ một mình hắn làm được, huống hồ còn quan hệ đến vấn đề nhân vật lịch sử phi thường mẫn cảm, cho nên muốn xử lý nhất định là sẽ không thuận lợi như vậy.
- Nghe nói tập đoàn của cô đã dự định xây trường học từ thiện ở tỉnh Hà Đông?
Diệp Tử Bình bỗng nhiên lại hỏi chuyện này.
- Đúng vậy, kế hoạch xây một trường trung học tại thành phố Đông Sơn.
Nam Cung Vân hồi đáp, trong lòng của cô ta có chút kỳ quái, không biết Diệp Tử Bình đột nhiên hỏi chuyện này xem như có ý tứ gì?
Cô ta cảm giác mình đã đầu tư hạng mục 1 tỷ đôla ở Minh Châu, Diệp Tử Bình đáng ra nên hài lòng, xây một trường học sao có thể lọt vào mắt ông ta, cũng không đến nỗi phải cướp đoạt tài nguyên với con hắn chứ?
Quả nhiên, Diệp Tử Bình chỉ nhẹ gật đầu, cũng không có nói gì thêm về chuyện này mà nói thêm:
- Chuyện này, Nam Cung tập đoàn có thể cùng thành phố Minh Châu liên thủ để xây.
Thấy Nam Cung Vân không rõ, Diệp Tử Bình nói:
- Về phần cứng coi như xong, còn về phần mềm thì thành phố Minh Châu có thể trợ giúp một số giáo viên tới tỉnh Hà Đông mỗi năm một kỳ để trợ giúp, mục đích là ngay trường này.
- Chuyện này tự nhiên là vô cùng tốt rồi. Nam Cung Vân nghe xong, lập tức kịp phản ứng, trong lòng tự nhủ hai vị này không hổ là cha con, làm việc ăn ý như vậy.
Nếu như chuyện Diệp Tử Bình nói có thể thực hiện thì chuyện xây trường học sẽ có lực ảnh hưởng thực tế, tác dụng tăng lên rất nhiều.
- Sao cô quen với Diệp Khai?
Diệp Tử Bình bỗng nhiên hỏi.
- A?
Nam Cung Vân nghe xong, không khỏi sửng sốt.