Quan Môn

Chương 1002: Tranh đoạt quyền nói chuyện




Buổi gặp mặt giữa Long Chính Tiết cùng cán bộ Đông Sơn không kéo dài bao lâu, chỉ khoảng một tiếng đồng hồ.

Sau đó Long Chính Tiết nhắc lại việc xem trọng hạng mục trùng kiến Đông Sơn Tự, cùng địa vị ưu thế của tập đoàn Vạn Hòa Hong Kong, nói tóm lại là muốn làm chăn đệm cho Cù Hữu Nghĩa tiếp nhận hạng mục trùng kiến Đông Sơn Tự, đánh châm dự phòng cho mọi người.

- Tập đoàn Vạn Hòa thực lực hùng hậu, đáng giá tín nhiệm.

Long Chính Tiết tỏ vẻ:

- Trước kia khi tôi đảm nhiệm phó chủ tịch tỉnh tại Tây Nam, đã có nhiều tiếp xúc với chủ tịch tập đoàn Vạn Hòa Cù Hữu Nghĩa, lúc ấy cùng làm nhiều hạng mục, dân chúng địa phương đều đạt được lợi ích thực tế. Hôm nay Cù chủ tịch có ý định làm hạng mục trùng kiến Đông Sơn Tự, chẳng những có thể đem tài nguyên du lịch chung quanh Đông Sơn Tự chỉnh hợp hình thành chuỗi sản nghiệp hóa, tăng lên địa vị kinh tế địa phương, đồng thời còn có thể đem truyền thống văn hóa phát dương quang đại. Cá nhân tôi cho rằng đây là một công việc tốt!

Sau khi mọi người nghe xong, ngẫm nghĩ ý tứ trong lời nói của Long chủ tịch, mỗi người đều có cảm thụ bất đồng.

Đối với Diệp Khai mà nói tự nhiên cảm thấy Long Chính Tiết ủng hộ Cù Hữu Nghĩa chỉ làm cho hắn cảm giác giễu cợt, âm thầm oán trách Long Chính Tiết nhận thức người không rõ, đem trộm mộ nghênh đón tới lại không hay biết, cuối cùng nguy hiểm sẽ chính là bản thân hắn.

Mà Lý Văn Hải thì nghĩ tới một điểm khác.

Nếu như Long chủ tịch đã xem trọng Cù Hữu Nghĩa như thế, như vậy mình cùng Cù chủ tịch liên hợp lại, lúc đó chẳng phải thật nhanh chóng vượt qua đường tắt tiếp cận Long chủ tịch hay sao?

Vì vậy Lý Văn Hải thật tích cực nhảy ra nhiệt tình biểu thị hoan nghênh với lời nói của Long chủ tịch:

- Long chủ tịch nói rất đúng. Gần vài năm nay bởi vì một ít ảnh hưởng của đại hoàn cảnh, truyền thống văn hóa nhận lấy các loại ảnh hưởng, thậm chí có thật nhiều sự tình chúng ta cũng không hay biết, rất nhiều truyền thống ưu tú đã bị mất đi, ngược lại bên Hong Kong vẫn còn bảo tồn khá nguyên vẹn. Tỷ như trùng kiến công trình Đông Sơn Tự, hiện tại chúng ta còn chưa thể làm được bản đồ đi ra. Thật làm người chỉ biết thở dài mà thôi ah!

Ở tại thành phố Đông Sơn hiện tại địa vị của Lý Văn Hải đã lung lay sắp đổ, khó trách hắn nhiệt tình nóng bỏng như vậy đối với Long Chính Tiết.

Nhưng lời nói của Lý Văn Hải cũng không thể xem là sai lầm.

Bởi vì hạo kiếp mười năm ảnh hưởng, còn có một ít tác pháp cực đoan ngày trước, một ít văn hóa truyền thống trong nước xác thực bị đả kích rất lớn, một ít lịch sử truyền thừa thậm chí đã xuất hiện đứt gãy không cách nào nghịch chuyển, điểm này dù là ai cũng không thể phủ nhận.

Giang Hiểu Mai nghe xong cũng biểu thị đồng ý với lời nói của Lý Văn Hải:

- Lý phó bí thư nói thật đúng, trước kia khi tôi ở thủ đô, từng nhiều lần gặp qua những chuyện tương tự, văn hóa trong nước từ sau khi lập quốc đã đi lên một con đường khác, đối với một ít văn hóa truyền thống đã phá vỡ. Có chút thời kỳ xác thực bị quá tải, hiện tại quay về nhìn xem xác thực đã tạo thành hoang mang cho tuổi trẻ đời nay.

Bộ trưởng Bộ tuyên truyền Hà Mộc Dương cũng biểu thị đồng ý trong vấn đề này:

- Vài chục năm cải cách, việc kiến thiết kinh tế của chúng ta đã lấy được thành tựu. Trình độ sinh hoạt của quần chúng nhân dân được đề cao, nhưng theo phương diện sinh hoạt văn hóa mà nói có chút trình độ thật sự là bị lạc hậu, điều này nhất định phải thanh tỉnh nhận thức mới được.

Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận vấn đề này, Diệp Khai thờ ơ lạnh nhạt, tự nhiên biết rõ chủ ý của Long Chính Tiết, chỉ là ý nghĩ của mọi người thật không dễ thống nhất.

Dù sao tập đoàn Vạn Hòa Hong Kong xác thực là một xí nghiệp có thế lực, mà trình độ xem trọng văn hóa của Hong Kong cũng cao hơn nội địa một chút, vì vậy mọi người đều có cảm xúc khi phát biểu, cũng không phải tinh khiết cho rằng những người này đã dựa dẫm thành môn hạ của Long Chính Tiết.

- Tôi ngược lại không cho rằng kiên trì truyền thống văn hóa nhất định là tốt nhất, chuyện này cũng phải kết hợp hoàn cảnh lịch sử mà xem vấn đề!

Diệp Khai đối với chuyện này cũng có cách giải thích của mình, tự nhiên không phụ họa với nhóm người kia, hắn bưng chén trà trên bàn uống một hớp, sau đó chậm rãi nói:

- Muốn nói phá vỡ truyền thống, năm đó Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn nhân tài, còn có Hán Vũ Đế trục xuất bách gia, độc tôn học thuật nho gia, làm càng quá phận một ít. Trên thực tế loại chuyện thống nhất tư tưởng, ở điều kiện đặc biệt cũng không phải là chuyện gì xấu!

- Ah, Diệp chủ tịch vì sao lại cho rằng như vậy?

Lý Văn Hải lập tức biểu thị ra ý kiến bất đồng:

- Đối với tác pháp tư tưởng độc tài, chẳng lẽ Diệp bí thư tỏ vẻ ủng hộ?

Bây giờ hắn đã nhìn thấy thật rõ ràng, cho dù mình muốn đầu nhập vào Diệp Khai, Diệp Khai cũng chướng mắt hắn, thay vì như thế không bằng triệt để vứt bỏ hết thảy tưởng tượng, dùng tư thái chống đỡ đứng ra, chống cự đội ngũ của Diệp Khai, không chừng còn được Long chủ tịch ủng hộ, cho nên hắn cũng không cần che che lấp lấp.

Việc đốt sách chôn nhân tài là bằng chứng thô bạo tàn khốc của Tần Thủy Hoàng, bị đời sau thóa mạ hơn hai ngàn năm, thế cho nên mỗi khi nghĩ tới sự kiện lịch sử kia, mọi người vẫn canh cánh trong lòng, hận không thể đào mộ hắn, xuyên thấu qua hai ngàn năm giết chết Tần Thủy Hoàng.

Kỳ thật cừu hận này trên thực tế là sợ hãi tập thể trong tiềm thức của những văn nhân đời sau, là nhiều đời truyền thừa đi xuống.

Theo trên mặt cảm tình mà nói, thủ đoạn của Tần Thủy Hoàng xác thực vô cùng kịch liệt, nhưng thông qua chuyện này lại sáng tạo ra cách cục thống nhất lịch sử.

- Năm đầu Tần triều, thời kỳ chiến quốc vừa chấm dứt, bách gia đang đua tiếng, lĩnh vực tư tưởng cực độ hỗn loạn, mà một quốc gia có thể thống nhất điều kiện chính yếu nhất là hình thành cộng đồng giá trị quan, mà tư tưởng hỗn loạn là đại địch của giá trị quan cộng đồng.

Diệp Khai chậm rãi nói:

- Bởi vì nếu chỉ đơn giản bàn về chính trị, kinh tế, văn hóa chỉ thực hành biện pháp nhất thống thì chưa đủ, mấu chốt mà lâu dài nhất là thống nhất tư tưởng, hình thành quan niệm giá trị thống nhất, mới có thể giúp cho chính trị, kinh tế, văn hóa đạt được biện pháp thống nhất hữu hiệu!

Mọi người nghe Diệp Khai nói chuyện, trong nội tâm ngược lại có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Diệp chủ tịch trẻ tuổi như vậy nhưng thực sự có tài năng, nói những chuyện đó đều có thể lưu loát thành văn, xác thực làm người kinh ngạc mà nhìn.

Sắc mặt Lý Văn Hải có chút khó chịu nổi, tuy hắn có thể mắng vài câu Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn nhân tài, nhưng lại không có bổn sự theo Diệp Khai đi phân tích vấn đề này sâu hơn.

Trong lòng Long Chính Tiết cũng cảm thấy ngoài ý muốn, hắn cảm thấy Diệp Khai chỉ là một người trẻ tuổi dựa vào gia thế cùng bạo lực mà thượng vị, nhưng không nghĩ đến nhận thức của Diệp Khai lại sâu xa như vậy.

- Tiểu tử này xác thực khó đối phó!

Long Chính Tiết không khỏi nâng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một hớp, trong lòng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, tựa hồ như có chút thất thần.

- Tuy Tần triều thống nhất chỉ vài chục năm, nhưng toàn bộ những kẻ thống trị sau Tần triều không một ai không đem tư tưởng thống nhất làm thủ đoạn mấu chốt giữ gìn thống trị, đến khi Hán Vũ Đế trục xuất bách gia, độc tôn học thuật nho gia, tư tưởng đại nhất thống chính thức hình thành. Từ đó về sau toàn bộ những kẻ thống trị trên cơ bản đều đem tư tưởng Nho gia là tư tưởng hạch tâm của quốc gia!

Diệp Khai nói tiếp:

- Nhưng cần đặc biệt nói rõ chính là, kể từ Hán triều tới nay, toàn bộ những kẻ thống trị phong kiến trên cơ bản đều thi hành dương nho âm pháp, hoặc là thực pháp danh nho, biểu hiện ra chọn dùng quan điểm Nho gia, trên thực tế lại là thủ đoạn pháp gia. Hoàng đế dùng pháp gia thống trị thiên hạ, mà dùng học thuyết Nho gia giáo hóa dân chúng.

Pháp gia cường điệu chính là quyền, thuật, thế, cổ nhân đem những thứ này làm thành đế vương thuật, xem như là phương pháp khống chế dân chúng quần thần, mà học thuyết Nho gia chủ yếu cường điệu nhân cùng lễ, nhân cùng lễ có ích là từ đạo đức hình thành tự giác, mà không cần áp dụng biện pháp bạo lực học, là công cụ giữ gìn chế độ đẳng cấp tốt nhất, cho nên lịch đại kẻ thống trị dùng Nho học giáo hóa thiên hạ, nhưng trong quản lý thì dùng pháp gia chủ trương nghiêm hình lệ pháp.

Mọi người đàm luận một hồi lại đem sự tình mà Long Chính Tiết nói trùng kiến Đông Sơn Tự ném sang một bên mất dạng.

Long Chính Tiết nhìn thấy không khỏi có chút buồn bực, trong lòng phi thường mất hứng.

Với thân phận của hắn, tự nhiên không tiện nói thêm lần thứ hai, bằng không để cho người bên dưới nhìn hắn như thế nào?

Là một chủ tịch tỉnh, dù gì cũng là quan lớn cấp tỉnh bộ, không thể làm được nhất ngôn cửu đỉnh còn chưa tính, lần lượt nhắc nhở người ta đi chú ý một nhà xí nghiệp, đây chẳng phải muốn nói giữa ngươi cùng xí nghiệp đó có chuyện ẩn giấu bên trong hay sao?

Chuyện như vậy Long Chính Tiết thực sự là không làm được, cho nên hắn cảm thấy thật phiền muộn.

- Chẳng lẽ Diệp Khai cố ý giật ra đề tài này tới nghĩa rộng chính là vì chế tạo ra tình huống trước mắt? Tiểu tử này quả nhiên gian xảo tinh ranh như quỷ ah!

Long Chính Tiết liếc mắt nhìn Diệp Khai, trong nội tâm cảm thấy khả nghi.

Càng làm cho hắn thêm bất mãn chính là hiện tại trong buổi gặp mặt giữa chủ tịch tỉnh cùng cán bộ Đông Sơn, nhưng Diệp Khai lại trở thành nhân vật chính, cao đàm khoát luận, nói tới ba hoa chích chòe, hoàn toàn che giấu danh tiếng nhân vật chính như Long Chính Tiết, chuyện này nếu nói hắn không cố ý người khác cũng không tin đi?

Lý Văn Hải tựa hồ cũng nhìn ra được điểm này, chỉ là nhìn Diệp Khai đang chậm rãi nói chuyện hắn cũng không thể xen vào, chẳng lẽ bảo hắn kêu đi ra, đem quyền nói chuyện giao lại cho Long chủ tịch hay sao?

Nếu như thật sự làm như vậy, Lý Văn Hải sẽ trở thành cái đích cho cán bộ Đông Sơn chỉ trích.

Nịnh bợ lãnh đạo không phải là không thể được, nhưng anh làm cần nghệ thuật một chút, để cho người ta nhìn thấy nội tâm thoải mái, nếu như đem một đống phân dán lên trên người lãnh đạo, anh cảm thấy nội tâm lãnh đạo sẽ thoải mái sao?

Hắn hận không thể một cước đem anh đá văng mới đúng!

- Hôm nay nói tới đây đi, tôi còn muốn gặp khách nhân!

Long Chính Tiết rốt cục ngồi không yên, trầm mặt nói một câu.

Hắn vừa nói như vậy mọi người đều nhận ra Long chủ tịch không vui, tiếng nói chuyện lập tức dừng lại.

- Ai, có chút tiếc nuối!

Diệp Khai không ngại nói thêm vài câu, hắn có chút tiếc hận tỏ vẻ:

- Cán bộ Đông Sơn chúng tôi rất lâu không vui vẻ cùng ngồi chung một chỗ nói chuyện như thế, vẫn là nhờ mị lực nhân cách của Long chủ tịch đó thôi!

- Hừ!

Long Chính Tiết nhìn Diệp Khai, không nói thêm lời nào trực tiếp hừ một tiếng, sau đó đứng lên, giữa mọi người vây quanh đi ra khỏi phòng họp.

Diệp Khai liếc nhìn Mộc Uyển Dung, liền thấy ánh mắt nàng tràn đầy vui vẻ.