Quân Môn Nịch Ái

Chương 191: 191: Thẩm Vấn 3





Tiểu bạc?
Nghe được Mộc Lân lên tiếng, mọi người đỉnh đầu tại đây một khắc toát ra từng hàng dấu chấm hỏi.
Tiểu bạc? Ai là tiểu bạc? Nơi nào có tiểu bạc?
Trong lòng suy đoán, Mộc Lân có phải hay không còn mang theo bằng hữu chuyên môn lại đây giúp đỡ, nhưng mà ngay sau đó bọn họ lại đột nhiên kinh tủng.
Bọn họ thấy được một con rắn nhỏ màu đen từ dưới bò lên, vô cùng hoan thoát, cuối cùng bò lên trên lòng bàn tay Mộc Lân, thậm chí, thế nhưng còn diêu cái đuôi tinh tế nhỏ xinh của mình lên.
Rốt cuộc đã chịu triệu hoán, tiểu bạc biểu hiện dị thường hưng phấn.
Tiểu bạc kỳ thật chính là một con rắn toàn thân màu đen, dài không đến 55 centimet, đường kính cũng bằng ngón tay cái của nữ sinh, nhưng mà trên đỉnh đầu lại có một góc đỏ bừng, thực độc đáo, ở Mộc Lân trong mắt, kia gọi là dị thường..

Xinh đẹp; vật nhỏ này là Mộc Lân đã từng ở khu rừng đen từ trong miệng Kỷ Tử cứu ra, thiếu chút nữa liền vào bụng của Kỷ Tử, cho tới bây giờ, như cũ là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Kỷ Tử đại gia kia khi ở tranh sủng trước mặt Mộc Lân, Kỷ Tử hoàn toàn không thể tưởng được Mộc Lân thế nhưng sẽ đem tiểu bạc cũng cùng nhau mang xuống núi, lâu như vậy đều không có nói cho nó.
Đây cũng là nguyên nhân Kỷ Tử chán ghét xà như vậy.
Mộc Lân sở dĩ kêu nó tiểu bạc, tồn túy chính là bởi vì tròng mắt nó màu bạc, lại còn có quay tròn tặc, dị thường có linh tính, cũng là chân thật có linh tính.
Tuy rằng cô nghe không hiểu nó nói, nhưng là tiểu bạc lại có thể nghe hiểu được Mộc Lân nói, thậm chí có thể đối với Mộc Lân làm ra đáp lại, đã từng làm Mộc Lân yêu thích không buông tay, cũng làm Kỷ Tử như lâm đại địch.
Kỷ Tử tỏ vẻ, sớm biết rằng nó lúc ấy nên trực tiếp nhanh chóng nuốt vào!
Hối hận chết ưng.
* * *
"Mộc..

Mộc Lân..

Này..


Là gì?" Nhìn tiểu bạc cả người kia mềm oặt, Cảnh Hữu Lam cả người lỗ chân lông toàn bộ đều dựng lên.
Như thế nào lại là xà a! Lần trước còn không có chơi đủ?
"Này a." Mộc Lân cười, "tiểu sủng vật của tôi, họ mộc danh bạc, dựa theo thứ tự đến trước và sau bối phận nói, hẳn là đệ đệ Kỷ Tử (đại khái là đệ đệ đi).

" Kỳ thật tiểu bạc là công (đực) vẫn là mẫu (cái), Mộc Lân từ lúc bắt đầu liền không có miệt mài theo đuổi qua.
"Ha hả a.." Nghe được Mộc Lân nói, Cảnh Hữu Lam ngây ngô cười, "Này ưng và xà không phải thiên địch sao?" Bạc, còn Kỷ Tử đệ đệ, cậu đọc sách thiếu đừng lừa cậu, là nói như vậy sao; hoàn toàn đổi mới tam quan.
Mộc Lân gật đầu, "Xác thật là thiên địch không sai, nhưng là Kỷ Tử cùng tiểu bạc không giống nhau, bọn họ..

Ngô..

Tương đối thích tương ái tương sát." Chỉ cần chúng nó lẫn nhau chú ý một chút không lộng chết đối phương, Mộc Lân là có thể làm lơ chúng nó tranh đấu gay gắt, tuyệt đối không thiên vị bất luận một phương nào.
Cảnh Hữu Lam đỡ trán; không được, cậu mau chịu đựng không nổi.
Hiện tại cậu là thật sự ở suy đoán, Mộc Lân xác thật là sinh vật trên địa cầu này sao?
Không ngừng Cảnh Hữu Lam, còn có một đám người ở phòng điều khiển, lúc này cũng là mãn nhãn kinh tủng nhìn Mộc Lân..

Trong tay một con rắn độc thon dài đen tuyền.
Đầu như vậy kỳ quái, nhất định là có độc đi!
Này vẫn là nữ nhân sao, cư nhiên dưỡng xà làm sủng vật, cô ấy sẽ không sợ xà này ngày nào đó nói không chừng liền cắn chết, kia cũng thật không có chỗ khóc.
Xà cũng không phải là cẩu, không dễ dàng chịu khống chế như vậy.
"Cô muốn làm gì?" Nhìn đến tiểu bạc đồng hài, người nọ trong mắt rốt cuộc mang lên một tia sợ hãi, hoảng sợ nhìn tiểu bạc.
Xà! Hắn sợ nhất loại mềm oặt này, nhìn qua nhão dính dính kia.
"Không làm gì." Mộc Lân cười, "Chỉ là tiểu bạc ở trong ổ ngây người thật lâu, cũng là thời điểm ra tới thông khí, cắn cắn người, hút hút máu, ăn đốn cơm no."

"Yên tâm, cậu xem nó nhỏ như vậy, hút không được mấy ngụm máu đâu" Kia thanh âm thanh thanh lạnh lạnh, cùng với ánh mắt ôn nhu của Mộc Lân khi nhìn tiểu bạc.
Rõ ràng hiện tại vẫn là ban ngày! Bọn họ lại cảm giác được vô số âm phong.
Tiết Kiến Binh tỏ vẻ, xà hút máu để sống? Cậu vẫn là lần đầu tiên nghe nói.
Đừng lừa cậu, cậu đọc sách thiếu; xem, đại học còn không có tốt nghiệp đâu liền vào quân khu.
* * *
Nghe được Mộc Lân nói, người nọ bắt đầu giãy giụa, theo bản năng muốn chạy, "Không, cô không thể như vậy, tôi là lương dân, cô đối với tôi như vậy là phạm tội." Chậc chậc chậc, thật đúng là chết đã đến nơi còn không có quên mình là lương dân , thật đúng là chấp nhất.
Phảng phất là vẫn chưa nghe được tiếng hoảng sợ gào rống kia, Mộc Lân chỉ là duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nhỏ đỏ như máu của tiểu bạc, miệng hơi hơi giật giật, theo sau, "Đi thôi, xem cậu biểu hiện."
Hưng phấn lắc lắc cái đuôi nhỏ, hưu một chút lại đột nhiên không thấy bóng dáng.
"Mộc Lân, bạc..

Bạc đâu?" Cảnh Hữu Lam theo bản năng hỏi, cậu thấy những con rắn khác cũng chưa từng sợ qua, nhưng là duy độc con rắn nhỏ của Mộc lân lại làm cậu sởn tóc gáy.
Nghe nói rắn màu đen không độc, không biết bạc có độc hay không.
Nghe được Cảnh Hữu Lam nói, Mộc Lân thân mình nhàn nhã dựa về phía sau, nhàn nhàn nói: "Nặc, lên núi đi."
Theo Mộc Lân ánh mắt nhìn lại, thấy người nọ đang cả người lộn xộn.
Lên núi!
Nga, đã hiểu!
Này bạc cũng quá thông minh, quả thực cùng Kỷ Tử giống nhau, thành tinh.
* * * Đây là đường phân cách mà Kỷ Tử đại gia tỏ vẻ khó chịu..
"A..


Ra tới, ra tới, ra tới.." Rốt cuộc hiểu được lời của Mộc Lân có ý gì, người nọ kinh tủng hô to ra tiếng, vặn vẹo thân mình muốn đem tiểu bạc bắt ra tới, giãy giụa đứng lên.
Mộc Lân ý bảo hai người buông ra.
Cảnh Hữu Lam không chút do dự buông ra tay, đứng ở phía sau Mộc Lân tìm kiếm bảo hộ.
"Cứu mạng..

Cứu mạng..

Cứu mạng..

Cô chạy nhanh làm nó ra tới..

A..

Ra tới..

Không cho hút máu của tôi.." Lăn lộn đầy đất, người trước mặt đã bắt đầu điên cuồng, liều mạng xé kêu, liều mạng lôi kéo quần áo của mình, muốn đem nó xé mở, đem tiểu bạc cấp túm ra tới.
Hắn không biết này xà có độc hay không, hắn hiện tại chỉ biết, này xà hiện tại đang ở trên người, nhất định phải đem nó bắt ra tới.
* * *
"Mộc Lân, bội phục." Tiết Kiến Binh đứng ở Mộc Lân bên cạnh, tự đáy lòng mở miệng.
Như vậy lăn lộn, có thể so với đơn giản thẩm vấn muốn dứt khoát nhiều, bất quá như vậy thẩm vấn, phỏng chừng cũng cũng chỉ có Mộc Lân có thể nghĩ ra được, làm được.
Người khác nhưng không có can đảm cùng năng lực.
Nghe được Tiết Kiến Binh nói, Mộc Lân cười nhạt, đạm nói: "Khách khí."
Không phải cái gì đều không sợ sao? Nguyên bản Mộc Lân bất quá là tưởng lộng tiểu bạc ra tới lăn lộn một chút, lại không thể tưởng được đối phương thế nhưng sẽ sợ rắn; thật đúng là xem như mèo mù đụng phải chuột chết, lần này đem tiểu bạc cùng nhau ra tới xem ra thật đúng rồi.
Kỷ Tử vốn dĩ cũng tưởng đuổi kịp, nề hà hình thể quá lớn quá đáng chú ý, chỉ có thể ngoan ngoãn giữ nhà, có thể tưởng tượng nó lúc này trong lòng oán hận.
Các người một đám gia hỏa ghen ghét mỹ mạo của bổn Kỷ Tử đại gia! Hừ!

Nhìn nam nhân đang lăn lộn trên nền đất, Cảnh Hữu Lam đột nhiên hỏi: "Mộc Lân, bạc thuộc chủng loại nào?" Trước kia cậu giống như đều không có nhìn thấy qua, trên mạng cũng chưa từng thấy qua ảnh chụp như vậy.
"Toi cũng không phải rất rõ ràng." Mộc Lân lắc đầu, "Nó hình dạng rất giống hắc ruồi xà, nhưng là nhan sắc lại không đúng, phần đầu cũng không đúng; hắc ruồi xà tính tình ôn thuần sẽ không công kích người, nhưng là tiểu gia hỏa này lại là người cương liệt, tốc độ cực nhanh, thời điểm nào bị nó cắn cũng không biết, thật không biết nó là làm gì mới có thể bị Kỷ Tử cấp bắt lấy thiếu chút nữa nuốt, trước kia ở rừng sâu thường xuyên cùng Kỷ Tử đánh nhau, lại còn có không nhất định sẽ thua."
Mộc Lân nhưng thật ra bội phục nó can đảm.
Cảnh Hữu Lam cùng Tiết Kiến Binh như suy tư gì gật đầu.
Dừng một chút, Mộc Lân lại nói: "Y theo tôi suy đoán, tiểu bạc hẳn là tạp giao của hai loại rắn, có thể là hắc ruồi xà cùng một loại rắn độc khác tạp giao sau đó liền sinh ra tiểu bạc; hơn nữa độc tốcủa tiểu bạc cùng loài rắn khác hoàn toàn không giống nhau, ngay từ đầu cô phải nghiên cứu thật lâu thật lâu tiểu bạc, hiện tại cuối cùng nghiên cứu thấu triệt." Một ít độc dược của cô bên trong cũng có nọc độc của nó.
"Thì ra là thế." Nghe Mộc Lân giải thích, mọi người lúc này mới minh bạch; trách không được bọn họ chưa từng gặp qua; thật không biết một nửa huyết thông của bạc là loại rắn nào; thế nhưng có thể sinh ra được tiểu bạc có linh tính như vậy.
Mộc Lân tỏ vẻ, cô đối với độc của nó cảm thấy hứng thú.
"Cậu là đem nó giấu ở nơi nào?" Mọi người đột nhiên hỏi, bọn họ thế nhưng một chút cũng chưa phát hiện.
Mộc Lân: "Kỳ thật tôi đem nó từ rừng sâu mang ra tới, nó vẫn luôn đang ngủ, xem nó tỉnh, tôi liền đem nó mang ra tới liền vẫn luôn ở cổ chân của tôi." Người bình thường nhìn lại, nhiều nhất chính là sẽ cảm thấy cổ chân của Mộc Lân mang một vòng tay màu đen, nhân tiện ở trong lòng phun tào một chút thế nhưng có người đem vòng tay mang ở cổ chân, bị mắng một câu đồ quê mùa linh tinh.
Nhưng là không thể không thừa nhận, chính thật xinh đẹp, đặc biệt là toàn thân đen có điểm một chỗ đỏ vô cùng thừa thác.
Cảnh Hữu Lam gật đầu, "Thì ra là thế."
Cảnh Hữu Lam cảm thấy, kỳ thật xem lâu rồi, tiểu bạc vẫn là thật xinh đẹp; nhìn nhìn, cậu giống như cũng không sợ.
Còn không phải là một con rắn sao, có cái gì phải sợ.
Dù sao cũng sẽ không cắn người.
* * *
Mà lúc này ở phòng điều khiểm, so với Cảnh Hữu Lam cùng Tiết Kiến Binh bất đồng, Trương sâm lần này thật là thiếu chút nữa bị Mộc Lân cấp hù chết.
Nói thật, nếu anh là người bị thẩm vấn có lẽ đã sớm đã kiên trì không được; chỉ cần tưởng tượng đến có một con rắn độc ở trên người bò lên bò xuống, cũng không biết lúc nào sẽ cắn một ngụm, cả người lông tơ đều phải dựng thẳng lên tới.
Đương nhiên, có loại cảm thụ này nhưng không ngừng là một mình anh.
Tại đây một khắc, Mộc Lân ở trong mắt một chúng cảnh sát từ nữ thần thay đổi thành nữ yêu tinh.
Bất quá, như cũ là đẹp nhất nữ yêu, cho dù lại hung mãnh tàn nhẫn, cũng vô pháp làm người chán ghét.
Ở mọi người trong mắt, Mộc Lân chân thành tha thiết đáng yêu.
Mười lăm phút lúc sau.
"Tiểu bạc, trở về." Mộc Lân rốt cuộc nhàn nhạt mở miệng.
"Bá" trong nháy mắt, một đạo bóng dáng màu đen xẹt qua, bạc liền ở trong nháy mắt về tới cổ tay của Mộc Lân, có vẻ vô cùng dịu ngoan.