Trời nắng nóng, bếp thì đang nổi lửa, khí lạnh từ máy điều hòa bị ngăn cách ở ngoài cửa bếp, tiếng nước sôi khi luộc thịt ba chỉ vang lên ùng ục, bên trong nhà bếp nóng như một cái lồng hấp.
Nguyên Tư chống hai tay ở bên cạnh bồn rửa tay, quần cộc mới vừa mặc không lâu lại bị cởi, không rơi hẳn xuống mà tòn teng ở trên đùi, cái mông căng mọng vểnh cao, giữa bờ mông ngậm lấy vật của Chu Trản, vết đỏ ửng chồng chéo đầy hai bên cánh mông — tất cả đều là do Chu Trản nhào nặn mà ra.
Nguyên Tư ngửa cổ lên, hầu kết trượt lên xuống, phát ra những tiếng rên rỉ trầm thấp.
Chu Trản một tay ôm eo cậu, một tay trêu đùa đầu v* bên trái, phần hông đưa đẩy không nhanh không chậm, động tác tuy không kịch liệt nhưng luôn chạm tới điểm G của cậu, giống như ra oai nghiền nát cậu một phen, không chút do dự rút ra, lại không nề hà thúc vào, cứ liên tục như vậy cho đến khi cơ thể cậu căng cứng lên, hai bên đầu v* vừa sưng lại vừa đỏ, giống như yêu hoa đào thường dẫn dụ người đến hút sinh khí.
Nếu chỉ nhìn mặt, có lẽ không có ai nghĩ rằng Nguyên Tư cũng có sáu múi cơ bụng xinh đẹp. Chu Trản khép hờ mắt, nghịch đầu v* cậu đã rồi lướt ngón tay xuống phía dưới, men theo từng sớ cơ, dạo chơi nơi bụng dưới và bên eo Nguyên Tư. Nguyên Tư sợ nhột, bị sờ mấy cái liền dí sát vào, phía sau cũng siết chặt lại khiến cho Chu Trản tê dại cả người.
“Làm gì đấy?” Chu Trản vỗ mông Nguyên Tư, liếm cắn vành tai đối phương nói: “Muốn làm là em, phá phách cũng là em. Đứng ngay ngắn, không cho lộn xộn.”
“Ngứa!” Cơ thể Nguyên Tư rất mẫn cảm, vừa sợ nhột vừa sợ đau, bị tét mông một cái liền căng cứng người, hậu huyệt càng kẹp chặt hơn.
Chu Trản bị siết đến mức máu nóng toàn thân sôi trào, hít sâu một tiếng, lại vỗ lên đùi Nguyên Tư, Trản nhỏ thừa cơ thúc tới chỗ sâu nhất, vừa ấn nghiền điểm G vừa khàn giọng hỏi: “Ngứa chỗ nào?”
Nguyên Tư bị thúc một cái như có điện giật xương sống làm run cả chân, gần như đứng không vững, mà tay Chu Trản vẫn còn sờ tới sờ lui, lúc thì vuốt vật nhỏ đang cương cứng của cậu, lúc thì chọc chọc điểm cậu ngứa.
Đằng trước thì ngứa, đằng sau thì thoải mái, thật mẹ nó sảng khoái.
Nguyên Tư không trả lời, cơ thể cong lên tạo ra độ cong sống lưng và xương vai hình con bướm xinh đẹp, hô hấp càng lúc càng nặng, tiếng rên rỉ cứ âm ỉ đứt quãng. Chu Trản lại không chịu buông tha cậu, đỡ hông cậu lên bắt cậu đứng ngay ngắn, vừa đóng cọc vào trong, vừa sờ bụng và bắp đùi của cậu — chỉ là nhất quyết không động vào “Tư nhỏ” đang vểnh lênh.
“Ngứa chỗ nào?” Chu Trản tiếp tục hỏi, hỏi xong liếm sạch mồ hôi cổ cậu, dùng sức thúc vào nơi nào đó vài cái, “Nói đi, ngứa chỗ nào?”
Nguyên Tư là người châm lửa nhưng quyền chủ động lại bị người đàn ông phía sau cướp hết. Cậu bị làm đến mức xương khớp mềm nhũn, chẳng những không phản kháng được mà còn sa vào trong đó, khát vọng càng nhiều.
Cậu cố gắng quay mặt lại, đuôi mắt ửng đỏ bao hàm cả tình dục và quyến luyến, đôi môi khẽ nhếch, lời còn chưa kịp nói đã bật ra tiếng rên rỉ.
Ánh mắt Chu Trản càng nguy hiểm hơn, đáy mắt sâu thẳm đến mức muốn đem cậu hút vào. Cậu thở ra một hơi, một câu “Phía sau ngứa, phía trước cũng ngứa” chưa kịp nói hết môi đã bị Chu Trản chặn lại.
Lúc hôn, Chu Trản thường hung hăng hơn so với lúc làm tình. Lúc làm tình anh hay bận tâm đến sức chịu đựng của cậu, không phải lần nào cũng làm tới mức khiến cậu không xuống giường được. Nhưng hôn thì khác, lần nào cũng bá đạo ngang ngược, đầu lưỡi càn rỡ khuấy đảo trong cổ họng cậu, khi thì mút vào khi thì liếm láp, hôn đến mức khiến cậu choáng váng giãy dụa xin tha mới chịu dừng lại.
Chỉ là tư thế hôm nay không thích hợp để phát huy, Chu Trản hôn một lúc liền buông tha cậu, khẽ cười nói: “Vậy cái này sẽ gãi cho em.”
Nói xong anh liền ưỡn eo, Trản nhỏ bất ngờ tiến quân thần tốc, dưới sự chào đón của hậu huyệt vùi sâu vào cơ thể cậu.
“Ư…” Nguyên Tư bị thúc đến hoa mắt, rên rỉ nắm chặt mép bồn, đầu cúi thấp, bả vai không ngừng run rẩy.
Chu Trản ôm cậu càng chặt, không cho cậu có cơ hội giãy dụa chạy trốn, vừa đâm vừa áp sát vào tai cậu hỏi: “Giờ thì sao? Bây giờ còn ngứa không?”
Cậu làm gì còn sức mà nói chuyện, hầu kết trượt lên xuống liên tục, tầm mắt đúng lúc nhìn thấy vật đang đung đưa xấu hổ của mình.
Đầm nấm tròn đã căng cứng, tuôn ra một lượng dâm dịch trắng, tràn ra từ lỗ nhỏ theo từng đợt nhấp nhô, dâm mỹ nhuộm đẫm lối vào.
Cậu không thể không nghĩ, nếu như động tác họ Chu nhanh hơn một chút nữa, có khi nào dịch trắng sẽ bắn ra, giống như suối phun trào văng đầy đất?
Quá… Dâm loạn rồi.
Cùng với nơi truyền ra tiếng nước lép nhép và sự va chạm nóng hổi của cơ thể. Chu Trản dần tăng tốc độ, làm đến độ Nguyên Tư không nhịn được mà vỡ òa rên rỉ, phải nắm lấy “Tư nhỏ” vẫy dâm dịch khắp nơi, theo nhịp độ mà “chà đạp”.
Vừa rồi trước lúc làm, anh định tuốt cho Nguyên Tư bắn ra trước, lấy dịch đó làm chất bôi trơn, nhưng Nguyên Tư lại gấp gáp mở ngăn tủ dưới bồn rửa tay, lấy một hộp gel bôi trơn ra.
Anh phì cười, kéo con mèo có thể ăn vụng bất cứ lúc nào lại ôm, hỏi: “Sao lại để đây?”
“Ở đâu cũng có.” Nguyên Tư ưỡn ngực ngẩng đầu, so với hiện tại bị làm đến mềm nhũn động lòng người như hai người khác nhau, “Nhà tắm phòng khách phòng ngủ thư phòng, còn có sân thượng và tủ giày, em đều để vào.”
Chu Trản ngưng vùi đầu cắn cổ cậu, khen: “Lợi hại lợi hại.”
Nhưng bây giờ, cái tên lợi hại này chỉ còn biết rên rỉ.
Nồi nước luộc thịt ba chỉ không đậy nắp, hiện tại nước đã sôi thịt cũng chín được năm phần, Chu Trản nhìn thoáng qua, muốn đi tắt bếp, vậy mà mới vừa lùi lại phía sau, đã bị kẹp chặt một cái giật cả mình.
Nguyên Tư dù có mất sức thì mất, nhưng trong thời khắc quan trọng lại phản ứng nhanh đến lạ thường, nghiêng mặt sang hỏi: “Anh làm gì thế?”
Vì nóng, cũng bởi vì làm tình quá kịch liệt mà gương mặt Nguyên Tư đỏ bừng, trên trán toàn là mồ hôi, giống như mới vừa được vớt ra từ trong nước. Chu Trản thầm than “Xuất ngũ 5 năm rồi mà phản ứng vẫn nhanh như thế.” Ôm cậu nói: “Không làm gì, định tắt bếp. Chín quá thì không ngon.”
“Ah.” Nguyên Tư mềm nhũn như bị rút xương, xoay người vùi vào trong lòng Chu Trản, “Vậy anh phải ôm em đi.”
Chu Trản cười cười, từ trong cơ thể Nguyên Tư lui ra ngoài, không đợi đối phương kháng nghị đã nhắm thẳng chính diện đâm vào.
Nguyên Tư bị dọa hết hồn, điểm nhạy cảm bị đâm đột ngột khiến cả người cậu mềm nhũn, rên hai tiếng, gục lên vai Chu Trản bất động.
Chu Trản ôm cậu bước hai bước, một tay tắt lửa, một tay đặt cậu lên kệ bếp, lần này là tư thế chính diện, bắt đầu một vòng thảo phạt mới.
Không còn tiếng nước sôi ùng ục, cả nhà bếp chỉ còn lại tiếng nước lép nhép và tiếng rên rỉ không kiềm chế được. Chu Trản cúi người xuống, bao trọn Nguyên Tư dưới thân mình, động tác dưới hông thì vẫn không ngừng, miệng thì chặn môi Nguyên Tư.
Lúc Nguyên Tư bắn ra hai vai dựa vào kệ bếp, eo thì được nhấc lên cao, phía sau co thắt, siết chặt khiến cho Chu Trản suýt chút nữa tước vũ khí đầu hàng theo.
Nhưng may là thể lực và sức chịu đựng của Chu Trản tốt hơn cậu, tay cầm vật nhỏ của cậu tiếp tục vuốt ve, trước khi phía dưới đạt tới cao trào, dưới sự gào la của cậu đâm vào mấy chục lần, đem toàn bộ lời ái dục trút vào trong cơ thể cậu.
Thấy nhà bếp đã yên tĩnh, bé Samoyed bị bỏ rơi lắc cái mông tròn vo bắt đầu xô cửa, Chu Trản một tay ôm Nguyên Tư, một tay mở cửa đi ra ngoài, đem người yêu xụi lơ đặt vào trong bồn tắm, mở vòi sen ra, đợi nước ấm lên mới nhẹ nhàng xối lên người Nguyên Tư.
Nguyên Tư từ trong dư âm tỉnh lại, nhoài người lên thành bồn tắm xua tay: “Em tự tắm, giờ đã mấy giờ rồi? Uầy anh cứ kệ em đi, đi nấu cơm nhanh lên, lằng nhằng nữa 6 giờ cũng không ăn được!”
Chu Trản cười, cái tên ăn vạ này đúng là chuyện gì cũng làm được, muốn làm tình, cũng không muốn lỡ giờ ăn, trước đó còn nói “Anh Tư đây chưa bao giờ đổ thừa”, bây giờ không phải đã thể hiện rồi sao?
Chu Trản lười vạch mặt cậu — chủ yếu là vạch mặt người ta cũng không thừa nhận. Ở cùng nhau mười năm, tất cả khuyết điểm lớn nhỏ của Nguyên Tư anh đều biết, nhưng vẫn nuông chiều.
Biết làm sao đây? Người là của mình, không cưng chiều, lẽ nào làm khổ nhau?
Cởi quần áo đầy mô hôi tắm nhanh trong một phút, Chu Trản để trần thong thả bước vào phòng ngủ, thay đồ mặc ở nhà xong thì đứng bên ngoài phòng tắm dặn dò: “Tắm xong gọi anh.”
“Gọi anh làm gì?” Nguyên Tư lười biếng, “Mau làm thiêu bạch đi, 6 giờ không được ăn em sẽ phá anh!”
Chu Trản nhìn mặt sàn đầy nước, nói: “Nói nhiều quá, không gọi lát nữa anh đánh em.”
Nhà bếp ngập tràn mùi vị tình dục, Chu Trản phải dọn dẹp một phen mới bắt đầu thái thịt ba chỉ. Cá mè hoa đã bào vảy, hiện tại đang được ướp muối, trong thao nước thì ngâm nghêu để loại bỏ cát — mặc dù ngoài miệng nói “Lòng tham không đáy” nhưng Chu Trản vẫn mua nghêu, canh đậu hủ nấu cách thủy thì đã lên nồi. Nhưng dù là cá mè hoa cay, hay là món nghêu hay là canh đậu hủ, đều phải chờ món thiêu bạch được nhấc lên nồi chưng, rồi mới có thể làm tiếp được.
Nguyên Tư ngâm nước tắm xong toàn thân sảng khoái, đứng lên thì phát hiện không có quần, nhưng ở nhà dù có trần truồng cũng không sao, cũng không để ý câu “Tắm xong gọi anh” của Chu Trản, hai chân dài đạp lên nền gạch men bước ra.
Chu Trản mới vừa thái xong thịt ba chỉ, đang định thoa nước sốt, chợt nghe tiếng động truyền ra từ phòng tắm, lập tức chạy tới, đúng lúc thấy Nguyên Tư bước khỏi bồn tắm.
Nguyên Tư che trym: “Trời khô vật hanh, lại thêm một lần?”
Chu Trản mở vòi nước rửa tay, bước lên hai bước dùng một tay bế cậu lên.
“Úi, muốn làm nữa thật hả?” Nguyên Tư không chịu: “Thiêu bạch của em đâu?”
“Mấy tuổi rồi, đàng hoàng một chút có được không hả?” Chu Trản ôm cậu đi về phòng ngủ, ném cậu lên giường rồi vứt quần lót lên cơ thể trần truồng của cậu, lấy khăn lau khô chân cậu mới trở lại nhà bếp.
Nguyên Tư mặc quần lót xong lăn lộn trên giường, nhỏ giọng nói: “Bị trượt chân có một lần thôi mà, đâu phải cứ trượt hoài đâu? Hừ!”
Chẳng qua có đôi khi oán trách lại là một kiểu dính người — giống như Nguyên Tư vậy.
Cậu khoanh chân ngồi lau khô tóc, nghe tiếng va chạm nồi niêu truyền ra từ nhà bếp, ôm chăn điều hòa [1] chìm vào giấc ngủ, thầm nghĩ: Anh Tư cho bế đó, anh muốn bế sao thì bế.
[1] Chăn điều hòa nàng kiểu có thể sạc điện sưởi ấm hoặc làm mát.
Đang làm thì bị phá nên thời gian ăn cơm quy định bị đẩy từ 6 giờ xuống 7 giờ. Thiêu bạch cần phải chưng 1 tiếng, Chu Trản nhanh chóng xào nghêu, nấu canh đậu hủ rồi cuối cùng là cá mè hoa cay, xong xuôi thì thiêu bạch cũng đã gần hòan thành.
Phòng ngủ rất yên lặng, Nguyên Tư vẫn chưa tỉnh, Chu Trản lần lượt bưng thức ăn lên bàn, dùng 10 phút lọc hết xương cá mè hoa — tuyệt chiêu này luyện được lúc còn là bộ đội đặc chủng, hôm nay dù đã cởi quân trang nhưng vẫn có thể phát huy tác dụng.
Cuối cùng, thiêu bạch đã chưng xong, anh lấy đĩa ra xem, màu sắc đậm đà hương vị thì nức mũi.
Chu Trản dọn chén đũa xong mới đi vào phòng ngủ, hôn lên trán Nguyên Tư một cái, lại vỗ nhẹ lên mặt cậu, nói: “Bảo bối, dậy ăn cơm.”