Tiếng kêu “Tích tích” đơn điệu phát ra từ bom hẹn giờ. Thời gian giống như thần chết, kéo Khổng Nhiễm xuống tận vực sâu. Tay Nguyên Tư đang phát run, mồ hôi lạnh không ngừng chảy từ trên gương mặt tái nhợt. Tiểu Mâu sau khi nhận được lệnh của Trung đội trưởng đã lảo đảo chạy khỏi kho vũ khí, máu me khắp người khiến Khổng Nhiễm gần như hôn mê, hầu kết phát ra tiếng rên rất nhỏ, giống như muốn nói gì đó nhưng một âm tiết cũng không phát ra được.
Từ trong tai nghe truyền đến tiếng của Đại đội trưởng: “Nguyên Tư, còn đứng đó làm gì? Lập tức lùi lại, có nghe hay không!”
“Không…” Nguyên Tư mờ mịt cố chấp lắc đầu, hai mắt đỏ tươi trừng mắt nhìn bom hẹn giờ trên người Khổng Nhiễm, tay phải siết chặt lại, dùng kéo cắt đứt một đường dây.
Nếu như còn thời gian, nếu như còn thời gian…
Nếu như người chạy tới kho vũ khí này trước là cậu, chứ không phải Tiểu Mâu!
Máu nóng xông thẳng lên đầu, Nguyên Tư cắn chặt hàm răng, yếu hầu phát ra tiếng gầm vì tức giận.
Trong tai nghe, Đại đội trưởng bảo cậu đã không còn kịp rồi, một khi bom nổ thì cả kho vũ khí sẽ trở thành biển lửa, phải lập tức rút lui.
Đội trưởng còn nói, Nguyên Tư, đây không phải là trách nhiệm của em, em mau trở về, Khổng Nhiễm đã…
Khổng Nhiễm đã không thể cứu được nữa rồi — sự thật này Nguyên Tư hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Kể từ giây phút đầu tiên cậu chạy tới kho vũ khí, cậu đã biết mình bất lực, cho dù Đại Trần trở về, cho dù hai người bọn họ liên thủ với nhau cũng không thể nhặt lại mạng cho Khổng Nhiễm.
Nhưng người đầy máu trước mắt này là anh em của cậu.
Năm 19 tuổi, lúc còn ở trại tập huấn Chim Ưng, cậu nằm gục trong vũng bùn, một bước cũng không cử động nổi, là Khổng Nhiễm đã vươn tay ra kéo cậu lên, còn ném cho cậu một nửa cái bánh bao dù đã bẩn, cười phúc hậu: “Cho mày nè, anh Trản đi thăm dò tình hình rồi, kêu tụi tao nhớ chăm sóc mày. Nhưng mà tao chỉ còn có một cái bánh bao, cho mày một nửa đó, đừng tố cáo tao nha, với lại mày cũng không to con như tao, ăn một nửa chắc cũng ổn ha.”
“A…” Lồng ngực Nguyên Tư đau nhói, nước mắt ứa ra, lúc bừng tỉnh thì thấy tay trái mình đã nắm lấy cánh tay yếu ớt vô lực của Khổng Nhiễm, muốn kéo đối phương đi về phía trước.
Nhưng vô dụng.
Bên ngoài kho vũ khí truyền tới tiếng động cơ xe Jeep, con số trên bom hẹn giờ thì càng lúc càng nhỏ. Nguyên Tư đã mất lý trí, vừa tháo tai nghe, vừa tiếp tục cắt dây, rồi lẩm bẩm nói với chính mình: “Không sao hết, không sao hết, tao tới rồi, trình độ gỡ bom của tao thế nào mày biết rõ mà. Yên tâm, tao nhất định có thể gỡ được, chúng ta cùng nhau trở về…”
“Tiểu…Tư…” Khổng Nhiễm đầu nặng trĩu, giọng khàn trầm giống như vừa bị đốt trong ngọn lửa.
Nguyên Tư mở to mắt, nước mắt tràn đê.
“Chạy!” Khổng Nhiễm giơ chân lên, dùng hết sức lực toàn thân, đá vào đùi Nguyên Tư.
Đó là cú đá rất nhẹ, cũng là cú đá dốc hết sức lực còn lại vì chiến hữu.
Nguyên Tư bị mất đà ngã lăn xuống, một giây sau khi cậu vừa chống tay ngồi dậy, phát ra tiếng gào thê lương tuyệt vọng.
Khổng Nhiễm cũng không nói nên lời, yên lặng nhìn đôi mắt mất đi ánh sáng của Nguyên Tư, môi không ngừng cử động, hình dáng của miệng mỗi lần cử động đều là một tiếng “Chạy”.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Nguyên Tư còn chưa kịp quay đầu, cơ thể đã bị nhấc lên cao.
Chu Trản không cho cậu cơ hội giãy giụa, khiêng cậu lên vai chạy cực nhanh ra ngoài kho vũ khí.
Trong tai nghe, Trung đội trưởng hét gầm lên: “Đưa Nguyên Tư trở về cho anh, đưa về!”
Khi vừa rời khỏi kho vũ khí, dường như ngoài tiếng “Chạy” của Khổng Nhiễm thì cậu còn nghe thấy tiếng “Xin lỗi” nghẹn ngào của Chu Trản.
Cậu bị ù tai, đầu óc chỉ còn tiếng nổ vang đùng đùng. Nước mắt, mồ hôi và máu trộn chung một chỗ, khiến hình ảnh trước mắt cậu trở nên mờ nhạt.
Chiếc Jeep chạy như bay trên đất cát, Chu Trản đạp chân ga ở mức tối đa, Nguyên Tư ngồi bên cạnh luôn miệng thì thào, hai mắt trống rỗng vô thần.
Lúc bom nổ, xe còn chưa rời khỏi khu vực nguy hiểm, chấn động đến mức chiếc xe bật khỏi mặt đất, Chu Trản buông tay lái, đang muốn ôm lấy Nguyên Tư thì đầu xe đã đập xuống mặt đất.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc, nhưng Nguyên Tư đã chìm vào bóng tối, cái gì cũng không nghe không thấy.
Trong cơn ác mộng dài đằng đẵng, Khổng Nhiễm bị bom nổ máu thịt văng tung tóe. Nguyên Tư bị nhốt trong giấc mộng đó, thật vất vả mới tỉnh lại thì nhìn thấy một nhóm “Người xa lạ”.
Phần đầu cậu bị tổn thương, ký ức dừng lại ở trước lúc nhập ngũ — Ba mẹ bị tông xe chết, ở nhà dì thì bị lạnh nhạt…
Những chuyện sau khi nhập ngũ cũng không phải hoàn toàn không có ấn tượng, nhưng mọi thứ đều mơ hồ, chuyện duy nhất nhớ rõ lại là chuyện Khổng Nhiễm chết.
Đầu đau muốn nứt, cậu thấy trước giường bệnh có rất nhiều người vây quanh, gọi cậu là “Tiểu Tư”, “Anh Tư”, “Nguyên Tư”, đều là người quen nhưng cậu không nhận ra bất cứ ai, một người cũng không thể nhớ ra. Cũng không thể suy nghĩ, vì vừa nghĩ liền có một nơi nào đó trong đầu đau đến mức chết đi sống lại.
Cậu nằm trong phòng đặc biệt của bệnh viện quân đội, mỗi ngày đều có rất nhiều “chiến hữu” đến thăm cậu, trong đó có người tên là Chu Trản chăm tới thăm nhất, cánh tay bó bột, chống gậy ngồi bên cạnh cậu.
Nhưng cậu không chỉ mất đi trí nhớ trước kia, mà trí nhớ hiện tại cũng xảy ra vấn đề, không nhớ được gương mặt người khác. Cảm thấy tất cả mọi người đều có cùng một gương mặt, chỉ có gương mặt của ba mẹ với Khổng Nhiễm là rõ ràng nhất.
Nhưng bọn họ đều đã chết.
Người tự xưng là Đại đội trưởng nói với cậu rất nhiều lần — Khổng Nhiễm hi sinh không phải là lỗi của cậu.
Cậu rất hoang mang, tại sao cậu lại không có lỗi?
Cậu là người gỡ bom, nếu cậu không thể vô hiệu hóa thành công quả bom hẹn giờ đó, không thể cứu được Khổng Nhiễm, thì đây chính là lỗi của cậu.
Không đúng, không phải là lỗi, là tội.
Đó là khoảng thời gian u ám khiến người ta hít thở không thông. Cậu mất hết những ký ức vui vẻ trong cuộc sống, chỉ nhớ những chuyện đau buồn và tội lỗi không thể tha thứ. Thế giới là hai màu đen trắng, cậu không nhìn thấy ánh sáng, thậm chí không biết tại sao mình lại còn sống.
Bác sĩ nói, Nguyên Tư theo bản năng kháng cự việc trị liệu.
“Cậu ấy không muốn sống.”
Bởi vì không biết dùng người mà tạo thành cảnh nằm vùng phải hi sinh, Đội trưởng Trung đội 2 bị hạ cấp, Đại đội trưởng cũng bị xử phạt, công việc hằng ngày của Chim Ưng tạm thời do Lạc Phong quản lý. Đại đội trưởng tìm Chu Trản nói chuyện, hi vọng đối phương có thể nhận lấy trọng trách của Trung đội 2.
Chu Trản lại lắc đầu, “Xin lỗi đội trưởng Khương, em muốn giúp Nguyên Tư trị liệu.”
Thần sắc Đại đội trưởng ngưng trọng, sau một hồi thở dài nói: “Anh biết hai đứa quan hệ tốt, thế nhưng…”
Đại đội trưởng dừng một lúc mới tiếp tục nói: “Hôm trước bác sĩ có nói với anh, tình huống của Nguyên Tư…đã vô phương cứu chữa rồi.”
Giống như đã dự đoán được từ sớm, Chu Trản không hề lộ vẻ kinh ngạc.
“Hai người sau này không thể cùng nhau làm nhiệm vụ.” Bởi vì đau lòng, giọng Đại đội trưởng hơi run rẩy, “Chu Trản, em hiểu không?”
Giây phút đó, Chu Trản đứng lên, chào Đại đội trưởng một cái, trịnh trọng nói: “Đội trưởng Khương, nếu như Nguyên Tư vì bị thương mà phải chuyển nghề, em sẽ xuất ngũ cùng cậu ấy.”
Đại đội trưởng khó tin: “Em nói cái gì?”
“Em phải giúp cậu ấy.” Chu Trản nói: “Dù là ở trong quân doanh, hay là sau khi trở về xã hội.”
“Em…”
“Xin lỗi, đội trưởng Khương.”
Quyết định của Chu Trản gây nên một trận sóng gió lớn ở quân doanh, vài lời đồn đãi đã xảy ra, những từ “Đồng tính luyến ái” bắt đầu xuất hiện.
Thời đó, Chim Ưng quyết không cho phép chuyện này xảy ra, mặc dù đương sự đã bỏ ra 5 năm thanh xuân ở đây, mặc dù bọn họ đã từng suýt hi sinh vì nhiệm vụ.
Về sóng gió trong đội, Nguyên Tư hoàn toàn không biết gì. Mỗi ngày vẫn có không ít “chiến hữu” đến thăm cậu, mặc dù khá hơn lúc đầu một chút nhưng cậu vẫn không nhớ được, cũng lười nhớ.
Cậu không còn ôm hi vọng gì về cuộc sống, chỉ nhớ những đau khổ, hiện tại cũng thế, vậy thì còn trông cậy được gì vào tương lai?
Cậu cũng không có người thân, cô độc, bất cứ chuyện gì cũng thua thiệt người khác.
Ngày qua ngày, vì là bộ đội đặc chủng của Chim Ưng nên cậu được điều trị ở bệnh viện tốt nhất, vết thương trên người đã khỏi, vải xô trên đầu cũng tháo, ngoại trừ mất trí nhớ thì không còn chỗ nào cần điều trị nữa.
Thế nhưng loại chuyện mất trí nhớ này, e rằng cả đời cũng không thể chữa khỏi.
Bác sĩ lại báo cáo về quân doanh, Nguyên Tư bị trầm cảm, có khuynh hướng tự sát.
Phần lớn thời gian của Chu Trản là ở trong bệnh viện, cũng đã chuẩn bị xong việc xuất ngũ. Có một ngày, Lạc Phong đến, vứt cho anh một điếu thuốc.
Hai người trò chuyện ở trên sân thượng bệnh viện rất lâu, từ lúc đối chọi gay gắt năm 19 tuổi đến sau này đồng tâm hiệp lực thi hành nhiệm vụ.
Trên sân thượng có gió, vừa cuốn đi chuyện cũ, vừa thổi bay màu khói bụi.
Lạc Phong hỏi: “Quyết định đi sao?”
Chu Trản gật đầu: “Ừm. Nguyên Tư như thế này, tao không thể để em ấy xuất ngũ một mình.”
Mấy giây sau, Lạc Phong nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Tao rất tiếc.”
Chu Trản không nói gì.
“Nếu như mày có thể ở lại, chúng ta còn có thể đọ sức mấy năm.” Lạc Phong nói: “Xem xem ai có thể lên làm Đại đội trưởng.”
Chu Trản cười khẽ: “Tao không bằng mày.”
“Nếu như 5 năm trước mày nói như thế với tao, tao sẽ rất hào hứng.” Lạc Phong dựa người vào lan can, đầu hơi ngẩng lên, mắt ngắm nhìn bầu trời: “Nhưng bây giờ…cái ‘Không bằng’ của mày, là vì nhiều hơn tao một mối bận lòng.”
Hai người đều im lặng, Chu Trản liếc nhìn hình xăm lá đỏ cực nhỏ trên tay Lạc Phong.
Anh biết hình xăm đó có ý nghĩa như thế nào đối với Lạc Phong.
Trong khoảnh khắc đó, Lạc Phong vươn tay, giống như thả lỏng: “Ôm một cái?”
Hai đội viên ưu tú nhất Chim Ưng ôm siết lấy nhau, Lạc Phong vỗ vỗ lưng Chu Trản, giọng có chút khàn khàn: “Biết tao hâm mộ mày ở điểm nào nhất không? Tao hâm mộ nỗi bận lòng của mày. Hiện tại dù dừng chân, mày vẫn có thể nắm tay cậu ấy đi qua rất nhiều năm tháng. Mà tao, chỉ có thể để cô ấy ở trên tay mình.”
Chu Trản nhắm mắt lại.
Mấy giây sau, Lạc Phong tách ra, lại nói: “Cứ làm những chuyện mày cho là đúng, lãnh đạo không hiểu, tao và các anh em khác hiểu là được. Tương lai cần giúp gì cứ trở về tìm tao.”
Chu Trản cười nói: “Cảm ơn.”
Nguyên Tư vẫn như vậy, tuy nhìn qua có vẻ đã khỏi, nhưng chung quy vẫn không thoát được vũng bùn ký ức, càng lún càng sâu, tâm trạng bi quan chán đời cũng càng ngày càng nặng. Luôn trong phương diện phải dùng thuốc, nhưng tác dụng cực kỳ ít.
Bác sĩ nói với Chu Trản, hiện tại tình hình của cậu rất nguy hiểm, nếu một ngày nào đó không có ai trông chừng, có thể cậu sẽ tự tổn thương bản thân bất cứ lúc nào.
Nguyên Tư ngày càng gầy, ăn không ngon, ngủ không yên. Quần áo bệnh nhân cũng ngày càng rộng, mặc dù tinh thần có vấn đề nghiêm trọng, nhưng phần lớn thời gian chỉ là ngồi yên lặng.
Có một buổi tối, Chu Trản đưa một muỗng cơm lên miệng cậu, cậu đột nhiên bật khóc, tâm trạng cuối cùng cũng sụp đổ.
Chu Trản ôm cậu, nghe cậu chật vật khóc than dưới đất: “Tại sao tôi vẫn còn sống? Tôi không cứu được ai, tại sao người chết không phải là tôi?”
Chu Trản lòng đau như cắt, nghẹn ngào ôm lấy mặt cậu, “Nguyên Tư, nhìn anh.”
Trong mắt Nguyên Tư vẫn không có thần sắc, thẫn thờ nhìn anh.
“Bởi vì em có anh.” Chu Trản nói, “Anh theo đuổi em rất nhiều năm, em hứa với anh sau khi xuất ngũ sẽ ở cùng anh cả đời. Em không nhớ, anh sẽ nói cho em nhớ. Một lần không nhớ, anh sẽ nói hai lần, ba lần, mười lần. Nguyên Tư, anh thật vất vả mới theo đuổi được em, em là người của anh, em phải sống tốt vì anh!”
Tác giả: Chuyện của Lạc Phong sẽ không được nhắc đến trong truyện, nhưng tôi sẽ kể đơn giản cho mọi người biết, vợ và con trai chưa kịp ra đời của cậu ấy bị ma túy làm hại, hình xăm lá đỏ là vì tên của vợ và đứa con (Hồng Niệm và Lạc Diệp). Tôi biết trong quân đội không cho phép xăm hình, cho nên đây là… Tiểu thuyết.