Quản Lý Ngôi Sao

Chương 1-1: Wo ai ni (1)




Bắc Kinh,Trung Quốc năm 2016.

Đại Học Thanh Hoa.

Trời đã vào thu, không khí mát mẻ, ánh nắng dịu nhẹ rọi xuống những tán cây ngân hạnh lá vàng dọc hai đường đi, tạo nên khung cảnh tình tứ lãng mạng.

Hôm nay, hai bên đường đầy lá ngân hạnh vàng tụ tập khá đông người, nguyên nhân là do nơi đây sắp diễn ra sự kiện quay MV của nam thần Dương Nặc, nam diễn viên đang được yêu thích trên màn ảnh rộng.

Theo tin tức rò rỉ các fan nhận được, thời gian bắt đầu quay MV của Dương Nặc vào lúc 8 giờ, nhưng các fan đã đến lúc 5 giờ để dành chỗ tốt, tuy nhiên, vì số người khá đông, đạo diễn yêu cầu nhân viên bảo vệ giăng dây rào chắn để các fan không thể xong vào.

Bên lề đường, đạo diễn cùng nhóm nhân viên đang bận rộn chuẩn bị đạo cụ, cách bọn họ một cây ngân hạnh, một cô gái khoảng 22 tuổi, trên người mặc bộ váy in hoa màu tím nhạt, cô ta sở hữu gương mặt V-line thời thượng, đôi mắt to tròn, sống mũi cao,đôi môi mỏng màu hồng phấn, trông cô đáng yêu xinh đẹp như đoá hoa sen mới nở.

Một số fan hâm mộ là nam đều nhìn về phía cô gái, ánh mắt mang theo tia yêu thích cùng ngưỡng mộ. Bên fan nữ thấy thế liền bĩu môi, một cô gái tóc ngắn cười nhạo nói.

“Có gì đâu mà nhìn dữ thế không biết? Cô ta chỉ là ca sĩ mới nổi ở nước N, tên là gì nhỉ?... À, là Lạc Yên Anh, lần này cô ta đến nước ta là do may mắn được chọn quay MV cùng Dương gia thôi, chứ nhìn cô ta mà xem, chẳng khác nào một Bạch Liên hoa, càng nhìn càng chướng mắt, phải không Yên Yên?”

Mộc Yên liếc xéo cô bạn, cười cười nói. –“An An, cậu nói sai rồi, là bình hoa di động mới đúng, cậu đem cô ta ví thành Bạch Liên hoa, đây không phải là coi thường hoa bạch Liên rồi sao?”

Một fan nữ khác phụ hoạ nói. –“Còn nữa nha, cùng là người nổi tiếng, người ta đến đúng giờ hay trễ giờ thì không nói làm gì, cô ta lại đến sớm, hay là sợ bị người khác thế chỗ, muốn đến sớm để dành chỗ trước?”

Mấy fan nữ khác nghe xong thì cười khúc khích, còn không quên chế nhạo vài câu. Đương nhiên, tiếng cười cùng những lời chế nhạo ấy đều rơi vào tai Lạc Yên Anh nhưng cô ta chỉ hừ lạnh, nghiêng mặt nhìn Liễu Thi Thi, lạnh lùng nói.

“Cô làm quản lý kiểu gì vậy hả? Lịch trình quay bảo 8 giờ, mới 7 giờ cô lôi tôi tới đây làm gì? Muốn nhìn thấy tôi bị mất mặt sao?”

Liễu Thi Thi vội vàng lên tiếng xoa dịu. –“Yên Anh, đây là lần đầu chúng ta đến đại học Thanh Hoa, nơi đây lại lớn như vậy, phải đi sớm tìm đường a, em cũng đừng quan tâm bọn fan đó nói gì, em nhìn xem, bên kia là fan của em đó, em phải luôn giữ nụ cười, không thể để mất hình tượng được... À, để chị đi lấy nước cho em uống nha.”

Nói xong, Liễu Thi Thi nhìn xung quanh, khi thấy được mục tiêu, cô hét lớn. –“Dương Mộ Anh, chị lăn ra đây cho tôi.”

“Tôi tới đây, tôi tới đây.” – Một giọng nói trong trẻo vang lên, kèm theo là tiếng bước chân bình bịch chạy tới.

Đó là một cô gái khoảng 27 tuổi, cô có chiều cao khiêm tốn, tóc đen búi cao để lộ gương mặt tròn trịa, kết hợp với chiếc kính cận gọng to, cô mặc một chiếc quần jean màu xanh kết hợp áo thun trắng tay ngắn, nếu đem cô đặc vào nhóm fan hâm mộ, chắc cũng không thể nhận ra cô vì vẻ ngoài quá bình thường.

Dương Mộ Anh thở hổn hển, cô cầm chai nước đưa cho Liễu Thi Thi, nhỏ giọng. –“Nước của em đây.”

Liễu Thi Thi lớn tiếng quát. –“ Nhờ chị đi lấy có chai nước thôi mà cũng lâu như vậy, chị còn muốn làm công việc này nữa không hả?”

Dương Mộ Anh cúi đầu không nói, Liễu Thi Thi còn muốn mắng, chợt mọi người bên kia đường ồn ào hẳn lên, một chiếc xe từ từ chạy vào sân, cửa xe vừa mở ra, mấy nhân viên bảo vệ chạy nhanh tới, đứng hai bên cản đám fan đang cuồng nhiệt gào thét.

Cửa xe mở ra, một cậu thiếu niên khoảng 25 tuổi, dáng người cao lớn mặc quần jean xanh đậm kết hợp áo sơ mi trắng, mái tóc đen che khuất chân mày rậm, đôi mắt đen láy mang ý cười, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi vểnh lên vô cùng gợi cảm. Anh chỉ đứng đó nhưng lại khiến cho người khác phải nghẹt thở vì sức hút tỏa ra từ anh quá mãnh liệt.

“Dương Nặc, em yêu anh.”

“Dương Gia, I Love You.”

“Dương Nặc, em ở đây này.”

Tiếng tung hô của các fan càng lúc càng lớn nhưng Dương Mộ Anh chẳng nghe lọt vào tai, vì sự tập trung của cô chỉ hướng về anh, Dương Nặc, thiếu niên mà cô đã thần tượng suốt 7 năm trời.

Lần đầu tiên, cô nhìn thấy anh trên màn ảnh rộng, là lúc anh đóng vai Giả Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, thiếu niên mặc y phục trắng, dáng người hơi gầy nhưng không mất đi vẻ thanh khiết, nụ cười dưới cây anh đào ấm áp đi sâu vào lòng cô, đó cũng là lần đầu con tim cô rung động vì một người, mà người này lại nhỏ hơn cô hai tuổi.

Cô không biết cảm giác rung động đó là gì? Là thần tượng? Hay vì một lý do nào khác, cô muốn chứng thực nó nên từ bỏ ước mơ làm hoạ sĩ, bắt đầu theo học ngành quản lý, mong muốn có một ngày trở thành quản lý của anh, chỉ đơn thuần muốn ở bên cạnh anh.

Nhưng cô đã sai, thế giới ngầm trong giới showbiz làm sao có chỗ cho một người không tiền không quyền không thế như cô bước chân vào, dù cô có thực lực, có trí tuệ thì cũng không thể sánh bằng thủ đoạn của những người khác, kết cục, làm quản lý mới một năm, đã vinh quang rớt xuống thành trợ lý cho một ca sĩ vừa mới nổi.

Bất quá, chỉ cần gặp anh, dù ở trong hoàn cảnh nào, cô cũng chấp nhận.

“Két ~” – Bên kia đường vang lên tiếng xe, mọi người lại ồ lên lần nữa.

Từ trên xe bước xuống là một mỹ nhân, vẻ ngoài khoảng 24 tuổi, thân hình đầy đặn quyến rũ, khuôn mặt hơi tròn kết hợp kiểu tóc xoăn dài ngang lưng tạo nên một vẻ đẹp nữ tính dịu dàng, mắt hạnh quyến rũ, đôi môi đỏ mọng, cô mặc chiếc đầm body trễ vai màu đỏ càng tôn lên làn da trắng nõn vốn có.

Cô gái thướt tha đi đến bên cạnh Dương Nặc, rất tự nhiên thân mật khoát tay anh, đổi lấy biết bao ánh mắt ngưỡng mộ cùng tiếng hút không khí. Người con gái đó không ai khác là ca sĩ đang hot trong giới showbiz, Nhậm Tuyết Vy, cô ta còn có một thân phận khác, là vị hôn thê của Dương Nặc.

“Hừ, cũng chỉ có thế.”

Tiếng Lạc Yên Anh kéo tâm trí Dương Mộ Anh quay về thực tại, cô quay người lấy dù che cho Lạc Yên Anh, ánh mắt lén lúc nhìn về phía Dương Nặc.

Bên phía Dương Nặc, đạo diễn nói gì đó với hai người, lát sau, Dương Nặc cùng Nhậm Tuyết Vy hướng bên này đi tới, Dương Mộ Anh cảm thấy hồi hợp, cảm giác này không khác gì đang nhảy Bungee, cô nắm chặt cây dù, không dám nhìn thêm một chút nào, vì sợ mình không khống chế được bản thân, sẽ nhào vào anh mất.