Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 3: Thiên Hạ Đệ Thất




Có lẽ, thiên hạ đệ nhất cũng không đáng sợ như vậy.

Bởi vì người người đều muốn tranh giành thiên hạ đệ nhất. Đúng vậy, “thiên hạ đệ nhất” phần lớn là hữu danh vô thực, nếu không thì cũng không lâu dài. Huống hồ, tự cho mình là “thiên hạ đệ nhất”, chưa chắc người khác cũng coi ngươi là “đệ nhất”. Người tự cho là “thiên hạ đệ nhất”, cũng chỉ có thể là một con khỉ vương nho nhỏ trong “thiên hạ” mà thôi.

Hơn nữa, người tự nhận mình là “thiên hạ đệ nhất” thì đã không có đường lui, rất khó tiến bộ.

Do vậy, khi nghe người nào đó cảm khái như “vô địch là tịch mịch nhất, thiên hạ ai có thể địch”, hắn không phải đang khoác lác thì cũng là đang nói láo, thậm chí là một kẻ điên đang nằm mộng giữa ban ngày mà thôi.

Nhưng Thiên Hạ Đệ Thất lại rất đáng sợ.

Hắn từng tính toán cẩn thận tỉ mỉ, trong chúng sinh đông đảo, quần hùng đông đúc, hắn đứng hàng thứ bảy.

Đừng nói là xếp thứ bảy, cho dù có thể xếp thứ bảy trăm bảy mươi hai trong quần hào thiên hạ, cũng đã là cao thủ rất đáng sợ rồi.

Hắn chỉ xếp thứ bảy, phía trước còn có sáu người. Hắn không hề khiêm tốn, nhưng cũng không kiêu căng quá mức.

Hắn vẫn tự mình biết mình, cũng rất tự tin, tự phụ, tự trọng.

Loại địch thủ này chắc chắn là rất đáng sợ.

Càng đáng sợ là mọi người đều không biết tên họ của hắn rốt cuộc là gì. Tuy có người biết hắn từng kế thừa Nguyên Thập Tam Hạn, nhưng võ công tuyệt chiêu và binh khí thật sự, trên đời gần như không ai biết rõ nội tình.

Người giao thủ với hắn đều đã chết, người không chết cũng vẫn không biết.

Ít nhất có hai người từng giao thủ với hắn mà vẫn còn sống.

Một người là Phương Hận Thiếu.

Thế nhưng lần đó Phương Hận Thiếu chỉ lo cố sức giữ mạng, cũng may mắn được Thiên Y Hữu Phùng liều mình cứu giúp, mới có thể may mắn trốn thoát.

Phương Hận Thiếu nhìn thấy Thiên Hạ Đệ Thất liền muốn nôn, muốn ói, cảm thấy sợ hãi.

Một người khác là Vương Tiểu Thạch.

Ngay cả nhân vật bất kham, cam đảm, phi thường, không lo nghĩ như Vương Tiểu Thạch, vừa nghe đến tên Thiên Hạ Đệ Thất cũng phải nhíu mày, đầu lớn hơn gấp bảy.

Thế nhưng, vào lúc này cảnh này, đêm này nơi này, Tôn Vưu Liệt ở trên nóc nhà lại gặp phải Thiên Hạ Đệ Thất.

Tôn Vưu Liệt chỉ cảm thấy da đầu muốn nổ.

Nhưng đấu chí của hắn cũng nổ tung.

Trước khi hoàn toàn mở rộng bọc vải, Thiên Hạ Đệ Thất lại lạnh lùng, u ám, thâm trầm hỏi một câu:

- Người của Đại Khẩu Tôn gia các ngươi luôn giỏi về nuốt chửng ám khí đúng không? Dạ dày của các ngươi hóa ra là làm bằng thép tinh, chế từ nam châm sao?

Tôn Vưu Liệt quát lên:

- Bớt nhiều lời đi! Có gan thì phóng ngựa qua đây, lão tử sẽ ăn ngươi!

Thiên Hạ Đệ Thất chậm rãi, từ từ, vững vàng nói:

- Ta không có ngựa, ta chỉ có cái này, ngươi ăn đi!

Dứt lời, bọc vải mở ra.

Tối nay có trăng không sao.

Trăng đang ở sau lưng Thiên Hạ Đệ Thất.

Đột nhiên, trăng không thấy nữa, lại xuất hiện mặt trời.

Mặt trời đang nở rộ trong tay Thiên Hạ Đệ Thất.

Không chỉ một mà là ngàn mặt trời.

Ngàn mặt trời trong tay Thiên Hạ Đệ Thất cùng nhau nổ tung.

Tôn Vưu Liệt đứng trên nóc nhà, lưng quay về đầu đường.

Dưới lòng đường có ít nhất vài trăm thị vệ, cao thủ, nha dịch, ngự lâm quân mai phục muốn bắt giữ hoặc giết chết hắn.

Bọn họ chợt nhìn thấy mặt trời, ngay trong buổi tối.

Mọi người lóa mắt vì nó, thậm chí nhất thời nhìn không thấy gì khác.

Nơi ánh sáng cực mạnh chuyển thành tối tăm, một mảng lờ mờ, thậm chí ánh mắt cũng bị nó che lấp.

Sau bọn họ nhìn thấy Tôn Vưu Liệt cao lớn không ai sánh bằng, cường tráng như sư tử, ở trên nhà ngói lắc lư một cái, lại lắc lư, lắc lư lần thứ ba, sau đó lui lại một bước, hai bước, ba bước…

Cuối cùng sẩy chân, rơi thẳng xuống lòng đường phát ra một tiếng “bình”.

Nơi thân thể cao lớn rơi xuống, nền đá xanh trên đường cũng lõm xuống.

Thân thể Tôn Vưu Liệt giống như một con rối bị tháo rời, hoàn toàn tan vỡ, rời rạc khắp nơi.

Trên người hắn không một chỗ nào còn hoàn chỉnh, ngoại trừ cặp mắt.

Hắn trừng mắt mà tắt hơi.

Trước khi rơi xuống hắn đã đứt hơi rồi.

Sau đó người khám nghiệm và bổ khoái đi xem xét thương thế của hắn, tổng cộng có một trăm ba mươi mốt vết thương.

Có rất nhiều vết kiếm, có rất nhiều vết đao, có rất nhiều vết châm, có rất nhiều vết gai, thậm chí còn có vết nổ…

Chỉ có một vết thương rõ ràng nhất, đó là cổ họng.

Một cái lỗ máu lớn.

Đó là binh khí (hay ám khí) gì, lại trong khoảnh khắc khiến một hảo hán tuyệt đỉnh như sư tử trúng phải một trăm ba mươi mốt đòn công kích, lập tức lấy đi tính mạng của hắn, không có cả cơ hội đánh trả?

Khám nghiệm kinh hãi, bổ khoái kinh nghi, nhưng không ai dám tra hỏi.

Bọn họ không phải là “thiên hạ đệ nhất”, ai dám tra hỏi chuyện của “thiên hạ đệ thất”?

Huống hồ, bọn họ cũng không phải Tứ Đại Danh Bổ. Nếu như là bốn người Vô Tình, Thiết Thủ, Truy Mệnh, Lãnh Huyết, bọn họ sẽ dám truy xét đến cùng.

Nhưng trong cạm bẫy đã sớm tính toán này, người thiết kế tuyệt đối sẽ không để cho Tứ Đại Danh Bổ nhúng tay vào.

Bọn họ sẽ không tự chuốc khổ.

Lương Tiện Nhi quyết không phải là người tự chuốc khổ.

Hắn là người nhạy bén nhất, vừa bắt đầu hắn đã phát hiện tình hình “không phù hợp”.

Bọn họ vốn là người mai phục, nhưng kết quả lại trúng mai phục.

Hắn vừa phát hiện không phù hợp liền rời đi.

Đi cũng chính là trốn.

Mặc dù chuyến này hắn tới đây, là vì muốn rửa sạch sỉ nhục của Thái Bình môn “luyện giỏi khinh công chỉ để chạy trốn”, nhưng cho dù hắn thấy chết mà không cứu, cũng không thể thấy chết mà không trốn.

Khi nhìn thấy Hà Thái Tuyệt bỏ mạng, hắn trốn càng nhanh hơn.

Hắn không phải thấy chết không cứu, mà là không cứu được, cho nên hắn chỉ có thể trốn.

Khi hắn phát hiện Dư Canh Mãnh cũng trúng mai phục, lại càng khẳng định mình làm đúng.

Chay trốn là đúng rồi, dù thế nào trước tiên phải giữ được tính mạng rồi hãy nói.

Hắn vốn cho rằng mình đủ dũng, đủ mãnh, đủ nhanh, đủ nhẹn, vì vậy mới đến tham gia lần hành thích này. Nhưng chuyện xảy ra trước mắt lại khiến hắn tâm thần kinh hãi, ý niệm đầu tiên chính là trốn.

Trốn trốn trốn trốn trốn.

Chạy trốn thục mạng.

Dù sao hắn cũng là hảo thủ của Thái Bình môn Lương gia, dùng khinh công xưng bá giang hồ, chỉ cần bắt đầu trốn, không ai áp sát được hắn, không ai chặn đứng được hắn, không ai ngăn cản được hắn.

Hắn gấp như sao bay, nhanh như chớp giật.

Hắn lướt nhanh lên, đáp xuống mấy trượng, co chân liền chạy, liều mạng chạy trốn.

Ba thanh trảm mã đao đột nhiên từ trong bóng tối vươn ra, muốn chém ngang hắn thành hai khúc.

Không, là bốn khúc.

Nhưng chém không trúng hắn.

Hắn đã vọt lên nóc nhà.

Hắn giống như tên rời khỏi nỏ, chạy như bay phía trên đám nhà ngói.

Bốn phía kẻ địch nhoáng lên, ào ào rút ra đao, kiếm, thương, côn.

Nhưng cản hắn không được, đâm hắn không trúng.

Khi kẻ địch nhìn thấy hắn tới, hắn đã đi mất rồi. Hắn đã vượt qua, trong khi kẻ địch còn chưa kịp ra tay.

Ám khí bắn đến, mũi tên đuổi theo cũng vô dụng. Bởi vì mũi tên và ám khí đều không nhanh bằng hắn.

Huống hồ, cho dù nỏ có mạnh, tay có sức, kình đạo của mũi tên và ám khí phát ra đều sẽ có lúc yếu bớt biến mất.

Lương Tiện Nhi càng chạy càng nhanh.

Đừng nói là Thái Bình môn chỉ biết chạy, nếu ai nhìn thấy khí thế của hắn chạy trong trăm ngàn quân địch như vào chỗ không người, sẽ biết một ngày nào đó hắn cũng có thể dựa vào điều này lấy thủ cấp kẻ địch trong thiên quân vạn mã, cũng không phải là chuyện lạ.

Tuy hắn lâm trận chạy trốn, nhưng trong lòng cũng có tính toán. Chỉ cần thoát được, sẽ có một ngày hắn trở lại thay các huynh đệ báo thù.

Khi hắn liếc thấy cảnh tượng thê thảm của Tôn Vưu Liệt chết trận trên một nóc nhà khác, hắn càng chạy như điên, trốn như cuồng.

Hắn nhảy cao cúi thấp trên đám nhà ngói, đã sắp lướt ra khỏi vòng vây cạm bẫy này.

Ngay cả đám cao thủ bao vây bên dưới, thấy hắn có thể một hơi chạy nhanh như vậy, liên tục vượt qua bảy tám cửa ải, chín mười kiếp nạn, trong lòng đều không nhịn được khen hay một tiếng.

Ngay lúc này, dưới trăng sáng, lại có một người xuất hiện.

Một bóng người rất nhỏ bé thanh tú, lại có phần yểu điệu.

Hết sức nhẹ nhàng, nhanh nhẹn dũng mãnh.

Hắn đột nhiên nhảy ra, cả người bắn lên giữa không trung.

Lưng hắn là một vầng trăng lớn.

Hắn tạo thành hình chữ “đại” (大), nghênh đón Lương Tiện Nhi đang chạy nhanh đến.

Động tác của hắn rất ưu mỹ, cũng rất ưu nhã, nhưng trong ưu mỹ ưu nhã lại có cảm giác hoang dã và dũng mãnh.

Đây vốn là hai chuyện không thể đứng chung với nhau, nhưng tay chân người này mở ra thành hình chữ “đại”, lại triển hiện một đồ án kỳ dị, làm cho người ta sinh ra loại cảm giác kỳ lạ này.

Hắn vừa xuất hiện liền nhanh chóng “bắn” về phía Lương Tiện Nhi, xông về phía Lương Tiện Nhi, cũng nghênh đón đối phương.

Chuyện này xảy ra rất nhanh.

Lương Tiện Nhi đang lướt nhanh đến, hắn đã không kịp lùi, không thể thay đổi phương hướng, cũng không cách nào đột ngột dừng lại.

Hắn chỉ đành kiên quyết xông vào.

Hắn đã chuẩn bị liều mạng, dù thế nào cũng phải liều mạng rồi hãy nói.

Tuyệt kỹ của Thái Bình môn là khinh công, nhưng tuyệt chiêu của Lương gia không chỉ là chạy trốn.

Hắn còn có thể liều, có thể giết.

Lương Tiện Nhi gầm lên một tiếng, lao về phía người tới.

Trên nóc nhà, dưới vầng trăng.

Người dưới lòng đường chỉ nhìn thấy hai bóng người tốc độ cực nhanh.

Một người như tên bay, xông về phía đối phương.

Một người khác mở tay dang chân, như hải âu nghênh đón Lương Tiện Nhi.

Một tiếng rít vang lên, người ở xa trên đường màng nhĩ cũng bị tiếng rít này đâm rách.

Bóng người tinh xảo kia đã phát ra kiếm của hắn.

Chỉ một kiếm.

Hắn lại không dùng tay phát ra kiếm của hắn, mà là dùng chân.

Sau đó, một chiếc đầu người bay lên cao…

Thân thể Lương Tiện Nhi tiếp tục xông về phía trước.

Khinh công của hắn rất nhanh, thế tới rất mạnh, do đó khi hắn mất đi chiếc đầu, thế tới vẫn không ngừng, tiếp tục xông tới mười thước, một trượng, hai trượng, ba trượng… cho đến khi xông tới ven rìa nóc nhà, đạp vào khoảng không, lúc này mới rơi xuống.

Không có tiếng kêu thảm, bởi vì hắn đã mất đi chiếc đầu, không còn đầu nữa.

Chỉ một kiếm đã lấy mạng của Lương Tiện Nhi.

Mới một kiếm, hơn nữa một kiếm này còn là dùng chân phát chiêu.

Chân của hắn chính là kiếm.

Người này một chiêu (kiếm) thành công giết chết Lương Tiện Nhi, sau đó bồng bềnh hạ xuống trên nóc nhà.

Một lọn tóc che lấp khuôn mặt của hắn.

Hắn lắc lắc mái tóc.

Dưới ánh trăng, ánh mắt của hắn rất sáng, cũng rất hoang dã.

Nhưng hắn lại ôm ngực, giống như rất đau đớn.

Trong kinh thành, mọi người đều từng nghe nói đến một người như vậy.

Đó là bảy kiếm thủ kiếm pháp cao tuyệt, võ công khó lường, không rõ lai lịch, gọi là Thất Tuyệt Thần Kiếm, bọn họ có một lãnh tụ gọi là La Thụy Giác.

Mọi người đều từng nghe nói đến người này, hôm nay mới thật sự nhìn thấy người này dưới ánh trăng.

Cùng với kiếm như yêu quái, thân thủ như yêu quái, ánh mắt như yêu quái của hắn.