- Chị, cuộc nói chuyện đêm nay với Trâu Duệ Lâm và Lương Thần như thế nào vậy?
Hà Đại Vi vừa lái xe vừa hỏi. Nửa tiếng trước, y lái xe đến khách sạn Thanh Hồ, trong lúc ngồi trong xe chờ chị mình, bỗng nhiên phát hiện ra Phó chủ tịch thành phố Trâu - người mà y đã hai lần gặp mặt và một người đàn ông khác từ khách sạn bước ra, nhưng không thấy bóng dáng của Hà Tâm Nguyệt. Hơi thiếu kiên nhẫn, y liền bước vào trong khách sạn, đi lên lầu. Kết quả là hiểu lầm tên Cục trưởng cục công an thành phố kia có ý đồ xấu với chị mình nên ra tay động thủ.
- Kết quả chẳng có gì tốt!
Hà Tâm Nguyệt nheo mắt lại. Trong đầu cô đang tự hỏi, cuối cùng phải dùng đến phương pháp gì để có thể khiến cho cái tên Cục trưởng công an không nể mặt ai phải chịu giúp đỡ chứ. Là con người thì ai cũng phải có nhược điểm. Cái họ thích đều chỉ là tiền tài, danh vọng và gái đẹp. Thế Lương Thần thích cái gì?
Tiền ư? Nghe nói mẹ vợ của Lương Thần cũng là nữ doanh nhân sở hữu tài sản hơn trăm triệu. Con số bình thường chắc cũng không thèm để mắt đến. Đàn bà ư? Cô vừa rồi cũng đã thử một chút, nhưng Lương Thần cũng đã phản ứng lại một cách rõ ràng. Cuối cùng nếu Lương Thần chỉ thích danh vọng thì chuyện này khó có thể giải quyết.
- Không tốt cũng không có nghĩa là không còn hy vọng. Quan trọng là ngàn vạn lần chị đừng vì chuyện của công ty mà cảm thấy khó chịu.
Hà Đại Vi liếc mắt nhìn Hà Tâm Nguyệt. Y lo lắng nhất chính là Hà Tâm Nguyệt có thể vì chuyện này mà đáp ứng những điều kiện mà Lương Thần hoặc Trâu Duệ Lâm đưa ra.
- Tại sao lại không lo chứ?
Hà Tâm Nguyệt khẽ thở dài nói:
- Nếu không qua được ải của Lương Thần thì phiền toái mà chúng ta gặp có thể sẽ rất lớn đấy.
- Chúng ta đã bỏ tiền ra kiếm hai người chịu tội thay thì cũng có thể dùng tiền để bịt miệng những hộ gia đình bị giải tỏa. Xem cái tên họ Lương kia có năng lực đối phó với chúng ta như thế nào?
Hà Đại Vi phản đối.
- Đại Vi, em đừng nghĩ sự việc quá đơn giản như vậy.
Hà Tâm Nguyệt lắc đầu:
- Lương Thần không hề coi Trâu Duệ Lâm ra gì thì có thể biết hậu thuẫn sau lưng hắn mạnh như thế nào. Nếu hắn đã cố ý điều tra thì chúng ta có dùng thủ đoạn gì cũng không có tác dụng. Huống chi, một khi vụ án này được đưa ra ánh sáng, khiến cho giới truyền thông chú ý thì hậu quả không chỉ là truy cứu trách nhiệm hình sự và bồi thường là xong đâu.
- Chị, ý của chị là chính quyền Cẩm Bình sẽ không để chúng ta yên?
Hà Đại Vi cũng không phải đồ ngốc. Cho nên khi nghe chị mình nói như vậy thì sắc mặt không khỏi biến đối, thất thanh hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Dưới áp lực của dư luận thì sẽ không loại trừ khả năng này.
Hà Tâm Nguyệt khuôn mặt hiện lên nét u sầu. Thời đại công nghệ thông tin, dư luận của công chúng sẽ phát huy tác dụng rất lớn. Một khi đã gặp phải phiền toái thì bị dập tơi tả cũng đều có khả năng. Những năm gần đây, cư dân đã sử dụng mạng truyenfull.vn làm ngòi bút giáng vào mọi chuyện với tốc độ nhanh chưa từng thấy.
- Em không tin tên họ Lương kia là Cục trưởng cục công an thành phố lại không coi Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố ra gì.
Hà Đại Vi vẻ mặt tức giận nói. Bên cạnh việc không phục thì về phương diện khác, y bị Lương Thần quẳng xuống bàn cơm khiến cho y cảm thấy rất cặm hận. Đại Vi y chưa từng nếm qua sự uất ức như vậy.
- Đại Vi, chuyện này em cũng đừng quan tâm nữa. Chị sẽ nghĩ ra cách giải quyết.
Hà Tâm Nguyệt hiểu rõ tính cách của em trai mình, liền vỗ nhẹ tay y, giọng dịu dàng nói.
Hộp đêm Bá Tước nằm trên con đường chữ thập có giá trị và triển vọng nhất khu phát triển Vạn Hưng. Khi màn đêm buông xuống thì cũng là lúc cuộc sống xa hoa, trụy lạc về đêm bắt đầu. Những kẻ nhiều tiền, nhiều thế, ăn no ngủ ấm lục đục đi tìm nơi tiêu khiển. Không thể nghi ngờ, hộp đêm chính là nơi tốt nhất để thỏa mãn nguyện vọng của họ.
Những ánh đèn lập lòe ngay trước cổng đang có rất nhiều người ra vào. Nam thanh nữ tú ăn mặc đẹp đẽ, bước xuống từ những chiếc xe hơi sang trọng. Trong số này có thể thấy những người thường hay xuất hiện trong các chương trình giải trí hay là tinh anh trong giới thương nhân trên TV cùng với các cán bộ chính quyền địa phương. Những nhân viên được đào tạo bài bản với thái độ nho nhã, lễ độ phục vụ các vị khách đến tiêu tiền. Sân khấu theo hình cung rộng rãi, dàn âm thanh chất lượng cao cùng với ngọn đèn chiếu sáng rực rỡ nhưng không mất đi nét dịu dàng. Tất cả mọi thứ hòa lẫn với nhau tạo thành một nơi giải trí vàng son cho tầng lớp đặc biệt tiêu khiển.
Ngọn đèn trong đại sảnh lúc sáng lúc tối. Sau khi vũ điệu Latinh vô cùng sôi động chấm dứt, một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy dài toàn thân màu hồng bước lên sân khấu, cất tiếng hát bài " Say muộn" làm lay động lòng người.
Chỗ ngồi phía dưới sân khấu chật ních, không còn chỗ cho nhân viên bưng rượu. Mọi người đều hướng ánh mắt về phía sân khấu. Phần đông các cô gái ở đây đều trong độ tuổi thanh xuân ngồi bên cạnh những đại gia mặt mày hồng hào.
Chủ của hộp đêm Bá Tước là một người phụ nữ trung niên có tướng mạo thanh tú, xinh đẹp, rất có khí chất. Dáng người thon thả, luôn tỏ ra vui vẻ khiến cho người khác không tài nào phát hiện ra sự kiêu ngạo trong ánh mắt.
Giờ phút này, bà ta đang đứng ở một góc đại sảnh, khuôn mặt mỉm cười nói chuyện với hai người đàn ông trung niên.
- Lệ Á à, thời gian này em cần phải chú ý đến các hộp đêm của mình chút.
Một gã đàn ông trung niên béo phệ có dáng dấp cán bộ nhẹ đung đưa ly rượu, ánh mắt đảo qua bộ ngực cao vút của người phụ nữ, giọng điệu thân thiết nói:
- Nghe nói, sự kiện công ty Vĩnh Hưng gây chết người trong việc giải phóng mặt bằng cả thành phố này đều biết.
- Có Phó Chủ nhiệm Phan và Phó Chủ nhiệm Trương che chở, nơi này của em làm sao mà có chuyện được chứ.
Phùng Lệ Á có chút phản đối nói. Trong vụ việc dùng bạo lực giải phóng mặt bằng gây chết người cũng có sự tham dự của hộp đêm Bá Tước. Nhưng dựa vào mối quan hệ của mình ở khu phát triẻn này và ở thành phố thì bà không nghĩ mình sẽ gặp phiền phức gì. Bà ta chỉ nghĩ đến, điều phiền toái nhất chính là phải tiêu một số tiền lớn mà thôi.
- Lệ Á, những lời lão Phan nói với em không phải đùa đâu.
Một người đàn ông khác là Phó chủ nhiệm Ban quản lý Trương Kim Lập giọng điệu trịnh trọng nhắc nhở.
- Chiều nay, Cục trưởng cục công an thành phố đã xuống thị sát phân cục công an khu phát triển. Kết quả là bị những gia đình nằm trong diện giải tỏa chặn đầu xe, kêu oan về việc có hai người bị chết và nhiều người khác bị thương trong khi giải tỏa. Sự việc này đã bị che giấu. Sợ là Tề Bá Trung và Tạ Quảng Tường khó có thể giữ được chức vụ của mình.
Nụ cười tự tin của Phùng Lệ Á lập tức tắt ngúm. Tin tức về việc Bí thư Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố bị cắt chức; Căng thiếu gia, Hào thiếu gia, Tuấn thiếu gia đỉnh đỉnh đại danh bị xong đời như thế nào; Trịnh Hổ, "Lông rậm" bị phán quyết ra sao, bà đều nắm rất rõ. Nếu vị Cục trưởng Lương kia quyết tâm điều tra rõ vụ án thì thật là đúng như Phan Lập Minh đã nhắc nhở, phải cẩn thận hơn một chút.
- Vì thế, Phó chủ tịch thành phố Trâu tối nay đã mời Cục trưởng Lương đến dùng cơm tại khách sạn Thanh Hồ. Vừa rồi, lão Ngô gọi điện thông báo Phó chủ tịch thành phố Trâu và Cục trưởng Lương đã xảy ra bất hòa.
Trương Kim Lập thấp giọng. Cục trưởng Công an thành phố dám thách thức Phó chủ tịch thành phố thì đừng nói là ở Cẩm Bình, khả năng là ở Giang Nam, thậm chí là cả nước sợ chỉ có một mà thôi.
- Cám ơn Phó chủ nhiệm Phan, Phó chủ nhiệm Trương đã nhắc nhở. Em sẽ chú ý hơn.
Phùng Lệ Á cảm kích cười nói:
- Hai ngày qua hộp đêm của em có thêm nhiều em mới, toàn xuất thân là sinh viên của học viện nghệ thuật tỉnh không đấy. Em gọi hai em đến tiếp hai ông anh đây nhé.
- Đúng là Lệ Á rất có lòng mà.
Hai vị Phó chủ nhiệm nghe vậy liền không khỏi hai mắt sáng lên, cười ha hả nói.
Nhìn theo bóng dáng thon thả của bà chủ, Phan, Trương hai người không khỏi âm thầm nuốt nước miếng. Người phụ nữ này năm nay gần bốn mươi nhưng thoạt nhìn rất giống những thiếu nữ đôi mươi. Đáng tiếc là người ta đã có chủ. Hơn nữa không chỉ là một người. Cho nên, bọn họ cũng chỉ là lực bất tòng tâm, chỉ có thể ngắm cho đã ghiền mà thôi.
Dưới sự điều phối của Phùng Lệ Á, hai cô gái tuổi thanh xuân nhẹ nhàng bước đến bên cạnh hai vị Phó chủ nhiệm Phan, Trương, tự nhiên nắm lấy cánh tay của hai gã. Tại đây thì không bao giờ có sự phân biệt tuổi tác. Các cô chỉ cần tỏ vẻ đáng thương, không cần chú ý đến lòng tự trọng và sự hổ thẹn thì rất dễ dàng đạt được những gì mà mình yêu cầu thông qua cuộc trao đổi thân xác như quần áo hàng hiệu, trang sức đắt tiền, thậm chí là xe hơi thể thao, nhà…
Phùng Lệ Á ghi nhớ những lời Phan Lập Minh và Trương Kim Lập đã nhắc nhở. Bà ta đi đến một góc yên tĩnh, chuẩn bị gọi điện thoại hỏi thăm chút tin tức. Nhưng khi vừa mới móc di động ra thì đã nghe tiếng còi hú cảnh sát inh ỏi truyền từ cửa sổ vào ngày càng gần. Bàn tay đang cầm điện thoại run lên, suýt nữa đánh rơi nó xuống đấy. Bà ta thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ là hướng đến hộp đêm Bá Tước sao?
Rất nhanh, dự cảm của Phùng Lệ Á đã biến thành sự thật. Ngọn đèn hiệu ở xe cảnh sát đă dừng trước cửa hộp đêm Bá Tước. Ba mươi nhân viên cảnh sát tư thế oai hùng dưới sự dẫn dắt của một nữ nhân viên cảnh sát hiên ngang, tiến vào trong hộp đêm danh tiếng nhất ở khu phát triển Vạn Hưng này.
Một vài nhân viên cảnh sát canh giữ ở cửa. Những nhân viên còn lại như sói, như cọp hùng hổ tiến vào các phòng bên trong. Những vị khách bên trong đại sảnh thấy cảnh tượng này đầu tiên là há hốc mồm, trợn mắt, theo sau là kinh hoàng, bất an mà giấu mặt đi.
Hai vị Phó chủ nhiệm Phan, Trương cũng cố rút thân hình tại một góc ghế sofa, che giấu thân phận lãnh đạo của mình. Hai người đã phát hiện, vị nữ cảnh sát kia rõ ràng không phải là nhân viên của phân cục công an khu phát triển.
Phùng Lệ Á nhìn thấy như vậy thì lập tức hiểu ngay. Nhưng đột nhiên nghe thấy nữ cảnh sát hô to:
- Ai là chủ của hộp đêm này?
Bà ta liền chủ động bước ra, không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ, cất tiếng nói:
- Vị cảnh sát này, tôi là người phụ trách của hộp đêm Bá Tước, Phùng Lệ Á.
- Xin chào, phu nhân Phùng. Tôi là Phó cục trưởng cục công an thành phố Hứa Phượng Anh.
Nhìn khí chất không tầm thường của người phụ nữ quản lý hộp đêm này, Hứa Phượng Anh mặt không thay đổi nói:
- Có vụ án kiện tụng, cần bà theo chúng tôi đến cục công an để hỗ trợ điều tra.
- Hóa ra là Phó cục trưởng Hứa.
Phùng Lệ Á trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Bà ta không nghĩ nữ cảnh sát này lại là tân Phó cục trưởng của cục công an thành phố.
- Tôi có điều không rõ. Muốn tôi hỗ trợ điều tra cũng không cần phải huy động nhiều nhân viên đến đón tôi như vậy.
Kinh ngạc qua đi, Phùng Lệ Á không kìm nổi mở miệng châm chọc một câu.
- Thành thật xin lỗi, phu nhân Phùng. Quần chúng cũng có tin báo, nơi này có sự giao dịch mua bán mại dâm, đồng thời có người tụ tập đánh bạc, hút thuốc phiện.
Hứa Phượng Anh vẫn giữ nét mặt hờ hững. Nhiệm vụ của cô đêm nay là thứ nhất phải đem Phùng Lệ Á trở về. Thứ hai là tiến hành kiểm tra đột xuất, xem hộp đêm Bá Tước có diễn ra những hoạt động đen tối giống như quần chúng đã thông báo không. Nói trắng ra mệnh lệnh của sếp Lương chính là muốn hộp đêm Bá Tước phải đóng cửa.
Nghe đối phương công thức hóa lí do thoái thác, Phùng Lệ Á không khỏi âm thầm cười khổ. Giải trí, ẩm thực, massage đều nằm trong các hạng mục được phục vụ tại hộp đêm thì khó có thể tránh khỏi cờ bạc. Bất kể là giới kinh doanh hay là người bình thường, thậm chí là những người quản lý có liên quan đều được cho là đã công khai bí mật. Nói một câu, chỉ cần muốn điều tra thì mười hộp đêm phải có đến chín cái có vấn đề. Cái còn lại kia khẳng định là làm ăn chẳng ra gì.
- Phó cục trưởng Hứa, tôi có thể gọi điện thoại được không?
Sự việc đã đến nước này thì Phùng Lệ Á chỉ có thể gọi điện thoại cầu viện mà thôi.
- Xin cứ tự nhiên!
Hứa Phượng Anh thản nhiên nói.
Trong phòng khách, đèn đuốc sáng trưng. Trên chiếc ghế sofa lớn, quần áo đàn ông và chiếc váy dài màu hồng cùng với các đồ lót được quăng một chỗ, lẫn lộn vào nhau.
Từng đợt chuông điện thoại đang vang lên không ngừng trong đống quần áo nhưng hình như không ai muốn nghe. Tiếng chuông điện thoại cứ vang lên một hồi rồi lại tắt nhưng sau đó lại tiếp tục reo.
Rầm! Cửa phòng tắm bị đẩy ra. Một người đàn ông trần như nhộng đang ôm một người phụ nữ cũng không mặc gì đi vào phòng khách.
Hai cặp đùi thon thả quấn lấy thắt lưng của người đàn ông, còn hai tay thì ôm lấy cổ hắn, cặp mông căng tròn thì bị đôi bàn tay to của người đàn ông bế chặt.
Cặp mắt thanh tú của người phụ nữ khép hờ, hàm răng cắn chặt vào đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt toát lên một trạng thái đê mê khiến cho người đàn ông nào cũng phải khao khát.
Khi người đàn ông bước một bước đều khiến cho người phụ nữ phải rên lên một tiếng. Mái tóc dài xõa xuống bầu ngực đầy đặn, hưởng ứng kịch liệt cảm xúc tuôn trào của người đàn ông.
Đây là tư thế kinh điển nhất trong các loại tư thế giao hợp. Với tư thế này thì đòi hỏi thắt lưng của người đàn ông phải khỏe.
Nếu thắt lưng không khỏe mà tùy tiện sử dụng tư thế này thì nhẹ có thể làm cơ thắt lưng bị tổn thương, còn nặng thì có thể làm cho cậu nhỏ bị gãy.
- Tiểu … Tiểu Thần, nghe điện thoại trước …trước đã.
Vương Phỉ Hạm bị người đàn ông dùng lực tấn công mãnh liệt, muốn nói một câu đầy đủ cũng không được.
Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên không ngừng, nhưng Lương Thần lại không có chút gì gọi là sốt ruột. Với hắn mà nói, hiện tại không có gì có thể so sánh được với việc hắn đang hưởng thụ người phụ nữ này. Điều chỉnh lại hô hấp, hắn dường như tập trung toàn bộ khí lực dồn lại một chỗ. Người phụ nữ trở nên run rẩy, chỗ đó co rút lại khiến hắn càng thêm điên đảo, không thể dừng lại.
Lương Thần bỗng nhiên ngồi xuống ghế sofa, đặt người phụ nữ ngồi trên, sửa lại tư thế cho phù hợp. Không có sự chuẩn bị nên Vương Phỉ Hạm thình lình bị cậu nhỏ của Lương Thần đâm vào chỗ sâu nhất, cũng là chỗ dễ đạt được khoái cảm nhất khiến cho Vương Phỉ Hạm không kìm nổi, ngẩng cổ phát ra một tiếng rên rỉ thật dài, thân thể cứng ngắc run rẩy vài giây. Cặp mông to tròn ôm chặt lấy cậu nhỏ của Lương Thần.
Lương Thần thở hổn hển một hơi, sau đó lấy tay vuốt nhẹ mồ hôi trên lưng của người phụ nữ, một tay lần tìm chiếc điện thoại, nhìn qua màn hình rồi mới nhấn nút nghe.
- Cục trưởng, đã làm theo mệnh lệnh của ngài, tiến hành kiểm tra đột xuất hộp đêm Bá Tước khu phát triển.
Vừa mới về đến cục công an thành phố, Hứa Phượng Anh sau khi hoàn thành nhiệm vụ đã gọi điện báo cáo với Lương Thần. Cô đã điều tra được, hộp đêm Bá Tước đúng là có những vấn đề rất nghiêm trọng. Chẳng những diễn ra nhiều hoạt động mại dâm mà còn có buôn lậu ma túy, tổ chức hút thuốc phiện.
- Tốt lắm, Phó cục trưởng Hứa, vất vả cho cô rồi.
Lương Thần vừa tiếp điện thoại vừa tiếp tục hoạt động của mình.
Vương Phỉ Hạm thể chất vốn là vô cùng mẫn cảm. Vừa mới lên đỉnh xong, chưa kịp lấy lại tinh lực thì liền bị người đàn ông thong thả đưa vô khiến bà muốn mở miệng van xin dừng lại nhưng lại sợ giọng nói của mình vọng vào trong điện thoại, khiến người khác nghe được nên chỉ có thể dùng hàm răng cắn chặt đôi môi chịu đựng mà thôi.
Nghe âm thanh khác lạ truyền vào trong điện thoại, Hứa Phượng Anh trong lòng cảm thấy nghi hoặc. Cô cảm nhận dường như giọng nói của Cục trưởng có chút không bình thường, dường như là đang vận động quá sức.
Ôi! Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng phụ nữ phát ra liền không khỏi run lên. Cô mơ hồ đoán được người đàn ông phía bên kia điện thoại đang làm cái gì. Cô lập tức tắt máy, ném chiếc điện thoại lên trên bàn giống như là bị phỏng tay vậy. Khuôn mặt đỏ ửng lên trong nháy mắt. Sau một lát, cô lấy tay che miệng, trong lòng thầm nghĩ đúng là thủ trưởng không biết điều.
- Nhẹ thôi… nhẹ thôi…nữa đi….nữa đi. A!
Đôi chân trắng như tuyết của người phụ nữ được người đàn ông đặt lên trên vai, phần dưới của bà không ngừng bị sự tấn công ngày càng mãnh liệt của người đàn ông. Vương phi xinh đẹp dùng hết tia khí lực cuối cùng, căng người hét lên một tiếng chói tai. Đây là lần thứ ba trong tối nay bà đạt được khoái cảm tuyệt đỉnh.
Úp mặt vào bầu ngực ướt đẫm của người phụ nữ, Lương Thần không ngừng thở hổn hển. Thể lực của hắn vốn mạnh, "tiền vốn" cũng hùng hậu, một đêm liên tiếp mười em cũng còn được. Chẳng qua là thể chất Vương Phỉ Hạm quá mức mẫn cảm khiến cho hắn dốc hết sức khiến đối phương lên đỉnh ba lần liên tiếp.
- Làm dơ "em bé" nữa rồi, vừa rồi mới tắm rửa xong.
Thật lâu sau, Vương Phỉ Hạm mới thu hồi hồn phách về, vươn đôi bàn tay vỗ nhẹ vào hai má của Lương Thần, nhẹ nhàng nói.
- Không sao, có thể ôm đi tắm lần nữa mà.
Lương Thần ngẩng đầu, trong mắt hiện lên tia cười đắc ý. Người phụ nữ này sau cuộc mây mưa thật xinh đẹp. Đây là người phụ nữ cao quý cả đời hắn mới gặp. Lúc mới gặp thì trong trẻo nhưng lạnh lùng kiêu ngạo nhưng hiện tại lại thần phục dưới thân của hắn. Trong vô số đêm như đêm nay, bà chỉ biết vì hắn xướng lên một tình yêu trai gái.
- Đi thôi!
Không đợi người phụ nữ tỏ thái độ, Lương Thần dùng một chút lực, ôm thân hình đẫy đà của người phụ nữ vẫn còn nóng hôi hổi bước vào phòng tắm.
Lúc này đây, Lương Thần nhẹ nhàng mở vòi sen, phun lên người Vương Phỉ Hạm. Sau đó lại dùng khăn tắm trắng quấn quanh người bà rồi lại tiếp tục bế về phòng ngủ.
Lương Thần dùng máy sấy sấy khô mái tóc cho Vương Phỉ Hạm. Vương Phỉ Hạm ngồi trên giường, đôi mắt đẹp nhìn gương mặt Lương Thần không chớp.
Mạnh mẽ, cứng rắn rồi lại săn sóc, vừa có thể khiến cho người phụ nữ có cảm giác an toàn vừa mang đến cảm giác khoái lạc. Người đàn ông này đích thực là "tình nhân trời sinh". Ở chung với hắn cả một thời gian dài, Vương Phỉ Hạm mới phát hiện mình càng ngày lún càng sâu. Trước kia còn thỉnh thoảng nghĩ đến, tìm một cơ hội thích hợp để bỏ đi. Nhưng hiện tại bà không tưởng tượng được rằng bà sẽ như thế nào nếu rời khỏi Lương Thần, Oánh Oánh và Tử Thanh.
Sau khi sấy khô mái tóc cho Vương Phỉ Hạm, Lương Thần tắt đèn, leo lên giường, ôm chặt thân hình đẫy đà của Vương Phỉ Hạm vào lòng, chuẩn bị tiến vào giấc ngủ. Nhưng đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Mặc dù không muốn, hơn nữa số điện thoại hình như xa lạ nhưng Lương Thần ngẫm nghĩ một chút lại bắt điện thoại.
- Tiểu Lương hả, tôi là Chu Vi Dân đây.
Nghe đối phương tự giới thiệu, Lương Thần cảm thấy nao nao, bất giác nhớ đến Chu Vi Dân chính là Chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố.
- Chào Chủ tịch Chu!
Nếu nói về địa vị thì Chủ tịch Hội nhân dân thành phố trong bốn bộ máy lãnh đạo thành phố thì kém hơn so với Bí thư Thành Ủy và Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố, cao hơn Chủ tịch Ủy ban mặt trận tổ quốc, nhưng dù sao cũng là lãnh đạo cấp sở, hơn nữa cũng có quyền lực nhất định nên Lương Thần bất kể như thế nào cũng không thể chậm trễ. Bởi vậy, hắn bật ngồi ngay ngắn lại, giọng điệu lễ phép chào hỏi.
- Đã trễ thế này, vốn không định quấy rầy cậu nghỉ ngơi.
Chủ tịch Chu giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất khách sáo.
- Tuy nhiên tôi có chuyện gấp cần nhờ cậu hỗ trợ.
- Chủ tịch Chu cứ nói ạ!
Lương Thần lập tức chấn động trong lòng, liên tưởng ngay đến việc Hứa Phượng Anh vừa mới niêm phong hộp đêm Bá Tước. Trên thực tế, những lời Chủ tịch Chu nói kế tiếp sẽ hoàn toàn chứng thật suy nghĩ của Lương là chính xác.
- Tiểu Lương, chuyện là như thế này. Phùng Lệ Á, quản lý của hộp đêm Bá Tước là bạn học cũ của tôi, cũng rất thân thiết. Nghe nói tối nay đã bị cục công an thành phố niêm phong, Phùng Lệ Á cũng bị bắt. Tiểu Lương, cậu có thể nể mặt tôi một chút hay không mà thả người trước?
Lấy thân phận của một giám đốc cấp sở, Chủ tịch hội đồng nhân dân Chu Vi Dân nói, giọng điệu rất uyển chuyển khách sáo.
- Chủ tịch Chu, không phải là tôi không nể mặt ngài. Mà hiện tại thật sự là không có cách nào để thả người. Tôi vừa rồi nhận được báo cáo của Phó cục trưởng Hứa, đã điều tra được hộp đêm Bá Tước có diễn ra hoạt động mại dâm, đồng thời tổ chức buôn lậu ma túy và hút thuốc phiện. Càng nghiêm trọng hơn chính là hộp đêm Bá Tước nghi ngờ có liên quan đến bọn xã hội đen, lấy danh nghĩa thuê mướn tham gia vào việc dùng bạo lực để giải tỏa mặt bằng, làm chết hai người và nhiều người khác bị thương.
Lương Thần trong lòng rất rõ ràng. Nếu không đồng ý thả người, vậy thì chắc chắn phải đắc tội với người rồi. Còn nếu thả người thì hành động niêm phong hộp đêm Bá Tước tối nay cũng không có ý nghĩa gì. Khi truyền đạt mệnh lệnh cho Hứa Phượng Anh, hắn cũng đã lường trước được việc đụng chạm đến một số lãnh đạo. Chẳng qua hắn không ngờ chủ hộp đêm Bá Tước lại có mạng lưới quan hệ mạnh đến vậy, khiến cho Chủ tịch hội đồng nhân dân phải lên tiếng xin xỏ.
- Đã khiến cậu phải khó xử rồi. Thôi quên đi nhé!
Chủ tịch Chu không dông dài mà gác máy. Tuy rằng không nói cái gì, nhưng việc không hài lòng là không thể tránh khỏi.
Chủ tịch Chu điện thoại, lúc mở đầu thì dường như là thương lượng. Nhưng mười phút kế tiếp, Lương Thần trước sau nhận được điện thoại của Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Ứng Vĩnh Sinh, Bí thư khu ủy Lâm Hà, Cục trưởng cục Tư pháp Tôn Tổ Lâm.
Có lúc là biện hộ, có lúc là cầu xin nhưng đều không ngoại lệ là vì chủ của hộp đêm Bá Tước. Nhưng cuối cùng không ai có thể khiến Lương Thần nể tình cả.
- Tiểu Thần, con làm như vậy sẽ không tốt đâu, sẽ đắc tội với rất nhiều người đấy.
Vương Phỉ Hạm áp mặt vào lồng ngực vững chắc của Lương Thần, dịu dàng nói.
- Cũng biết, nhưng thật sự không có biện pháp.
Lương Thần cũng có chút buồn bực. Mạng lưới quan hệ của hộp đêm Bá Tước quả thật rộng lớn, vượt ngoài dự kiến của hắn. Chỉ có điều với hắn mà nói, nếu đã cự tuyệt thì cho dù có dùng bất cứ biện pháp biện hộ nào cũng vô dụng thôi. Đây là vụ án chết người, hắn nhất định phải điều tra đến cùng.
- Như thế nào? Muốn làm Lương Thanh Thiên à?
Vương Phỉ Hạm cười nhẹ nói:
- Tiểu Thần, mẹ phát hiện con đặc biệt rất ghét bọn quan thương. Lúc mới gặp mẹ cũng vậy, cũng không thèm nhìn mặt mẹ luôn.
- Ai biểu lúc đó mẹ dùng tiền quăng vào mặt con làm gì?
Lương Thần hừ khẽ một tiếng, sau đó dường như có chút xúc động nói:
- Lúc học lớp năm tiểu học, từng bị hai người bạn học ức hiếp. Có lần chịu không nổi nên đánh lại hai tên đó. Kết quả là bị cô giáo chủ nhiệm, hình như cô ấy họ Đường không để con giải thích liền cho con hai cái tát. Buổi tối hôm đó, phụ huynh của hai bạn học kia hùng hùng hổ hổ tìm được nhà của con, bảo là hàng ngày con đi học không tốt, luôn ức hiếp con cuả họ. Trước sự làm chứng của cô giáo, bắt ba mẹ con phải nhận lỗi, nếu không sẽ yêu cầu nhà trường đuổi học con.
- Con lúc ấy cũng không rõ vì sao hiệu trưởng và cô giáo kia lại đứng về phía cha mẹ hai bạn học kia. Sau này mới biết được, cha mẹ một trong hai học sinh kia là nhà kinh doanh rất kiêu ngạo, còn cha mẹ học sinh còn lại làm ở phòng giáo dục huyện, nghe nói là Trưởng phòng. Khi đó con liền cảm thấy những người dân bình thường quả thật là luôn luôn thua thiệt.
Lương Thần dần dần chìm vào giấc ngủ còn những người gọi điện thoại cho hắn thì không thể ngủ được vì quá đỗi tức giận, hận không thể chỉ thẳng mặt hắn mà thốt lên "đồ kiêu ngạo, thật không biết nể mặt ai".