Nhận được điện thoại của Phó chủ nhiệm Ban quản lý Ngô Trí Dũng, Phó chủ tịch thành phố Trâu Duệ Lâm không khỏi nhíu mày lại. Y biết nếu vụ án này rơi vào tay Lương Thần thì sự việc sẽ vô cùng khó giải quyết và gặp nhiều phiền toái.
Lương Thần đối với tất cả các lãnh đạo thành phố mà nói thì chẳng khác nào là một quái thai không hơn không kém. Năng lực nghiệp vụ thì không cần nói, hễ là vụ án nào qua tay Lương Thần thì mặc kệ là vụ án không có manh mối hay là bối cảnh của hung thủ hùng mạnh và mối quan hệ phức tạp với các đại gia ở thủ đô của hắn đều khiến cho những người khác không khỏi không kiêng kị.
Không sợ có năng lực, chỉ sợ có bối cảnh, mà Lương Thần thì vừa có năng lực vừa có bối cảnh. Tuy rằng bây giờ Lương Thần vẫn chưa tiến vào bộ máy lãnh đạo ủy viên thường vụ Thành ủy nhưng rất nhiều người đều biết rằng, nhanh thì nửa năm, chậm thì một năm rưỡi, trong bộ máy ủy viên thường vụ Thành ủy sẽ có tên Lương Thần.
Lương Thần người này, nếu như hắn không hợp tác thì tốt nhất là cũng không nên báo cáo lại chuyện trong nhà cho cấp trên biết làm gì, mà cho đến nay y cũng vẫn làm như vậy. Nhưng y thật sự không nghĩ rằng y không tìm lấy phiền toái thì tự phiền toái cũng tìm đến y. Nếu thật sự Lương Thần tra rõ vụ án hai người dân bị chết trong việc giải tỏa mặt bằng thì khẳng định người mà bị ảnh hưởng tiêu cực nhiều nhất chắc chắn là y, Phó chủ tịch thành phố kiêm Chủ nhiệm ban quản lý.
Suy nghĩ lại, cuối cùng y quyết định gọi điện thoại cho Lương Thần. Cái gọi là tiên lễ hậu binh, y trước tiên phải hiểu được chuyện này rốt cuộc có còn đường quay về nữa hay không.
- Hân hạnh chào Phó chủ tịch thành phố Trâu. Tôi là Lương Thần.
Đối với cuộc điện thoại của Trâu Duệ Lâm, Lương Thần ít nhiều cũng không cảm thấy kinh ngạc. Từ lúc Phó chủ nhiệm Ngô lấy cớ đi nhà vệ sinh, hắn liền đoán được, Phó chủ nhiệm Ngô khẳng định là đi gọi điện thoại mật báo.
- Tối nay tôi rảnh. Phó chủ tịch Trâu, ngài thật sự là quá khách khí rồi. Tôi phải là người mời lãnh đạo dùng cơm tối chứ. Tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.
Khi Lương Thần nhận điện thoại thì không kiêng dè một ai trong phòng họp. Trưởng phân cục Tề Bá Trung và Chính ủy Tạ Quảng Tường trong lòng cảm thấy yên tâm một chút. Phó chủ tịch thành phố Trâu gọi điện thoại thì ít nhiều Cục trưởng Lương cũng phải nể mặt một chút chứ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đôi mắt đẹp của Hứa Phượng Anh chợt lóe lên, ánh mắt quan sát vị Cục trưởng trẻ tuổi. Cô cũng có thể đoán được, vị Phó chủ tịch thành phố Trâu kia gọi điện thoại là có dụng ý. Cô cũng muốn biết vị lãnh đạo trực tiếp của cô sẽ thuận nước đẩy thuyền (biết thời biết thế) lấy lòng đến đâu hay là nửa điểm cũng không nể mặt?
- Nhiệm vụ trước mắt có hai điểm cần làm. Thứ nhất, lập tức ra lệnh cho đại đội hình sự đến công ty Vĩnh Hưng, bắt hung thủ đánh chết người và làm bị thương những người khác trong sự việc giải phóng mặt bằng về quy án. Việc thẩm tra, xử lý sẽ do đồng chí Phượng Anh phụ trách. Thứ hai, lập tức thông báo cho Ủy ban chính trị pháp luật khu phát triển, đồng thời hộ tống những hộ gia đình này về nhà.
Lương Thần giọng nói uy quyền phân công việc ra thành hai mục.
- Cục trưởng Lương, ngài thấy việc này có chút không thích hợp phải không? Nên xin chỉ thị từ Phó chủ tịch thành phố Trâu trước chứ?
Phó chủ nhiệm Ngô há hốc mồm. Đối phương đã an bài mọi việc rõ ràng là không coi Phó chủ tịch Trâu ra gì. Nói cách khác, cuộc điện thoại của Phó chủ tịch thành phố Trâu vừa ngồi xem như là chưa muốn gây chiến, cũng không dám tùy tiện đề xuất ý kiến phản đối. Cho nên dùng giọng uyển chuyển nhắc nhở đối phương một câu.
- Tôi tin rằng, Phó chủ tịch thành phố Trâu nhất định sẽ ủng hộ công việc của chúng ta.
Lương Thần khoát tay chặn lại. Hiện tại, hắn là lớn nhất, mọi việc đều do hắn định đoạt. Đối với Phó chủ tịch thành phố Trâu là sĩ diện nhưng đối với những người đón xe kêu oan thì là công đạo. Sĩ diện và công đạo bên trọng bên khinh, hắn trong lòng rất rõ ràng.
Nói cách khác, việc khác thì hắn không xen vào, cũng chẳng muốn quản làm gì. Nhưng một mẫu ruộng thì cũng phải có ba phần đất chứ. Như vậy, dựa theo quy củ của hắn từ trước đến nay thì hắn lúc trước có thể đỉnh đỉnh đại danh đứng trước Bí thư Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố Vương Phục Sinh gây áp lực điều tra rõ vụ án phóng hỏa. Như vậy hiện tại hắn cũng không ngại sĩ diện của Phó chủ tịch thành phố Trâu làm gì.
- Hai người tiến hành bàn giao lại việc điều tra.
Lương Thần lạnh lùng nhìn Tề Bá Trung và Tạ Quảng Tường một cái, sau đó đứng dậy bước ra khỏi phòng họp.
Tề Bá Trung và Tạ Quảng Tường hai người sắc mặt tái nhợt, bắp chân co rút. Bọn họ đều nghe rất rõ ràng, Cục trưởng Lương đã nói "bàn giao lại việc điều tra". Như vậy, sau khi bàn giao việc điều tra thì sẽ làm gì? Cục trưởng không trực tiếp nói thẳng ra bọn họ bị mất chức nhưng bọn họ hiểu rất rõ, nếu Cục trưởng đã có ý kia thì chiếc mũ ô sa trên đầu bọn họ xác định là không được đảm bảo vững chắc.
Tại tòa nhà Nam Thiên, Lâm Triết Thông và Hà Tâm Nguyệt, Hà Đại Vi đang ở trong phòng nói chuyện phiếm. Lâm Triết Thông vẻ mặt nhiệt tình trò chuyện cùng cậu em vợ một cách vui vẻ. Thỉnh thoảng Hà Tâm Nguyệt chen vào một câu nói đùa. Tóm lại, không khí trong phòng rất hòa hợp.
- Ba đã nói về sau sẽ giao toàn bộ công việc cho hai anh em chúng ta.
Hà Đại Vị vẻ mặt lộ ra sự hưng phấn, cười nói:
- Anh rể, thời điểm chúng ta phát triển kế hoạch lớn đã đến rồi. Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định sẽ khiến cho sự nghiệp của tập đoàn tiến thêm một bước mạnh mẽ.
Giao cho hai chúng ta? Chó chết, giao cho mày thì đúng hơn. Lâm Triết Thông mỉm cười nói:
- Em yên tâm đi, nhất định anh sẽ tận lực ủng hộ em.
Nói xong lại quay sang Hà Tâm Nguyệt cười:
- Năng lực thì không cần bàn tới, khuyết điểm ở đây chính là kinh nghiệm. Chỉ cần trau dồi một thời gian, em tin rằng trong một thời gian ngắn tập đoàn Hoa Gia sẽ trở thành một đầu tàu.
- Đúng, chị và anh rể của em khẳng định sẽ ủng hộ em.
Hà Tâm Nguyệt vô cùng thân thiết vỗ vai em trai, cười nói. Nhưng đúng lúc này, cô bỗng nhiên nghe được tiếng chuông điện thoại di động trong túi xách vang lên.
Khéo léo móc chiếc điện thoại ra, mắt nhìn qua dãy số hiện lên trên màn hình, sau đó ấn nút nghe, áp lên tai.
- Tổng giám đốc Hà, không tốt rồi. Người của công ty chúng ta vừa bị cảnh sát bắt đi.
Nghe được giọng nói hoảng sợ ở đầu dây bên kia, khuôn mặt xinh đẹp của Hà Tâm Nguyệt không khỏi biến đổi, quát khẽ.
- Đừng hoảng hốt, nói rõ ràng cho tôi nghe. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Nghe người phụ trách công ty Vĩnh Hưng gọi điện thoại, Hà Tâm Nguyệt lập tức sa sầm nét mặt. Thấy phản ứng của Hà Tâm Nguyệt, Hà Đại Vi không khỏi kinh ngạc, mở miệng nói:
- Chị, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lâm Triết Thông cũng có vẻ rất kinh ngạc, nhưng chỉ khác là sự kinh ngạc này là giả tạo. Y không cần đoán cũng biết nội dung cuộc điện thoại mà Hà Tâm Nguyệt vừa nghe là gì. Y biết được hôm nay Lương Thần đến điều tra tin tức tại khu giải tỏa đền bù, y đã cố tình sắp xếp người đem tin tức này tiết lộ cho người nhà của các nạn nhân trong vụ giải tỏa.
Không thể không nói, người bạn học cũ kia luôn đứng về những người dân bình thường. Cho nên, căn bản y không cần tiến thêm một bước giựt dây đã khiến cho người nhà của các nạn nhân tin tưởng vững chắc. Chỉ cần bọn họ đệ trình đơn kiện thì Cục trưởng Lương Thần nhất định sẽ giúp bọn họ lấy lại công đạo.
Mà người bạn học cũ này đã không làm cho các hộ gia đình trong diện giải tỏa bị thất vọng, càng không khiến cho y bị thất vọng. Phiền toái đã tìm đến công ty Vạn Hưng. Vậy là sắp có trò hay để xem rồi.
Hà Tâm Nguyệt chau mày lại, đem nội dung mà người quản lý công ty Vạn Hưng vừa mới báo qua điện thoại nói lại một lần. Cuối cùng, khẽ cắn môi nhẹ, ánh mắt chuyển sang người chồng của mình nói:
- Triết Thông, anh nói xem chúng ta phải làm cái gì bây giờ?
Lâm Triết Thông giả vờ trầm ngâm một lát, sau đó nhìn vợ nói:
- Để anh gọi điện thoại cho Lương Thần xem có thể dàn xếp được cái gì hay không?
- Cũng được!
Hà Tâm Nguyệt gật đầu. Nếu người bạn học cũ của chồng đồng ý hỗ trợ, vấn đề kia tự nhiên sẽ được giải quyết dễ dàng. Nhìn thấy chồng lấy điện thoại di động ra, đang tính quay số thì cô lại thấy tay mình rung lên và tiếng chuông điện thoại một lần nữa reo inh ỏi.
Chờ một chút! Cô ra hiệu cho chồng sau đó tiếp điện thoại của mình:
- Chào ngài, Phó chủ tịch thành phố Trâu. Ngài phải mời khách? Thật hay không? Rảnh, đương nhiên là rảnh rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hà Tâm Nguyệt nở nụ cười kiều mỵ, trong giọng nói cũng thể hiện sự hoan hỉ.
Lâm Triết Thông trong mắt hiện lên một chút căm hận khi tai nghe vợ mình mỉm cười duyên dáng nói:
- Bây giờ tôi lập tức quay về ngay. Phó chủ tịch Trâu, lát nữa gặp.
Tắt điện thoại, Hà Tâm Nguyệt mỉm cười, quay sang chồng và em trai nói:
- Chuyện này Trâu Duệ Lâm cũng đã biết. Y dự định tối nay sẽ mở tiệc chiêu đãi Lương Thần tại nhà hàng Thanh Hồ, cũng muốn em có mặt cùng tham gia.
- Nếu tối nay mời khách, họ Trâu sao lại còn muốn chị quay về lúc này?
Hà Đại Vi cau mày hỏi:
- Chị, chị hãy coi chừng một chút. Em cảm thấy họ Trâu kia có ý đồ với chị đấy.
- Trâu Duệ Lâm muốn chị quay về là muốn tường thuật lại sự việc nhân viên công ty chúng ta bị bắt. Yên tâm đi, chị biết rõ cần phải làm gì mà.
Hà Tâm Nguyệt vỗ bàn tay em trai, rồi cười với chồng nói:
- Lát nữa anh gọi điện thoại cho Lương Thần. Tối nay em sẽ nói chuyện cụ thể với anh ấy. Em đi rồi thì tối nay anh sẽ rảnh rang. Bảo Đại Vi đến đón em là được rồi.
Nói xong liền cầm lấy túi xách tay để trên bàn, cười với chồng và em trai một cái rồi xoay người bước ra khỏi phòng.
Nửa tiếng sau, trong phòng làm việc của Phó chủ tịch thành phố Trâu, Hà Tâm Nguyệt đang giơ tay tiếp nhận ly nước từ Phó chủ tịch thành phố Trâu, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười cảm ơn.
Ngồi trên ghế sofa, ngắm nhìn dung mạo xinh đẹp tuyệt vời, sung mãn thành thục, kiều mỵ phong tình, trong mắt lúc vô ý đã để lộ ra một tia dâm dục. Ngoài nữ minh tinh xuất hiện trên TV thì đây là người phụ nữ xinh đẹp nhất và rất có khí chất mà y đã từng gặp. Đôi mi thanh tú như mặt trăng lưỡi liềm, đôi mắt đẹp trong suốt như nước hồ, sóng mũi cao điểm dưới là một đôi môi hồng mịn màng. Trong mắt của y, người phụ nữ này giống như một quả trái cây chín mọng, ướt át khiến cho y muốn một lần nuốt nhanh vào bụng. Từ tháng trước, trong lần đầu tiên gặp mặt thì loại tà niệm này đã nảy sinh trong đầu y.
- Phó chủ tịch thành phố Trâu, chuyện phiền toái này chắc phải khiến ngài lo lắng nhiều hơn nữa.
Hà Tâm Nguyệt cầm ly nước, khóe môi nở nụ cười. Trực giác của cô rất nhạy bén, chỉ qua vài lần tiếp xúc với Phó chủ tịch thành phố Trâu thì cô đã sớm nhận ra tâm tư của y.
Đàn ông thì đều háo sắc, nhất là những vị quan lớn, tiền tài và quyền uy chi phối cả thiên hạ. Đối với việc có thể chiếm hữu được người phụ nữ xinh đẹp thì ý chí sẽ càng mãnh liệt hơn.
Ba mươi mốt tuổi đã là Phó chủ tịch thành phố, cả nước cũng không có nhiều người như vậy. Hà Tâm Nguyệt qua quá trình điều tra cũng hiểu được một chút bối cảnh của Trâu Duệ Lâm. Hơn nữa, cô còn biết vợ của họ Trâu này tướng mạo cũng bình thường. Chắc hẳn là cuộc hôn nhân vì chính trị.
Tập đoàn Hoa Gia muốn sống yên ổn tại Cẩm Bình này thì nhất định phải dựa dẫm vào chính quyền địa phương nơi đây, mà không ai khác chính là Phó chủ tịch thành phố quản lý mảng xây dựng đô thị kiêm Chủ nhiệm Ban quản lý khu phát triển Vạn Hưng. Cho nên cô cũng nóng lòng muốn lôi kéo. Bởi vậy, đối với vị Phó chủ tịch thành phố họ Trâu này, cô luôn áp dụng một thái độ vừa xa vừa gần.
Xinh đẹp, dịu dàng cùng với thân hình gợi cảm đều có thể là vũ khí để tiêu diệt những gã đàn ông hùng mạnh. Hà Tâm Nguyệt tin rằng, nếu đem điều này đùa giỡn Phó chủ tịch thành phố Trâu trẻ tuổi đầy hứa hẹn thì cô cũng chỉ có lợi mà thôi.