Hôm nay là ngày thứ hai Quách Khánh Phong làm việc ở Phân cục công an khu phát triển Vạn Hưng. Ba mươi mốt tuổi đã giữ chức Đại đội trưởng trị an, xem như cũng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Ngày hôm qua, lãnh đạo phân cục đã tổ chức việc hoan nghênh gã, có thể thấy lãnh đạo phân cục cũng có vài phần coi trọng đối với gã. Mà gã cũng trong thời gian ngắn nhất, nắm bắt toàn bộ nghiệp vụ của việc quản lý đại đội trị an.
Buổi trưa, gã cùng với một vài đại đội viên ăn bữa cơm trưa. Vừa mới trở lại văn phòng, di động của Quách Khánh Phong liền vang lên. Mới nhậm chức nhưng người mời gã đi ăn cơm cũng không ít. Gã liền móc điện thoại ra, không cần để ý đến số điện thoại liền áp lên tai nghe, cung kính nói:
- Cục trưởng, tôi Quách Khánh Phong nghe đây.
- Được, tôi hiểu rồi. Xin ngài cứ yên tâm, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Cuộc trò chuyện được chia thành nhiều câu. Sau khi nghe đầu dây bên kia cúp máy, Quách Khánh Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nắm lấy chiếc điện thoại bước đi thong thả, trong đầu suy nghĩ về nhiệm vụ Cục trưởng mới giao cho gã. Nói thật, Cục trưởng tự mình gọi điện thoại giao nhiệm vụ, gã trong lòng cảm thấy rất kích động. Bất kể như thế nào cũng phải tìm hiểu việc này cho rõ ràng, đền đáp lại công ơn của Cục trưởng.
Trước giờ tan tầm, gã trước tiên hẹn Đại đội phó đại đội hình sự Quách Văn Hỉ cùng nhau ăn cơm chiều. Cái gọi là năm trăm năm trước cũng cùng một nhà, hai người Quách Văn Hỉ, Quách Khánh Phong cùng ngồi chung một bàn uống rượu. Lúc đầu còn nói những lời khách sáo nhưng sau khi rượu vào thì quả nhiên gã đã thu được tin tức mình muốn.
- Ông anh, tôi nói cho anh biết, công việc mà chúng ta phụ trách căn bản không khác gì nhau.
Vài ly rượu vào bụng, hai người xưng huynh gọi đệ, Quách Văn Hỉ lúc này đã ngà ngà say, phun ra những lời nói chân thật:
- Giống như con gà dậy sớm, con trâu cày cực khổ, công việc của chúng tôi không giống như các anh. Công việc của các anh cũng nhẹ nhàng hơn, mà béo bở cũng nhiều hơn.
- Cũng không khác biệt lắm đâu.
Quách Khánh Phong nhìn đối phương có chút xúc động nói:
- Tuy nhiên, có đôi khi các anh thật liều mạng. Nhưng đã làm hình sự là phải có phiêu lưu.
- Thật ra thì cũng không có gì nguy hiểm cả. Chỉ cần thật cẩn thận vào thời điểm mấu chốt, đừng giả vờ tỏ ra ngớ ngẩn thì trên cơ bản không có gì phiêu lưu cả.
Quách Văn Hỉ lại chạm ly với đối phương.
- Hơn nữa, tôi nghe nói tình hình trị an bên khu phát triển cũng khá tốt. Các vụ án gây chết người quanh năm suốt tháng không có mấy vụ.
Quách Khánh Phong giả ý gật đầu phụ họa.
- Cũng không nhất thiết như vậy.
Quách Văn Hỉ uống nốt số rượu còn trong ly, xích lại gần, hạ giọng nói:
- Hôm trước, công ty bất động sản Vĩnh Hưng phái người cưỡng chế giải phóng mặt bằng, đã làm chết hai người trong các hộ cần giải tỏa, làm bị thương mười mấy người.
- Thật hay giả? Sự việc lớn như vậy sao không nghe một chút tin tức nào?
Quách Khánh Phong ra vẻ giật mình nói.
- Trưởng ban Tề đã ra lệnh không được lộ bất cứ tin tức nào. Nghe nói đây cũng là chỉ thị của lãnh đạo thành phố. Anh cũng biết, thành phố Cẩm Bình của chúng ta mấy tháng gần đây, các vụ tiêu cực mỗi ngày một nhiều. Việc này chưa xong việc khác lại đến, khẳng định là muốn tạo ra loạn lớn rồi.
Quách Văn Hỉ vừa ăn vừa nói.
- Các hộ gia đình trong diện giải phóng mặt bằng không tỏ thái độ gì sao?
Quách Khánh Phong tò mò hỏi han.
- Đã tỏ thái độ rồi đấy chứ nhưng ban quản lý, Ủy ban nhân dân thành phố không ai chịu để ý. Có mấy người lại nghĩ đến việc khiếu kiện lên tỉnh, kết quả bị phân cục chúng ta phái người ngăn cản, bị quan trên tiến hành cải tạo tư tưởng. Nếu để đưa ra Ủy ban Chính trị pháp luật thì ít nhất sẽ bị đưa đi học tập cải tạo mất tám tháng.
Quách Văn Hỉ khà một hơi rồi đáp. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
- Ra là như vậy.
Quách Khánh Phong dường như không còn việc gì để hỏi nên cười, hướng đối phương giơ ly lên nói:
- Không nói chuyện này nữa, chúng ta tiếp tục uống rượu đi.
Sau khi chở Quách Văn Hỉ về nhà, Quách Khánh Phong cũng trở về nhà của mình. Nhìn thấy bạn gái Lan Tuệ đang ngồi trên ghế sofa có chút không hài lòng, Quách Khánh Phong cười hỏi:
- Tuệ, em ăn cơm chiều chưa?
- Xong việc rồi mà cũng không trở về nhà. Tiểu Tuệ chờ con đã hơn hai giờ rồi đấy.
Mẹ của Quách Khánh Phong giọng nói có chút oán trách.
- Con thật sự là có việc quan trọng cần làm mà.
Quách Khánh Phong cười hì hì đáp, sau đó ngồi xuống ghế khoác vai bạn gái.
- Tan giờ làm thì còn có việc quan trọng gì nữa. Đơn giản là anh đi uống rượu thôi. Người anh toàn mùi rượu không này.
Lưu Tuệ ngửi ngửi, không khỏi nhíu mày.
- Uống rượu cũng là việc quan trọng.
Quách Khánh Phong nói xạo.
- Cô nhìn anh ấy đây nè.
Lưu Tuệ tức giận hướng về Quách mẫu kể tội.
- Càng ngày càng không ra gì.
Cha của Quách Khánh Phong trừng mắt nhìn con trai.
- Tan làm không lo về nhà lại lo đi uống rượu. Còn không mau xin lỗi Tiểu Tuệ đi.
- Anh sai rồi, anh sai rồi.
Quách Khánh Phong xin lỗi nhưng lại chẳng có chút thành ý nào, sau đó móc điện thoại cầm tay ra cười nói:
- Tuy nhiên, anh muốn nói là anh đi uống rượu tối nay chỉ là việc đột ngột và quả thật là có việc rất quan trọng.
Lưu Tuệ tức giận muốn phản bác lại nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của bạn trai thì lập tức nuốt giận vào trong.
- Cục trưởng, tôi là Quách Khánh Phong, tôi vừa rồi có mời Đại đội phó đại đội hình sự Quách Văn Hỉ đi uống rượu. Theo những lời anh ta nói thì quả thật là có án mạng. Đúng vậy, anh ta nói là có chỉ thị từ lãnh đạo thành phố. Tôi sẽ cố hỏi thăm tin tức thêm, có gì tôi sẽ báo cáo lại với Cục trưởng.
Cất điện thoại, Quách Khánh Phong đắc ý, nhướng lông mày, quay sang ba mẹ và bạn gái nói:
- Ha ha, Cục trưởng có lời khen ngợi con đấy.
- Lãnh đạo phân cục của anh à?
Bạn gái có chút hoài nghi hỏi han.
- Là Cục trưởng Lương của cục công an thành phố.
Quách Khánh Phong đắc ý hồi đáp:
- Sếp Lương giao cho anh nhiệm vụ và bảo anh trực tiếp liên hệ với ngài ấy.
Hai vợ chồng họ Quách vẻ mặt lập tức thay đổi. Toàn bộ thành phố Cẩm Bình này ai lại chẳng biết Cục trưởng Lương chứ. Trong vụ án thảm sát phóng hỏa giết cả nhà, đều do cậu ấy điều tra và phá án chỉ huy cảnh sát có vũ trang xông vào tòa nhà Thành ủy, trước mặt Bí thư Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố bắt giam con trai của ông ta. Điều này gián tiếp làm cho uy tín và địa vị của Bí thư Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố ngày càng đi xuống. Ông ta trong khoảng thời gian trước đã có chuyện dan díu với một cô gái minh tinh trẻ.
Cục trưởng Lương không chỉ là một lãnh đạo của thành phố mà tài lãnh đạo của cậu ta cũng không ai bằng. Cục trưởng Lương nổi tiếng như vậy cho nên khi vừa nghe con trai nói ra những lời này, phản ứng đầu tiên của hai vợ chồng họ Quách chính là cho rằng con trai mình đã thành đạt.
Ánh mắt Lưu Tuệ rươm rướm nước mắt, tình cảm tràn đầy mà nắm lấy tay bạn trai, dịu dàng nói:
- Vừa rồi, chắc anh chỉ có uống rượu mà chưa ăn cơm phải không? Anh đợi một lát đi, em đi nấu cho anh bát mì.
Sau khi nhận được điện thoại báo cáo của Quách Khánh Phong, hai mắt Lương Thần hơi nheo lại. Trên thực tế, không cần phải điều tra thêm nữa, hắn cũng có thể kết luận về hai người chết trong vụ án là có thật. Cục công an khu phát triển đã che giấu mà không báo cáo lại, mà cũng có thể giống như Quách Khánh Phong nghe được là có chỉ thị của lãnh đạo thành phố. Lãnh đạo thành phố nếu không phải là Trâu Duệ Lâm thì cũng là Trần Trúc, nhưng Trâu Duệ Lâm thì có khả năng cao hơn.
Đạo lý rất rõ ràng. Hiện tại chức vụ Chủ nhiệm Ban quản lý khu phát triển Vạn Hưng là do Phó chủ tịch thành phố Trâu kiêm nhiệm. Cho nên một khi xảy ra chuyện gì thì khẳng định là có liên quan đến Phó chủ tịch thành phố Trâu. Hơn nữa, việc triển khai xây dựng bầu không khí hài hòa, văn minh đô thị cho thành phố đang oanh oanh liệt liệt, giống trống khua chiêng, khiến cho giới tin tức truyền thông vẫn luôn hướng sự chú ý đến thành phố Cẩm Bình. Do đó, nếu việc giải phóng mặt bằng dính dáng đến bạo lực gây chết người thì nhất định phải che đậy lại.
Hắn đốt một điếu thuốc rồi hít một hơi thật sâu. Nếu nói là thành phố muốn che đậy thì hắn muốn tố cáo lên cấp trên nữa thì không thể nghi ngờ là công nhiên làm trái lại chỉ thị của lãnh đạo thành phố, lúc đó sẽ không tránh khỏi việc đắc tội với một số người. Đúng vậy, tuy hắn có một hậu thuẫn vững mạnh, bản thân hắn lại có tiếng tăm thì vì chuyện này mà hắn có thể được phong tặng danh hiệu "Lương thanh thiên". Nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút, hắn làm như vậy rốt cuộc có đáng giá không? Gây thù chuốc oán thì đối với hắn liệu có điều gì tốt?
Hay là giả vờ câm điếc? Hay là ra lệnh cưỡng chế điều tra làm rõ? Lương Thần bỗng nhiên phát hiện, từ sau khi hắn bị bắn, đại nạn không chết thì lá gan của hắn dường như nhỏ đi nhiều. Khe khẽ thở dài, Lương Thần cố rít ngụm thuốc cuối cùng rồi ra sức ấn tàn thuốc vào trong gạt tàn.
Trong văn phòng Tổng giám đốc Lâm Triết Thông, lúc này y cũng đang cầm điếu thuốc trên tay. Y cũng đang tự hỏi mình, nếu Lương Thần biết được chân tướng sự việc thì hắn sẽ giả vờ câm điếc hay là ra lệnh yêu cầu cấp dưới điều tra rõ việc này?
Khi còn học trung học, y và Lương Thần tiếp xúc không nhiều. Đến khi cùng chung sức chống lại bọn lưu manh thì mới dần dần trở thành bạn tốt cho đến khi kết thúc kì nghỉ hè thi vào trường đại học. Tuy rằng thời gian ở chung với nhau không lâu nhưng y cũng hiểu rõ tính cách của Lương Thần. Xét cho cùng, y và Lương Thần cũng có ít nhiều điểm tương tự.
Thời gian trôi qua thì con người cũng sẽ thay đổi. Thiếu niên thời hiện đại có thể gọi là "Nghĩa bạc Vân Thiên". Nhưng mà tối hôm qua, tại quán rượu, Dương Kiếm bởi vì Lý Băng múc cho Lương Thần một bát canh cá mà nảy sinh lòng ghen tuông, cố ý chuốc say Lương Thần. Đổi ngược là y thì nếu sự kiện bọn lưu manh tấn công vào trường năm xưa được tái hiện lại thì y sẽ chọn cách khoanh tay đứng nhìn. Bởi vì hiện tại y là một thương nhân, nếu việc gì không có lợi thì y sẽ không làm.
Duy trong số những người này thì Lương Thần vẫn như ngày xưa, vẫn duy trì sự ngạo mạn, cương quyết, bướng bỉnh thời tuổi trẻ. Điều này không phải là do y phán đoán lung tung mà là căn cứ vào những vụ án Lương Thần đã phá. Xa không nói, ngay tháng trước, Lương Thần đứng trước Bí thư Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố gây áp lực, quyết điều tra cho rõ vụ án phóng hỏa giết người. Sự quyết đoán, kiên trì này chính là bản tính thời kì thiếu niên của Lương Thần.
Lâm Triết Thông dựa trên tính cách của Lương Thần để tiến hành phân tích hành vi. Xuất thân từ người bình thường, tuy rằng địa vị bây giờ đã cao nhưng vẫn phú thương. Hắn đối với những phú thương tác oai tác quái rất có phản cảm. Chính vì loại tính cách và cảm xúc này khiến cho khi Lương Thần giải quyết mâu thuẫn giữa người bình thường và những người theo nghiệp quan thì hắn luôn theo bản năng mà nghiêng về người dân. Cường quyền càng gây áp lực lớn thì Lương Thần càng đối phó trở lại lợi hại hơn.
Cho nên, Lâm Triết Thông tin tưởng rằng với tính cách của Lương Thần như vậy, tuyệt nhiên sẽ không thờ ơ mà bỏ qua.
- Anh đang suy nghĩ điều gì vậy?
Cửa văn phòng nhẹ nhàng được mở ra, một bóng dáng xinh đẹp bước vào, nhìn thấy khói thuốc lượn lờ liền nhẹ giọng hỏi.
- Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ về việc ba tự tay xây dựng bản kế hoạch đã là một bước tiến quan trọng mà thôi. Tập đoàn Hoa Gia của chúng ta trong tương lai ở Cẩm Bình có thể xưng là số một.
Lâm Triết Thông mỉm cười nói.
Dừng một chút, nhìn sắc mặt vẫn đang không hài lòng của Tâm Nguyệt, y vội vàng cười xin lỗi:
- Được rồi, bà xã em tha thứ cho anh lần này. Tối hôm qua thật sự là anh uống hơi nhiều. Anh cam đoan tuyệt đối không có lần sau.
- Chuyện lần này em cũng biết, anh và các bạn học cũ gặp mặt nhau thì cao hứng, nhưng cái kiểu uống rượu như vậy thì em quả thật lo cho sức khỏe của anh.
Hà Tâm Nguyệt sắc mặt dịu đi, hơn nữa còn biểu hiện ra vẻ là một người rất hiểu chuyện.
- Anh biết là bà xã của anh rất tốt với anh mà.
Lâm Triết Thông bước lại gần, ôm vợ vào trong lòng hôn lên trán vợ một cái.
- Đúng rồi, ba vừa mới gọi điện thoại cho em, bảo là ngày mai em trai em sẽ đến đây.
Hà Tâm Nguyệt tựa đầu vào vai của chồng, hưởng thụ cảm giác thân thiết giữa hai vợ chồng.
- Ồ, sao em không hỏi dạo này sức khỏe ba thế nào?
Lâm Triết Thông tỏ vẻ quan tâm, hỏi han. Người mà Hà Tâm Nguyệt nhắc đến chính là em trai của cô, Hà Đại Vi, con trai của Hà Chính Kỳ, Chủ tịch tập đoàn Hoa Gia và cũng chính là cha vợ của y.
- Bác sĩ bảo là sức khỏe của ba không có vấn đề gì nghiêm trọng. Đã có anh ở Cẩm Bình thì ba rất yên tâm.
Hà Tâm Nguyệt cười nhẹ nói.
- Anh vẫn hy vọng ba sẽ đến đây quản lý. Cẩm Bình lớn như vậy, anh sợ mình không đủ sức, nhất là thời gian gần đây sẽ có thể giúp anh chia sẻ áp lực.
Lâm Triết Thông âm thầm cười lạnh trong lòng. Nếu Hà Chính Kỳ thật sự yên tâm về y thì tại sao lại phái đứa con là Hà Đại Vi đến đây? Chó chết thật! Y đường đường mang danh là Tổng giám đốc công ty nhưng trong tay lại không được điều động vượt quá ba mươi triệu tiền vốn. Nếu vượt quá số tiền này thì phải báo cáo lại Hà Chính Kỳ. Nói trắng ra thì y tiếng là con rể nhưng thật sự chẳng khác gì một con rối.
- Hai ngày này, anh hãy thường xuyên liên lạc với người bạn học cũ kia. Ba nói là hắn có bối cảnh đằng sau rất lớn. Còn nữa, cái cô bạn học của anh tên là Lăng Tư Vũ cũng đừng bỏ qua. Bố chồng cô ấy chính là Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm. Tốt nhất là nên giữ mối quan hệ thân thiết với những người đó.
Trong đôi mắt đẹp của Hà Tâm Nguyệt hiện lên vẻ khôn khéo. Nếu chồng cô có thể kéo hai người bạn học kia lên cùng một con thuyền thì đối với sự phát triển của tập đoàn Hoa Gia chỉ có thể nói là có lợi chứ không có hại.
- Anh biết rồi!
Lâm Triết Thông âm thầm cười độc ác trong lòng. Điều này không cần bà xã phải nhắc nhở, y cũng sẽ liên lạc với Lương Thần nhiều hơn. Nếu có thể y cũng sẽ kéo Lương Thần buộc chung một con thuyền. Đúng vậy, là con thuyền của y chứ không phải là thuyền của tập đoàn Hoa Gia.
Ngày 21 tháng 11, toàn cục công an khu phát triển Vạn Hưng trên dưới đều bận rộn. Hôm qua, bọn họ đã nhận được thông báo của Cục trưởng Lương Thần cục công an thành phố ra lệnh hôm nay phải mở cuộc điều tra tại khu giải phóng đền bù.
Cục trưởng phân cục công an khu phát triển Tề Bá Trung tâm lý có chút bồn chồn. Bởi vì Cục trưởng đại nhân đã ra lệnh cấp dưới phải điều tra nghiên cứu chính là để duy trì công tác trị an ở khu Khai Phát. Tuy Cục trưởng Lương là Ủy viên thường vụ nhưng trong lòng bọn họ thì gần như là cùng cấp với Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố vậy. Nói như vậy thì toàn bộ thành phố Cẩm Bình từ cán bộ cho đến dân chúng bình thường có khả năng không biết Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố hiện tại là ai nhưng không ai là không biết Cục trưởng cục công an thành phố. Việc Lương Thần là ai thì chỉ có thể dùng một câu để hình dung là "Người có tên, cây có bóng".
Cùng với Chính ủy của phân cục là Tạ Quảng Tường thương lượng một chút, cả hai người cùng nhất trí một mục tiêu là:
- Cẩn thận tuyệt đối chấp hành!