Nhìn vẻ mặt phẫn nộ đầy thất vọng, đôi mắt thì ầng ậc nước của con gái, lại nhìn hai má sưng đỏ hằn rõ dấu tay của người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, lần đầu tiên trong cuộc đời mình, Liên Nam Chinh cảm nhận được cảm giác khó xử vô cùng. Trên thực tế nếu không phải giận quá mất khôn thì ông ta đã chú ý đến dòng chữ trong tờ kết quả "thai tương đương hai mươi ba tuần", tức là cái thai đã được gần sáu tháng. Vậy mà con gái ông thì cơ thể không có vẻ gì là thay đổi đến mức như vậy.
-Thưa ngài, liệu có thể cho chúng tôi xem tờ kết quả được không?
Người đàn ông đang dìu vợ rất cẩn thận hỏi Liên Nam Chinh với giọng hết sức lễ phép.
-Rất xin lỗi, chúng tôi lấy nhầm.
Đằng Ngọc Liên vội vàng đem tờ kết quả trả lại cho đối phương đồng thời lên tiếng xin lỗi. Trong lòng bà ta đang thầm trách chồng tính tình quá nóng nảy.
-Tịch Nhược kết quả kiểm tra như thế nào?
Liên Nam Chinh né tránh ánh mắt của con gái, quay đầu lại hỏi nhỏ vợ.
-Dùng giấy thử thì không có, kết quả kiểm tra siêu âm lúc nữa mới có. Tuy nhiên, em cảm thấy con gái mình không có vẻ gì là có…
Đằng Ngọc Liên thấp giọng trả lời. Bà thấy dấu tay hằn trên má Lương Thần, trong lòng có vài phần thấp thỏm không yên. Người ta là cháu rể cố của Diệp lão, đường đường là Cục trưởng Công an thành phố, vậy mà trước mặt đông đảo mọi người lại bị một cái tát thì còn đâu là thể diện nữa. Chồng bà đánh người ta mà người ta lại bị oan, nếu tin này bay tới thủ đô thì gia đình nhà họ Diệp sẽ nghĩ như thế nào, Diệp lão sẽ nghĩ như thế nào?
-Không được chụp ảnh.
Đúng lúc này, Lữ Xung, một trong những cận vệ của Liên Nam Chinh bỗng phát hiện ra trong đám người đang vây quanh, có một gã thanh niên cầm di động dường như đang chụp ảnh lại. Y biết chuyện này bất kể thế nào nếu truyền ra ngoài thì sẽ rất bất lợi cho danh dự của thủ trưởng. Vậy nên y vọt tới đoạt lấy di động của đối phương.
-Trả lại điện thoại di động cho tôi, anh không có quyền làm như vậy.
Mắt thấy điện thoại di động của mình bị lấy mất, lại bị đối phương mở ra kiểm tra, người thanh niên không khỏi tức giận hét lên rồi giơ hai tay ra với ý định lấy lại điện thoại.
Thôi Dũng tiến lên mấy bước ngăn người thanh niên kia lại thì thấy gã ta chìa ra tấm thẻ nhà báo, tự xưng:
-Tôi là phóng viên một tờ báo tỉnh Giang Nam.
Lữ Xung mặc kệ đối phương có phải là phóng viên hay không, y tìm được đoạn phim và tấm ảnh vừa chụp, xóa bỏ rồi mới trả lại điện thoại di động cho đối phương, lạnh lùng cảnh cáo:
-Không được chụp ảnh nữa, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
-Ở cơ quan còn có việc, tôi đi trước đây.
Lương Thần lấy lại tác phong diện mạo của mình rồi hướng về phía vợ chồng Liên Nam Chinh bình tĩnh nói:
-Nếu không vội vàng quay về thì trưa nay tôi mời ngài ăn cơm.
Mặc dù trước mặt đông người lại bị một cái tát mất mặt như thế nhưng Lương Thần cũng không có gì phẫn nộ lắm. Có hiểu lầm về chuyện Liên Tịch Nhược mang thai, nhưng dù sao hắn và Liên Tịch Nhược cũng đã quan hệ. Nếu nói về chuyện đó thì cái tát này đối với hắn cũng không có gì là oan uổng.
-Mời mọi người giải tán, đừng chụp ảnh, nếu thật sự muốn chụp ảnh thì xin đừng chụp má phải.
Lương Thần quay qua đám người đang vây quanh phất phất tay, mắt hắn vô tình liếc vào đám đông. Sau đó hắn cười xấu hổ xoay người bước nhanh rời khỏi chỗ đó.
Giang Nhuận Trạch vẻ mặt có vẻ khác lạ. Đối với ông ta thì người thanh niên này quả thật không hề tầm thường chút nào. Hắn không hề có vẻ gì là tức giận hay tỏ vẻ oan ức hay là xấu hổ mà hết sức bình tĩnh. Tuy là bị mất mặt nhưng hắn không hề đánh mất phong độ của mình. Chỉ cần nhìn điểm này cũng thấy là hắn không thua kém gì những bậc trung niên. Chẳng trách mọi việc đối với hắn đều thuận lợi, gặp biết bao may mắn trên con đường công danh.
-Chúng ta cũng đi thôi.
Quay sang vợ chồng Liên Nam Chinh đang đứng cạnh mình, Giang Nhuận Trạch nói nhỏ. Ở chỗ này người xấu kẻ tốt lẫn lộn, không tránh khỏi phiền toái, tốt nhất là đi cho rồi.
Liên Nam Chinh gật đầu. Vào lúc này cơn tức giận của ông ta đã biến đâu mất tăm mất tích. Ông ta liếc nhìn con gái với vẻ mất tự nhiên, sau đó quay đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho vợ an ủi con gái một câu.
Bên ngoài bệnh viện, nhìn má phải của Lương Thần đỏ tấy lên, Từ Dịch Lãng không khỏi giật mình. Xưa nay gã vốn là người ít nói nhưng lúc này thì rất muốn mở miệng hỏi một câu.
Lên xe trở về cục Công an thành phố, để giấu má phải đang sưng đỏ, Lương Thần không thể không lấy tay che lại khi bước vào cổng tòa nhà.
-Sếp khỏe không ạ? Sếp khỏe không ạ?
-Khỏe.
Lương Thần vừa tươi cười đáp lại vừa bước vào thang máy, để lại đằng sau những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
-Cục trưởng làm sao vậy nhỉ?
-Có phải Cục trưởng đau răng không?
-Có lẽ là Cục trưởng không khỏe.
Trở lại phòng làm việc, nhìn má phải sưng đỏ của mình trong gương, Lương Thần không khỏi cười khổ. Lát nữa hắn còn phải tổ chức cuộc họp bộ máy lãnh đạo, làm sao mà đi gặp người khác với khuôn mặt như thế này? Ngẫm nghĩ một chút, hắn lấy điện thoại gọi cho Chánh văn phòng Hướng Bình, bảo y báo cho các thành viên bộ máy lãnh đạo sẽ chuyển cuộc họp sang buổi chiều. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trong phòng làm việc, Lương Thần phả nước lạnh vào mặt, hắn định bụng sẽ trốn trong phòng làm việc đến trưa. Nhưng mà càng cố tình muốn tránh gặp người khác thì người ta lại càng đến tìm hắn.
Đầu tiên là Phó cục trưởng Bao Hoa, Hạ Liên Tuấn, sau đó là Chủ nhiệm Ban chính trị Ngô Hoán Trung, Chánh văn phòng Hướng Bình. Mấy người đó đến gặp hắn không có việc gì khác ngoài việc tỏ thái độ quan tâm đến Cục trưởng. Rõ ràng là bọn họ có nghe tin tức lan truyền là Cục trưởng bị "đau răng". Chánh văn phòng Hướng Bình và Chủ nhiệm Ngô còn ân cần nói cho hắn về hai phương thuốc cổ truyền trị đau răng là uống nước cây hoa cúc trà và ngậm gừng, hay là dùng Tiên Nhân Chưởng.
Thình lình vào lúc giữa trưa, khi những vết sưng đỏ trên mặt đã tan dần đi, đang chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm trưa thì Lương Thần nhận được một cuộc gọi ngoài ý muốn. Trên di động hiện lên số của Liên Thiên Thiên nhưng người nói chuyện lại là một người khác.
-Tiểu Lương, chúng tôi vẫn đang ở Cẩm Bình, đang chuẩn bị tìm chỗ ăn cơm trưa. Cậu có biết chỗ nào không giới thiệu cho chúng tôi với nhé.
Vị này là người mà Liên Thiên Thiên gọi bằng cậu. Đang nói chuyện ông ta chợt nhắc Lương Thần:
-Không phải cậu nói muốn mời chúng tôi đi ăn cơm sao. Ừ, bây giờ chúng tôi còn chưa đi, vậy đây là lúc cậu thực hiện lời hứa đấy nhé.
Lương Thần giật mình, sau đó hắn nói với giọng nhã nhặn:
-Gần cục Công an thành phố chúng tôi có tiệm cơm Vạn Niên Thanh rất ngon. Nếu các vị không chê thì tôi xin phép mời các vị một bữa cơm đạm bạc nhé.
-Ha hả, Tiểu Lương, cậu có thành ý như vậy thì chúng tôi cũng không khách sáo. Lát nữa gặp nhé.
-Lát nữa gặp.
Lương Thần buông điện thoại, thở dài một cái. Xem ra sự phiền toái này không có cách gì tránh được.
Trong tiệm ăn Vạn Niên Thanh, tại một căn phòng, Lương Thần, Giang Nhuận Trạch, vợ chồng Liên Nam Chinh và Liên Tịch Nhược, Liên Thiên Thiên cùng ngồi quây quần quanh một chiếc bàn ăn.
Liên Tịch Nhược vẻ mặt hết sức bình tĩnh khiến cho người ta rất ngạc nhiên. Cô ngồi uống trà với vẻ điềm tĩnh, dường như sự việc xảy ra sáng nay không hề ảnh hưởng gì đến cô. Nhưng Đằng Ngọc Liên, mẹ cô thì khác, bà ta thỉnh thoảng lại liếc mắt lo lắng nhìn về phía con gái. Thấy vẻ bình tĩnh quá mức của con gái, thậm chí có lẽ là đang tuyệt vọng, bà ta biết rằng những gì mà chồng mình đã gây ra làm cho con gái mình hết sức bị tổn thương.
Liên Thiên Thiên cúi gằm nhìn cái túi xách. Cô tiếp tục sắm vai đà điểu, không ngừng liếc mắt nhìn về phía mọi người.
Phó tư lệnh Liên vốn nói năng hết sức thận trọng, nhưng lúc này đây vẻ mặt ông ta có vẻ suy nghĩ mông lung. Ánh mắt ông ta nhìn vào khoảng không phía trước, tuy nhiên vẫn rất để ý đến phản ứng của con gái mình và Lương Thần.
Thức ăn dần dần được mang lên, tôm Long Tĩnh bóc vỏ, cá Tây Hồ nhúng dấm, thịt sườn kho đông. Đồ ăn tại quán Vạn Niên Thanh quả thật không tồi, vừa đẹp mắt lại vừa ngon miệng, hoàn toàn có thể đại diện cho phong vị đặc sắc của Giang Nam.
Giang Nhuận Trạch vừa ăn vừa nói chuyện với Lương Thần đang ngồi cạnh mình. Ông ta nói rằng người yêu mình cũng là người Giang Nam, cũng có tài nấu ăn rất ngon không kém nơi này. Ông ta liền mời Lương Thần khi nào có thời gian đến thủ đô thì tới làm khách nhà mình.
Lương Thần mỉm cười đồng ý. Hắn tìm cơ hội thích hợp, hướng về phía Giang Kiệu, vợ chồng Liên Nam Chinh kính chén rượu. Hắn tuyên bố ngay từ đầu là mọi người ở xa tới đây thì làm khách, để hắn làm chủ bữa cơm. Đối với chuyện xảy ra sáng nay, hắn không hề đề cập đến.
Phó tư lệnh Liên uống xong chén rượu kính này, vẻ mặt hoàn toàn thay đổi so với lúc ở bệnh viện. Ông ta tuy tính tình rất nóng nảy, đối nhân xử thế rất mạnh mẽ, cứng rắn nhưng cũng biết chuyện tốt xấu. Sáng nay ông ta gây ra chuyện náo loạn đáng chê cười, lại còn chưa biết thực hư ra sao cho người ta một cái bạt tai. Bây giờ người ta còn chưa trách lại còn chủ động hướng về phía ông ta kính rượu, khả năng kiềm chế nay người bình thường mấy ai làm được?
Lương Thần cầm lấy bình rượu định rót tiếp cho Giang Nhuận Trạch và Liên Nam Chinh mỗi người một chén thì thấy Phó tư lệnh Liên nâng chén lên mở miệng nói:
-Tiểu Lương, chuyện sáng nay ở bệnh viện là do tôi kích động quá mức, tôi xin lỗi cậu nhé.
Đằng Ngọc Liên ngồi cạnh cũng lấy trà thay rượu, hướng về phía Lương Thần nói với vẻ áy náy:
-Ông nhà tôi suốt đời tính tình nóng nảy không ai chịu nổi. Tiểu Lương, cậu đừng để bụng nhé.
Con gái không mang thai, hơn nữa từ Liên Thiên Thiên, họ cũng biết được vợ chồng Lương Thần, mẹ vợ, chị vợ ở ngay cạnh nhà hai chị em Tịch Nhược và Thiên Thiên, bình thường cũng đối đãi tốt với nhau. Hơn nữa nếu suy nghĩ kỹ thì ai lại đem tình nhân đến ở ngay cạnh nhà mình, trước mắt vợ con mình chứ.
Về chuyện tại sao con gái lại lựa chọn Cẩm Bình làm nơi dừng chân, lại chọn Lương Thần làm hàng xóm, Đằng Ngọc Liên càng nghĩ thì càng thấy chỉ một cách giải thích. Đó là cô cháu gái Liên Tuyết Phi lo lắng Tịch Nhược nếu ở bên ngoài một mình thì cũng nguy hiểm, vậy nên mới khuyên Tịch Nhược đến Cẩm Bình để Lương Thần để ý trông coi giùm. Cứ như vậy, mọi chuyện dần dần trở nên rất thông suốt.
-Chuyện sáng nay ngài không cần để trong lòng làm gì.
Lương Thần khẽ mỉm cười nói:
-Cháu và Tịch Nhược là bạn. Ngài là ba Tịch Nhược, vậy thì cũng là bậc cha chú của cháu, nếu có gì dạy bảo cháu cũng là đúng thôi.
Giang Nhuận Trạch ngồi bên cạnh không thể nào kìm nổi sự thán phục. Người thanh niên này thật là khéo miệng, câu nói này của hắn vừa giải tỏa sự xấu hổ cho Liên Nam Chinh, lại vừa tìm được cách hạ mình thích hợp trước người khác, khiến cho người nghe cảm thấy hết sức thoải mái.
Nghe Lương Thần nói xong, vẻ mặt căng thẳng của Liên Nam Chinh dịu hẳn lại. Không hề khách khí mà nói, ông ta đúng là đang cực kỳ có thành kiến với người thanh niên trẻ tuổi này. Mà thành kiến đó không phải do tác phong sinh hoạt của Lương Thần, là đàn ông ai mà không có tình nhân. Sự tức giận của Liên Nam Chinh là ở chỗ cháu gái Liên Tuyết Phi lại tự hạ mình làm tình nhân của người ta, thật là mất mặt người nhà họ Liên.
Nhưng qua những chuyện hiểu lầm xảy ra ngày hôm nay, ấn tượng của Liên Nam Chinh về Lương Thần cũng đã tốt hơn nhiều. Ngay cả trong lòng ông ta vẫn chưa thể hiểu rõ hết mọi chuyện xảy ra nhưng sự căm ghét của ông ta đối với hắn cũng đã giảm đi rất nhiều.
Liên Tịch Nhược kinh ngạc liếc nhìn Lương Thần một cái, chợt cô chớp mắt, trong lòng có đôi chút xao xuyến. Người đàn ông này tạm nhân nhượng như thế vì lợi ích cuối cùng, rốt cục là tại sao?