Dưới ánh trăng mát mẻ, kéo theo bóng dáng của Tề Vũ Nhu và Helen trải dài. Đứng bên chiếc xe taxi và Audi, Chu Xuân Bình, Tào Lực, Tôn Vinh Khánh thêm vào đó là nữ lái xe Dương Bồi Diễm ngồi xổm ở một chỗ. Mọi người trong lòng run sợ, thỉnh thoảng hướng ánh mắt vụng trộm nhìn về phía hai cô gái thong dong, nhàn nhã xinh đẹp.
Tiếng di động êm tai vang lên, đôi lông mày thanh tú của Tề Vũ Nhu hơi nhướng lên, giơ tay ấn nút nghe. Sau khi nghe vài câu, trên khuôn mặt thanh lịch của cô hiện ra nụ cười thản nhiên, trong miệng nói:
- Được, tôi đã biết.
Nghe xong điện thoại, đón nhận ánh mắt của Helen, cô nhẹ nhàng cười nói:
- Đã bắt được người rồi.
Nghe lời nói của cô gái mặc quần trắng, Chu Xuân Bình song song sự khiếp sợ cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đường Tùng bị bắt, cũng chứng minh rằng việc tình báo mà vừa rồi y cung cấp cũng là chân thật, kế tiếp nhìn xem hai vị đại tỷ này có rộng lòng tha thứ, cho bọn họ một con đường sống hay không.
- Nói như vậy, chúng ta có thể đi về rồi?
Ánh mắt xanh biếc của Helen dưới ánh trăng sáng lên rạng ngời. Cô quên đi mấy người nam nữ đang ngồi xổm trên mặt đất, liếc mắt một cái:
- Mấy người này, xử lý như thế nào đây?
Hai chữ "Xử lý" lọt vào tai Chu Xuân Bình, Tào Lực, Tôn Vinh Khánh, Dương Bồi Diễm khiến bốn người họ không khỏi run cầm cập. Người nữ lái xe taxi có tâm lý chịu đựng kém cỏi nhất lập tức quỳ xuống, một phen nước mắt nước mũi tuôn ra nói:
- Xin hai vị tha mạng, tôi trên còn có cha mẹ dưới còn có con nhỏ, đều trông mong vào nghề lái xe của tôi mà nuôi sống cả gia đình.
- Câm miệng!
Tề Vũ Nhu giận dữ trừng mắt nhìn người phụ nữ trung niên. Trước đó cô đã làm qua cuộc điều tra, mấy tên cầm thú này dùng thủ đoạn gây mê xấu xa, hại không biết bao nhiêu cô gái. Sau khi tùy tiện giở trò bỡn cợt, liền đem mấy cô gái đó bán cho mấy chỗ ăn chơi sa đọa. Mà hành vi tiếp tay đồng lõa cho mấy tên cầm thú, giống như thủ đoạn mánh khóe trước mắt này, nữ lái xe taxi này chắc chắn là làm qua không ít lần.
Đôi mắt đẹp long lanh liếc tới liếc lui, Tề Vũ Nhu môi đỏ mọng hơi hơi khơi mào, lấy tay chỉ nữ lái xe, giọng nói lạnh lùng:
- Cô mau cởi quần áo ra. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Dương Bồi Diễm giật mình, cô hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề. Nếu đối phương là đàn ông thì không tính, không không, cho dù đối phương là đàn ông, sợ đối với một phụ nữ già nua bốn mươi tuổi như cô cũng không còn hứng thú.
- Cởi quần áo ra, cô có nghe thấy không vậy?
Một lần nữa, giọng nói của cô gái mặc quần trắng sang sảng bên tai, lại chú ý thấy đối phương trong tay có con dao ngắn ánh lên sáng chói, nỗi sợ hãi trong lòng cô dâng lên, buộc lòng phải dùng ngón tay run rẩy từ từ mở cúc áo.
Helen loay hoay cầm khẩu súng P22 uyển chuyển đung đưa qua lại trên tay. Cô lấy làm hứng thú với cảnh tượng này. Phong cách làm việc của Tề Vũ Nhu không có gì xa lạ với cô. Cô mơ hồ đoán được ý nghĩ của Tề Vũ Nhu.
Cởi áo và quần ra, trên người giờ chỉ còn áo nịt ngực và quần lót, Dương Bồi Diễm dùng ánh mắt cầu xin nhìn Tề Vũ Nhu, nhưng khi thấy đối phương dùng con dao ngắn khoa tay múa chân một chút, ra hiệu cô tiếp tục cởi đồ. Rơi vào đường cùng, Dương Bồi Diễm đành phải cởi sạch áo nịt ngực và quần lót, hai tay ôm ngực kẹp chặt chân lại, đứng yên một nơi.
Một cơ thể phụ nữ trần trụi đứng ở trước mắt, ở vào bản năng của người đàn ông, Chu Xuân Bình, Tào Lực, Tôn Vinh Khánh không ai bảo ai liếc mắt nhìn trộm một cái.
Làn da trắng trẻo, chỉ có điều vú đã xệ xuống, phần bụng dưới có không ít sẹo lồi, duy chỉ có cặp mông đầy đặn là đáng khen ngợi. Những cô gái xinh đẹp bị hại dưới tay ba tên vô lại này không phải là ít, người phụ nữ trước mặt có dáng người đẹp hay không, có diện mạo già nua hay không đương nhiên cũng thu hút sự quan tâm của họ.
Gió đêm thổi tới, cả thân hình Dương Bồi Diễm không khỏi rùng mình một cái, trong lòng âm thầm nguyền rủa độc ác:
- Hai con nhỏ mày gây sức ép cho bà già này, sớm hay muộn có một ngày tụi mày cũng bị bán vào nhà chứa làm gái bao cho hàng nghìn, hàng vạn người.
- Các người cũng cởi đồ mau lên.
Tề Vũ Nhu trong tay cầm con dao nhỏ chỉ về phía ba người đàn ông, lạnh lùng ra mệnh lệnh:
- Trong vòng 5 giây, người nào không cởi sạch, tôi sẽ cắt bỏ tinh hoàn.
Chu Xuân Bình, Tào Lực, Tôn Vinh Khánh trong lòng lạnh toát, sau đó giống như chứng động kinh liều mạng xé rách quần áo của mình. Trong nháy mắt, cao gầy, béo lùn, cường tráng ba dáng người đàn ông lõa lồ dưới ánh trăng.
- Muốn sống không?
Tề Vũ Nhu đi qua đi lại trước thân thể ba người đàn ông, con dao sắc nhọn lạnh như băng lần lượt kề sát vào khuôn mặt của ba tên sung mãn nhưng tràn đầy sợ hãi.
Mùi thơm trên cơ thể của cô gái làm say lòng người, Chu Xuân Bình, Tào Lực, Tôn Vinh Khánh ba người chỉ cảm thấy cái gì đó ở giữa hai chân đang nhảy dựng lên, nhưng lập tức, âm thanh đầy tức giận của cô gái truyền vào trong tai đã xua tan đi sự mơ tưởng về hình ảnh tơ lụa đang đứng trước mặt kia. Muốn, muốn! Ba người cuối đầu trước cô gái lẩm bẩm.
-Tốt lắm!
Tề Vũ Nhu dường như rất vừa lòng gật gật đầu, sau đó chỉ vào thân thể lõa lồ của nữ lái xe, thản nhiên nói:
- Ba người cùng tiến lên, để cho bà chị này hầu hạ chăm sóc cho thư thái, tôi sẽ tha mạng cho các người.
- A?
Chu Xuân Bình, Tào Lực, Tôn Vinh Khánh không khỏi nghẹn họng, trố mắt đứng nhìn, còn nữ lái xe Dương Bồi Diễm lại thay đổi sắc mặt.
- Nhu, đừng gây ra phiền hà như vậy.
Helen ngáp một cái, thân hình uyển chuyển đưa tay có khẩu súng P22 linh hoạt chỉ về hướng đó, ra vẻ không kiên nhẫn nói:
- Không bằng tôi bắn một phát, là giải quyết hết thảy, không lôi thôi rườm rà. Đã trễ thế này rồi, lại không ngủ được sẽ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi.
Giọng nói của cô vừa hạ xuống, Chu Xuân Bình, Tào Lực, Tôn Vinh Khánh ba người cùng lúc nhanh như hổ đói vồ mồi, bao vây nữ lái xe lõa lồ, liền giở thủ đoạn sờ mó.
Tề Vũ Nhu và Helen dựa vào đầu xe Audi, thích thú thưởng thức bộ phim đồi bại ngay tai hiện trường. Tuy rằng tố chất diễn viên không được tốt lắm, nhưng hình ảnh rõ nét chân thật ra phết. Nhưng khoảng cách biểu diễn của ba nam một nữa theo yêu cầu của đạo diễn có chênh lệch không nhỏ. Sau vài phút, thấy mấy tên vô lại đó còn sờ mó lục lọi, Helen lại không kiên nhẫn, nói với Tề Vũ Nhu:
- Mấy tên đàn ông này chẳng ra gì, đến bây giờ còn mềm nhũn ra, quả thực lãng phí thời gian.
- Cho bọn hắn hai phút, nếu còn vô dụng như vậy, không bằng chúng ta đi áp đặt họ.
Tề Vũ Nhu hừ lạnh một tiếng hồi đáp.
Chu Xuân Bình, Tào Lực, Tôn Vinh Khánh tim muốn nhảy dựng lên, nhưng càng sợ hãi, thì bộ hạ phía dưới càng không kịp phản ứng. Ba tên vô lại chỉ sờ soạn nhào nặn, nhưng cũng khiến Dương Bồi Diễm cảm thấy có chút thoải mái. Ngoại trừ Tôn Vinh Khánh không được xếp hạng, Chu Xuân Bình, Tào Lực xem như cô bình thường có muốn cũng không có cửa sờ đến khuôn mặt công tử bột của bọn họ.
Cái khó ló cái khôn, Tôn Vinh Khánh bỗng nhiên nhớ tới trong túi quần còn có mấy viên thuốc kích thích màu lam, lập tức giống như là ân nhân cứu mạng, vội vàng nhặt cái quần từ dưới đất lên. Sau khi tìm được gói thuốc, y vội xé ra, ngửa đầu nuốt một viên. Chu Xuân Bình, Tào Lực phát hiện cũng uống một viên. Sau khi uống viên thuốc chưa đầy một phút, sóng gió nổi lên, bọn họ nhanh chóng tách đùi nữ lái xe ra, hai người một trước một sau, cùng lúc liên tục phát lực mãnh liệt.
Dương Bồi Diễm lập tức phát ra một tiếng kêu thảm, giống như lưỡi lê chọc vào trong, toàn bộ thân thể chấn động co rút. Phía trước cô còn chịu được, nhưng phía sau đau đớn khiến hai mắt cô biến thành màu đen, gần như chết ngất tại chỗ. Bà già này bị bệnh trĩ mà. Dương Bồi Diễm khóc không ra nước mắt, tuyệt vọng nghĩ đến, chẳng lẽ vì trước đây cô làm chuyện xấu nên bây giờ nhận báo ứng?
Căn vi-la số 109 của khu biệt thự Trân Châu. Đèn ở lầu một trong đại sảnh sáng trưng, bảy tám người đàn ông hôn mê ngã xuống sàn. Mưu Diệc Lâm, Đỗ Trọng Tiêu, Từ Dịch Lãng, và vài tên đàn ông thân hình mạnh mẽ đứng ở một bên, ánh mắt nhất tề nhìn chăm chú vào hai người đứng bên bàn trà.
Đường Tùng quỳ trên mặt đất, trên thân dính đầy máu tươi của mình, có mấy chỗ miệng vết thương trầm trọng còn lóe hào quang, đó là do những mảnh vỡ thủy tinh đâm vào trong cơ thể.
Nhưng mà Đường Tùng cũng không cảm giác đau. Y thậm chí mong muốn cứ đổ máu như vậy chết là tốt nhất.
- Đứng lên đi, tôi không phải là cha mẹ của cậu, cũng không phải trưởng bối của cậu.
Trong mắt hiện lên vẻ mặt thương tiếc, Lan Kiếm vươn một bàn tay, nắm lấy cánh tay đối phương. Học sinh của ông ta có mấy trăm người, có thể để lại cho ông ấn tượng khắc sâu cũng không nhiều. Đường Tùng cũng là một trong số đó. Tính cách quái gở, không thân thiện giao tiếp, ẩn nhẫn trầm mặc, dường như lẻ loi cô độc. Đường Tùng là trong số những học sinh bằng lòng chịu gian khổ.
- Thầy là huấn luyện viên của em, cả đời vẫn là huấn luyện viên của em.
Đường Tùng vẫn không chịu đứng lên, mặc dù y biết mình không thể đối kháng lại lực đạo của huấn luyện viên. Ngẩng đầu, trong ánh mắt chợt ngấn lệ, quay về phía người đàn ông trung niên mà có lẽ người này là người đàn ông duy nhất trên thế giới này còn quan tâm đến y, giọng run run nói.
- Các em đi ra ngoài trước đi, thầy và Đường Tùng có chuyện muốn nói.
Lan Kiếm hướng về Mưu Dịch Sương, Đỗ Trọng Tiêu, Từ Dịch Lãng nói. Đám người Mưu Diệc Lâm gật gật đầu. Khi rút khỏi bọn họ tiện tay đem mấy tên hôn mê đang nằm sống soài trên đất ở đại sảnh ra ngoài.
Ở ngoài cửa, Đỗ Trọng Tiêu cười hì hì đưa vài điếu thuốc cho mấy tên sư đệ trẻ tuổi, sau đó chia nhau đốt thuốc, trong miệng nói:
- Mấy ngày nay không có thời gian cho tôi và sư ca mời mọi người ăn cơm. Nhân tiện hôm nay chúng ta đi ăn đi.
- Tấm lòng của anh bọn tôi ghi nhận, nhưng trong khoảng thời gian này không được, đại đội gần đây phải tham gia đào tạo huấn luyện, nên không rảnh rỗi đâu. Nói cho cùng cũng không phải là đại ân gì. Vả lại việc nhỏ ấy không khó khăn gì đâu.
Chàng thanh niên trẻ tuổi hai má có lúm đồng tiền hút điếu thuốc hồi đáp.
- Sư ca, nếu không có chuyện gì khác, chúng tôi xin rút lui. Chúng tôi là tự tiện hành động, nếu như bị huấn luyện viên phát hiện, nhất định bị cho một gậy.
Một vị sư đệ vẻ mặt chân chất nói tiếp.
- Dù sao Sư ca cũng ở Cẩm Bình, cách tỉnh cũng không xa, chúng ta còn thời gian sẽ hội họp.
Hai tiểu sư đệ còn lại cũng nói như thế.
- Được, vậy tôi sẽ chọn thời gian khác vậy.
Đỗ Trọng Tiêu vỗ vỗ vào đầu vai sư đệ vài cái, cười nói.
- Bọn tôi không đợi được huấn luyện viên Lan Kiếm, thay mặt chúng tôi gửi lời hỏi thăm đến huấn luyện viên vậy.
Vẻ mặt mấy người này biểu lộ sự tôn kính. Tuy rằng bọn họ học sau hai khóa, chưa từng được Lan Kiếm huấn luyện qua, nhưng đối với Lan Kiếm, Hà Binh hai huấn luyện viên uy danh này, bọn họ đã ngưỡng mộ từ lâu.
Sau khi mấy học viên của đại đội đặc chủng rời khỏi không lâu, bóng dáng của Lan Kiếm và Đường Tùng lại xuất hiện ở cửa chính.
- Các em dẫn Đường Tùng đi gặp Tiểu Thần đi.
Lan Kiếm trong giọng nói cất giấu đi một sự thương xót bùi ngùi Đường Tùng lần này đi đầu thú, bất kể như thế nào đều khó thoát khỏi án tử hình.
Mưu Dịch Sương và Đỗ Trọng Tiêu, Từ Dịch Lãng cùng gật đầu. Đường Tùng tuy lầm đường lạc lối, nhưng y vẫn tôn kính huấn luyện viên, trong suy nghĩ của y từ trước đến giờ vẫn không thay đổi. Thậm chí y còn nghe lời của huấn luyện viên ra đầu thú. Bọn họ hiểu rất rõ, với tính cách con người Đường Tùng như thế, việc y tự mình đi đầu thú so với việc giết đối phương sẽ khó khăn gấp bội lần.
Kim đồng hồ chỉ 1:30 rạng sáng, nhưng phòng của Phó cục trưởng ở tầng thứ năm của Cục công an thành phố vẫn sáng đèn.
- Đây là chủ trương của các cô.
Lương Thần trầm mặc, đi đến trước mặt hai cô gái Tề Vũ Nhu, Helen đang cười tươi như hoa, nâng cao giọng khiển trách. Sau đó quay đầu về phía Mưu Dịch Sương, Đỗ Trọng Tiêu, Từ Dịch Lãng ba người căm tức mà nói:
- Còn các anh, dám tự tiện hành động.