Dáng người đàn ông đắm chìm trong ánh nắng thẳng tắp mà cao ngất. Mặc bộ cảnh phục màu xanh thiên thanh ôm người, tràn đầy vẻ cuốn hút khiến phụ nữ nào cũng muốn ngắm nhìn. Khuôn mặt dưới ánh nắng vừa cương nghị vừa trầm tĩnh. Đường nét rõ ràng, giống như một tấm tranh chữ kim loại gầy guộc, thư thái khoan thai. Người đàn ông với vẻ mặt chuyên tâm đang rơi vào trạng thái trầm tư, vô hình có một sức hấp dẫn đặc biệt. Dẫu Hồ Tịnh Tịnh gặp nhiều kiểu đàn ông đẹp trai rồi, nhưng ngắm nhìn người đàn ông dưới ánh nắng này trong lòng vẫn không kìm nổi nỗi xuyến xao.
Cực phẩm chính như đàn ông bình phẩm phụ nữ đẹp, trời sinh tính phong lưu, đã thề phải thưởng hết những kiểu đàn ông trên đời này, Hồ Tịnh Tịnh lập tức đưa ra đánh giá người đàn ông trước mặt. Bỏ qua những phương diện khác không nói, chỉ nhìn cặp mông rắn chắc kia là cô có thể đoán được người đàn ông với thân hình cường tráng kia nhất định có khả năng tình dục không tầm thường chút nào. Gõ cửa, trên mặt Hồ Tịnh Tịnh hiện rõ vẻ xuân sắc phơn phởn, bước nhẹ vào trong.
Tiếng giày cao gót làm Lương Thần đang chìm đắm trong suy tư bừng tỉnh. Hắn quay người lại, kinh ngạc khi nhìn thấy một phụ nữ xinh đẹp lắc mông bước tới.
- Xin lỗi cô hỏi ai ?
Lương Thần thể hiện rõ sự kinh ngạc cất tiếng hỏi.
Chạm vào ánh mắt của hắn, Hồ Tịnh Tịnh bỗng cảm thấy tê tê như bị điện giật. Trong số tất cả những người đàn ông mà cô đã gặp, đối phương không phải là đẹp trai nhất, nhưng lại cuốn hút cô nhất, hợp với "khẩu vị" của cô nhất. Vương Căng cũng không tồi, nhưng so với người đàn ông này có vẻ như thiếu chút gì hoang dã. Từ trước đến giờ cô chưa có cảm giác ấy bao giờ, chỉ là bị ánh mắt của đối phương lướt qua mà đã không kìm nổi. Điều này chẳng liên quan gì đến tình yêu, yêu chẳng có quan hệ gì ở đây. Chỉ giống như khi đàn ông nhìn thấy phụ nữ hấp dẫn thôi. Thứ cảm xúc mà giờ Hồ Tịnh Tịnh đang nảy sinh cũng là cái ham muốn được chiếm hữu trắng trợn.
- Tôi là Hồ Tịnh Tịnh.
Hồ Tịnh Tịnh bỗng cảm thấy tiếng của mình lạc đi. Ánh mắt của cô cũng sáng lên, bước từng bước chắc nịch về phía người đàn ông.
Đây là người phụ nữ từ đâu đến vậy? Tại sao thấy giống như cuồng trai vậy? Nhận ra trong ánh mắt của cô ta vẻ ham muốn, thâm tâm Lương Thấn thấy vô cùng khó chịu, nhíu mày, đang chuẩn bị hỏi tiếp thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Quay về bàn làm việc, nhấc điện thoại lên. Sau khi nghe đoạn tự giới thiệu xong, Lương Thần không khỏi run lên, nói liên hồi:
- Bí thư Trịnh ạ, chào ông. Là thế ạ, tôi biết rồi. Vâng, chào ông.
Nói xong, Lương Thần ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ với thân thể đầy đặn, ánh mắt không dấu vẻ ngạc nhiên. Tóc xoăn nhuộm đỏ, khuôn mặt trắng trẻo có vẻ gì đó đa tình, mặc áo lụa trắng, váy hoa ngắn, bước đi lộ rõ cặp mông núng nính khiến người ta có cảm giác phóng đãng. Người đàn bà này lại là con gái của Bí thư Tỉnh ủy Hồ. Cô ta đến đây làm gì nhỉ?
- Cô Hồ, mời ngồi.
Lương Thần rút lại vẻ mặt ngạc nhiên, lịch sự đưa tay ra chỉ tỏ vẻ mời đối phương ngồi xuống ghế sô-fa. Nhưng hắn không ngờ rằng, người phụ nữ lại tiến lên hai bước, bắt tay hắn và nói với giọng điệu rất mời gọi:
- Xin chào, Phó cục trưởng Lương!
- Cô Hồ, mời cô ngồi, để tôi đi rót chén nước.
Cảm thấy đối phương không chịu buông tha và lại còn lấy ngón tay khều khều tay hắn, trong lòng Lương Thần không khỏi ngạc nhiên và buồn cười. Cô con gái của Bí thư Tỉnh ủy này là người trời sinh dục vọng luôn không đủ sao? Tại sao vừa gặp mà đã dở cái trò này. Hắn đến bên bình nước rót một cốc rồi đặt trên bàn trà.
- Phó cục trưởng Lương, hôm nay tôi đến đây là để làm thuyết khách đấy.
Hồ Tịnh Tịnh kiềm lòng xuống, đôi mắt đào hoa vẫn nhìn người đàn ông, đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng luôn mục đích mình đến. Thân phận của cô ta đối phương đã rõ ràng, cô ta cũng không cần phải vòng vo nữa.
- Làm thuyết khách? Tôi không hiểu ý cô Hồ lắm.
Trong lòng Lương Thần chấn động, đưa ánh mắt sáng ngời nhìn sang người phụ nữ lẳng lơ. Sau đó hắn thấy hối hận, lập tức nhìn ra chỗ khác. Dựa vào năng lực đặc biệt, hắn không những thừa hiểu đối phương đến làm thuyết khách cho ai, mà còn thu thập được những đoạn clip tình dục nóng bỏng.
- Tôi cũng xem như là chị kết nghĩa của Vương Căng. Tôi nghe nói gần đây giữa cậu ta và Phó cục trưởng Lương có chút không hài lòng. Hôm nay vừa lúc tôi rảnh nên tiện thể đến thăm hỏi Phó cục trưởng Lương. Không biết sếp Lương có thể nể mặt tôi mà bỏ qua những điều không vui ấy không?
Ngực Hồ Tịnh Tịnh phập phồng. Đôi chân mặc váy ngắn tự nhiên lại căng ra. Vừa nãy bị người đàn ông mỉm cười nhìn hồi lâu, cô ta dường như không kìm chế được xuân tình trong lòng mình, thậm chí còn có ý định muốn cởi bay quần áo lao tới. Cô cũng rất ngạc nhiên với kích động này của bản thân, cứ như bị đói khát rất lâu. Bỗng trước mắt lại bày một cốc cam lộ, thế nên rất muốn uống một cách sảng khoái.
Chị kết nghĩa? Chị "kết nghĩa" còn tạm được. Trong lòng Lương Thần khẽ oán thầm, vẻ mặt thì bình thản, vẫn lịch sự cười nói:
- E là cô Hồ hiểu nhầm rồi. Tôi và Căng thiếu gia vốn chưa từng gặp nhau, sao lại có thể có hiềm khích chứ?
- Phó cục trưởng Lương, anh đây là cố tình giả bộ đấy nhé.
Hồ Tịnh Tịnh đứng lên, lắc mông, đem theo một làn hương thơm đến gần bàn làm việc của người đàn ông, tựa vào cạnh bàn, lập tức cúi thấp ngực, đôi mắt đa tình chớp chớp, liên tục phát ra những tín hiệu mời gọi.
- Tôi thật sự không hiểu.
Cái bộ dạng của cô ta Lương Thần chẳng lạ gì. Hai hôm trước, Tôn Tiểu Lội trẻ trung xinh đẹp cũng đã quyến rũ hắn như thế. Chỉ có điều đem so sánh thì động tác của người phụ nữ trước mắt có vẻ như thuần thục hơn. Sau lưng hắn hơi dùng lực, cái bánh xe của chiếc ghế hơi chuyển động, với cái bàn làm việc, nói một cách chính xác là bị người đàn bà kia kéo ra khoảng cách không gần cũng không xa.
- Hiểu hay không cũng không quan trọng.
Nhận ra động tác né tránh của người dàn ông, vẻ mặt Hồ Tịnh Tịnh hiện chút tức giận. Nhưng cô ta lập tức kìm sự tức giận ấy xuống, ánh mắt lúng liếng nói tiếp:
- Tối nay, tôi đến chơi ở Bách Hưng Lâu, Phó cục trưởng Lương liệu có thời gian đến không?
- Tối nay e là không được rồi, có hai người bạn đến Cẩm Bình thăm tôi. Tôi bắt buộc phải tiếp đón họ.
Lương Thần tỏ vẻ rất áy náy, xin lỗi khéo.
- Được, vậy tối mai chắc được chứ.
Hồ Tịnh Tịnh cười lẳng lơ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Hai người bạn ấy cũng phải ở Cẩm Bình chơi vài ngày, nên tạm thời tôi không thể rời đi được. Hay là thế này, đợi khi hai người bạn ấy về, tôi sẽ mời cô Hồ ăn cơm, được không?
Dù không khoái người phụ nữ này, nhưng thân phận con gái của Bí thư Tỉnh ủy là đại kị. Hắn không muốn đắc tội với đối phương, nên đành dùng lý do khéo nhất để từ chối.
- Không được.
Cặp mông chắc nịch của Hồ Tịnh Tịnh ghé lên bàn làm việc, cặp đùi trắng như tuyết nhấc lên, toàn thân quay 180 độ, đôi giày cao gót rơi xuống đất, lao qua bàn làm việc đến trước mặt Lương Thần, cúi mình xuống. Đôi mắt đào hoa vốn tràn đầy xuân tình lúc này đây sáng lên khiến người ta tim đập nhanh. Đôi môi đỏ khẽ mở, từng chữ từng câu nói với người đàn ông:
- Lương Thần, anh đừng có mà không chịu biết điều nhé.
Chính là cái câu này khiến bao nhiêu e dè nhẫn nhịn trong lòng Lương Thần vứt bỏ hết. Hắn đứng phắt dậy, ngực cứng rắn như một bức tường, kéo mặt của người phụ nữ lại.
- A.
Hồ Tịnh Tình kêu lên một tiếng kinh hãi. Cô bị hành động đột nhiên của người đàn ông làm giật bắn mình. Khuôn mặt va vào ngực của hắn, toàn thân không tự chủ được nghiêng về phía sau. Vẫn còn may, bàn làm việc phía sau lưng đỡ lấy cô, nhưng cái bàn cứng làm lưng cô bị va vào đau điếng.
- Đi đi, cô Hồ, chỗ này không chào đón cô.
Trong lòng tức giận vô cùng nhưng Lương Thần vẫn có tác phong là không bao giờ đánh phụ nữ. Nếu chửi hắn là đàn ông, thì không cần biết có phải là con trai của Bí thư Tỉnh ủy hay không, hắn đã đấm đã vài phát rồi. Hồ Tịnh Tịnh đứng vững lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt. Chỉ một ngón tay vào ngực hắn, nói giọng âm trầm:
- Bố của vợ anh là con riêng của Diệp gia. Anh thừa kế tài sản bạc tỷ của con trai Thủ tướng Lâm, anh còn có bồ là cháu gái của Bí thư Liên ở Liêu Đông. Anh còn có quan hệ tốt với Lý gia và Lương gia, cho nên anh tự thấy rằng bản thân mình rất đáng nể hay sao? Đến tôi là con gái của Bí thư Tỉnh ủy anh cũng không coi ra gì phải không?
Lương Thần khẽ vung lên, gạt ngón tay đang chỉ chỉ trên ngực hắn ra, bước về phía trước, ánh mắt đảo sắc hơn dao. Cúi đầu, nhìn người phụ nữ ngang ngược khó chơi, nói giọng châm biếm:
- Tôi thấy tôi rất đáng nể đấy thì làm sao? Tôi không coi cô ra gì thì làm sao? Đang yên đang lành đến chỗ tôi giở uy phong đại tiểu thư, lời hay lẽ phải thì không nghe, bức ép người, bắt tôi phải nói lời không hay. Thật là tôi muốn hỏi là ai nể mặt mà không chịu biết điều?
- Anh, anh là đồ khốn!
Hồ TỊnh Tịnh tức tím mặt, giơ tay tát một cái.
Lương Thần đưa tay ra, nắm ngay cổ tay của đối phương. Hồ Tịnh Tịnh không thuận theo mà cũng không buông, lại lấn tới, đồng thời co gối lên, lên gối tới tấp vào vùng giữa hai chân Lương Thần.
Ả đàn bà này đúng ra quá ác độc. Lương Thần tức giận, vừa nghiêng người né, không kìm được sự tức giận trong lòng mình, liền vung tay tát cô ta một cái trời giáng.
Phòng làm việc đột nhiên trở nên yên tĩnh. Một bên là người đàn ông thấy hơi hối hận, bên kia là người phụ nữ tay ôm lấy mặt, ánh mắt tỏ vẻ không tin nổi.
- Anh đánh tôi?
Dường như không dám tin, cần phải xác nhận lại lần nữa, Hồ Tịnh Tịnh hỏi với giọng như mê sảng.