Quan Lộ Trầm Luân

Chương 454: Đĩa CD bị mất tích và thẩm vấn(2)




Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Ở một góc hành lang không người, Chu Hồng Diễm lấy điện thoại di động ra khẩn trương bấm số, vừa nghe tiếng nhạc chuông trong di động, vừa để ý động tĩnh xung quanh.

- Alo, Tuấn ca, không hay rồi, sếp Lương đến đòi thư rồi, cũng không biết tại sao, hắn giống như rất chắc chắn, bắt tôi phải giao thư ra cho bằng được. Hắn còn biết trong đó có đĩa CD, thật bất thường, hắn muốn tôi trước khi tan ca giao đồ đến văn phòng cho hắn, tôi phải làm thế nào? Như vậy, như vậy tôi phải làm sao đây? Nếu chẳng may...

Nghe lời căn dặn ở đầu dây bên kia di động, trên mặt Chu Hồng Diễm lộ ra biểu hiện bất đắc dĩ, sau cùng chỉ có thể nũng nịu nói:

- Tuấn ca, nếu như người ta bị cuốn gói, anh không thể mặc kệ người ta đó, bye!

- Đồ đàn bà lẳng lơ.

Cúp máy, Hà Tuấn không khỏi nhếch môi. Những cô gái đẹp hắn chơi nhiều rồi, Chu Hồng Diễm tuy rằng nhan sắc bình thường, nhưng mà biểu hiện trên giường là số một, lần nào cũng phục vụ y rất sảng khoái. Chỉ có điểm này là những cô gái trẻ tuổi không thể so sánh được.

Khi Hà Tuấn quay mặt sang chàng trai trẻ đối diện, vẻ mặt khinh thường vừa rồi lại biến sang gần như tươi cười nịnh nọt, mở miệng nói:

- Là mụ đàn bà lẳng lơ Chu Hồng Diễm, nói là không biết vì sao tên họ Lương đó lại biết chuyện thư từ, đang ép ả giao thư. Tôi bảo Chu Hồng Diễm dứt khoác hai chữ "không có", phỏng chừng tên họ Lương cũng không có biện pháp gì.

- Căng thiếu gia, xem ra tên họ Lương quả không thể khinh thường.

Trương Hào ở một bên khẽ nói. Vốn nghĩ rằng phó cục trưởng Lương vừa lên chức sẽ không thể nhanh như vậy tập trung tinh thần lên vụ án phóng hỏa cách đây một năm, nhưng đĩa CD này đến tay lại cho thấy rõ suy nghĩ vốn có của họ rất là sai. Một cánh tay của đối phương, đã nắm được dấu vết lúc trước bọn họ sơ ý để lại

Căng thiếu gia không nói gì, đôi mắt của y vẫn đang nhanh nhìn chằm chằm vào hình ảnh đang phát trên laptop, trên mặt lộ vẻ suy tư.

Sau một lúc lâu, y chỉ vào hình ảnh máy tính, trầm giọng nói:

-Vấn đề mấu chốt bây giờ là, nhất thiết phải làm rõ nguồn gốc đĩa CD này. Cái đĩa bây giờ, rõ ràng là bản sao, nếu như không tìm được ngọn nguồn, e rằng sẽ có cái thứ hai, cái thứ ba gửi đến bàn làm việc của Lương Thần.

- Căng thiếu gia nói đúng, chỉ có điều trò chơi này chỉ là nặc danh, không thể tìm được chính chủ.

Hà Tuấn đẩy hai tay ra, bất đắc dĩ nói.

- Đổi lối suy nghĩ khác, có thể có khả năng từ trên hình ảnh này nhìn ra gì không.

Căng thiếu gia quay đầu nhìn hai người Trương Hào, Hà Tuấn một cái.

- Đi hỏi bọn người Trịnh Hổ, Ngô Lão Hòe, lúc đó không có phát hiện điểm khác thường nào? Bị người ta ghi hình rồi, chẳng lẽ một chút tri giác cũng không có? Kiếm cơm ăn như thế nào vậy!

-Căng ca, tôi đã hỏi qua, bọn người Trịnh Hổ trong phòng thuê thương lượng phân công thế nào, lúc đó quả thật không phát hiện gì khác thường. Tôi vừa hỏi Tiểu Tứ, từ góc độ và chất lượng của đoạn phim này mà nói, có lẽ có người trước đó đã cài sẵn camera quay lén trong phòng.

Trương Hào vội vàng đáp.

- Trước đó?

Căng thiếu gia chú ý tới chữ này, không khỏi nhíu mày nói:

- Chẳng lẽ nói, có người biết trước, biết kế hoạch của chúng ta?

- Chắc không phải vậy chứ.

Trương Hào chần chừ một chút, tuy nói là không loại trừ khả năng này, nhưng nếu nghĩ kỹ thì biết phỏng đoán này thật sự là có ít khả năng nhất. Nếu thực sự có người biết trước tin này, kế hoạch phóng hỏa lúc đó chưa chắc sẽ thi hành thuận lợi vậy. Hơn nữa, người ghi lại đoạn phim này cũng sẽ không đợi đến một năm sau ngày hôm nay mới lấy chứng cớ ra.

- Phòng thuê lúc đó của Trịnh Hổ, Ngô Lão Hòe, chính là căn phòng số một chữ địa. Cục trưởng công an khu phát triển Vạn Hưng, Tôn Chính Đính trước khi xảy ra vụ việc không lâu thường hay ghé qua.

Hà Tuấn nghĩ nghĩ, rồi bổ sung một câu.

Nghe xong Hà Tuấn nói, trong mắt Căng thiếu gia bỗng nhiên sáng ngời, mở miệng nói:

- Có thể có khả năng này hay không, ý ban đầu của người quay lén là muốn nhằm vào Tôn Chính Đính, nhưng trùng hợp quay được bọn người Trịnh Hổ, Ngô Lão Hòe.

-Căng thiếu gia cao minh.

Trương Hào và Hà Tuấn ngẩn người ra,sau đó cùng lúc giơ ngón tay cái lên, một nửa là nịnh nọt một nửa là khâm phục mà khen:

-Vô cùng có khả năng, Tôn Chính Đính tham ô hối lộ chơi gái trò nào cũng giỏi, toàn mông đều là phân, phỏng chừng là có người muốn lấy chứng cớ gì đó phá y, nhưng không ngờ trời xui đất khiến, ghi được đoạn phim này.

- Bây giờ, trong tòa nhà chắc còn có không ít nhân viên phục vụ, đi tra hỏi tỉ mỉ cho tao, tao không tin một chút gì cũng không điều tra được.

Trong mắt Căng thiếu gia lóe lên một tia sáng, lớn giọng nói:

- Cho dù là đào đất ba thước, cũng phải lôi tên quay lén ra cho tao.

Trương Hào và Hà Tuấn nhận mệnh lệnh rồi đi, Căng thiếu gia lại nhìn hình ảnh trên máy tính, lấy đĩa CD ra, trầm ngâm một lát. Hai tay dùng sức, bẻ gãy đĩa CD thành hai mảnh.

Đứng lên, đi ra cửa phòng. Dọc đường đi, bất kể là Giám đốc trong tòa lầu, nhân viên phục vụ, hay là bảo vệ, nhìn thấy bóng dáng của hắn, ai cũng khom lưng, cung kính hô một tiếng "Căng thiếu gia". Tòa lầu Bách Hưng này, chính là vương quốc độc lập của y, Vương Căng.

Đi xuống dưới lầu, ngồi lên chiếc xe BMW màu trắng của y, khởi động xe chạy thẳng về phía khu biệt thự Lục Viên.

Hai mươi phút sau, chiếc xe BMW dừng trước cửa một biệt thự nhỏ, cửa sắt tự động mở ra, cho xe chạy vào trong. Đây không phải nhà y, nhưng lại chẳng khác nào nhà y.

- Cậu đã đến rồi!

Âm thanh hàm chứa niềm vui bất ngờ vang lên, vừa mới đẩy cửa đi vào phòng khách, Vương Căng theo tiếng nói ngẩng đầu lên thì thấy một phụ nữ trung niên xinh đẹp mặc váy ngủ màu trắng từng bước một từ cầu thang đi xuống, cặp đùi dưới váy thoắt ẩn thoắt hiện, với góc độ nhìn lên của y, ngẫu nhiên có thể nhìn chiếc quần lót bằng ren màu đỏ giữa hai chân cô.

Vương Căng tiến lên hai bước, từ từ đưa tay hướng về phía người phụ nữ trung niên xinh đẹp. Ngay sau đó, người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang xuống cầu thang thuận theo mà đưa bàn tay ngọc ra, toàn thân đẫy đà giống như không có xương cốt ngã vào lòng người đàn ông cường tráng.

- Di tỷ, chị thật đẹp!

Vương Căng ngửi mùi thơm trên người cô, đôi tay cách một lớp áo ngủ mỏng manh vuốt ve hai ngực căng đầy của cô.

- Tiểu Căng!

Cô phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập.

- Đừng, Tuệ Tuệ sắp về rồi!

Đang nói, chợt nghe tiếng cửa phòng bị đẩy ra. Một thiếu nữ đang mùa hoa nở bước vào, nhìn thấy nam nữ đang ôm nhau trong phòng khách, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú không khỏi ửng đỏ, ngượng ngùng nói:

- Tiểu Căng ca, anh đã đến!

- Tôi đi thu dọn một chút, Tuệ Tuệ, cùng tán gẫu với anh tiểu Căng của con một lát đi.

Mặt cô cũng đỏ ửng, từ trong lòng y thoát ra, vội vàng đi lên cầu thang.

Nhìn bóng dáng duyên dáng của cô, Vương Căng cười cười, xoay người ngồi xuống sofa. Hướng về phía thiếu nữ khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ vẫy tay nói:

- Lại đây, Tuệ Tuệ.

Thiếu nữ ngượng ngùng rồi lại phục tùng đi tới, đôi tay nhỏ bé của cô bị y kéo lại, mất thăng bằng ngã vào lòng y. Hơi thở nóng rực không ngừng chui vào trong tai nhạy cảm của cô, âm thanh tràn đầy quyến rũ vang lên:

- Cục cưng Tuệ Tuệ, như lần trước, ngậm một chút cho Căng ca có được không?

Khuôn mặt cô đỏ bừng như hỏa thiêu, nghe yêu cầu hàm chứa ý dâm dục của y, cô nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi quỳ trên thảm, cánh tay nhỏ bé kéo khóa quần của y, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú cúi xuống, mở cái miệng nhỏ nhắn ra, ngậm trong miệng cái nguồn sinh mạng nóng bỏng của y.

Vương Căng vỗ nhẹ mái tóc cô, trong miệng phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái. Ngửa tựa vào sofa, mắt nhìn lên, bắt gặp đôi mắt của người đàn bà đang đứng trên chỗ rẽ hành lang. Trên mặt ả có biểu hiện mâu thuẫn giữa xấu hổ và dâm đãng, cuối cùng không cưỡng lại được ánh mắt mệnh lệnh của y, chậm rãi cởi bỏ váy ngủ của mình, lộ ra thân thể trần như nhộng trong tầm mắt y. Một tay nắn bóp cặp ngực căng đầy, một tay kia trườn xuống bụng, giống như một dâm phụ đói khát, không chút che dấu biểu hiện một mặt thấp hèn nhất của mình.

Trên mặt Vương Căng hiện ra nụ cười thỏa mãn. Y biết, khoảng cách của kế hoạch dạy dỗ hai mẹ con cùng hầu hạ y lại tiến thêm một bước. Lúc trước sở dĩ quyết tâm dồn Tiêu Kiến Sinh vào chỗ chết, ngoại trừ sức hấp dẫn về lợi ích to lớn của sản nghiệp Bách Hưng Lâu, hai mẹ con này cũng là một nguyên nhân vô cùng quan trọng. Tiêu Kiến Sinh đã chết, y nhận được không chỉ là mảnh đất hoàng kim có tiềm lực gia tăng vô hạn của Bách Hưng Lâu, hơn nữa còn bao gồm cả vợ của Tiêu Kiến Sinh, Ôn Di và con gái Tiêu Tuệ.

Nhìn biểu diễn dâm đãng của người phụ nữ trên lầu, Vương Căng không thể kiềm chế hỏa dục trong lòng, liền kéo cô thiếu nữ đang quỳ dưới chân lên để cô ngồi ở trên bụng hắn, kéo váy ngắn lên, vén chiếc quần lót trắng qua một bên, hai tay ôm lấy chiếc eo thon thả của cô rồi đột nhiên nhấn mạnh một cái, trong nháy mắt xuyên qua thân thể mềm mại của cô thiếu nữ vừa tròn mười sáu tuổi.

Tiếng đau đớn không chịu đựng nổi của cô thiếu nữ khiến hắn liên tưởng một đêm cách đây một năm, nghe tin ba bị chết, cô khóc đến toàn thân như nhũn ra ngồi phịch trong lòng y. Y kiềm chế không được thú tính trong lòng, cố gắng chiếm đoạt thân thể mềm mại của cô, nhìn thấy màu đỏ trinh nguyên là liều thuốc khơi dậy dục vọng của y, tiếng khóc rên rỉ khiến y cảm giác hùng mạnh và tự hào của giống đực.

Ở Cẩm Bình, y chính là kẻ mạnh ở trên chóp đỉnh của kim tự tháp, y có thể chiếm đoạt tất cả những gì y muốn có mà không kiêng nể gì. Bất kỳ kẻ thù nào dám khiêu chiến với y đều bị ngã dưới chân y. Lương Thần, đừng đến gây chuyện với tao.