Sáng sớm, tia nắng ấm áp sáng rực từ khe rèm cửa sổ len lỏi vào trong phòng ngủ. Trên giường, hai thân thể trắng nõn như tuyết, tay chân đan xen vào nhau, tạo thành một bức tranh vô cùng quyến rũ. Nghe một tiếng đóng cửa khẽ giòn, hai cô gái dường như đang chìm trong giấc ngủ ngọt ngào cùng mở mắt, bóng phản chiếu xanh lam và tối đen hòa lẫn vào nhau, làm cho hai khuôn mặt khí chất bất đồng, nhưng cùng đẹp tuyệt mỹ trong nháy mắt biến thành thần thái linh động.
- Hắn đi rồi!
Tề Vũ Nhu uể oải ngồi dậy, chiếc chăn mỏng từ làn da mềm mịn như lụa tuột xuống, ngực trắng tuyết căng phồng, eo nhỏ nhắn, và mông tròn như trăng, tạo thành một đường cong hoàn mỹ vô cùng dịu dàng, xinh đẹp không chê vào đâu được.
Ánh mắt của Helen đảo qua thân thể mịn màng của đối phương, trong lòng không khỏi trào dâng một tia ganh tị. Cô không thể không thừa nhận, trên người đối phương, hội tụ sức quyến rũ thần bí và vẻ dịu dàng xinh đẹp đặc trưng của phụ nữ phương đông.
- Hắn hung hăng như sói!
Helen cũng ngồi lên, từ sau ôm lấy thân thể của Tề Vũ Nhu, kề cằm vào thân thể mềm mại tỏa hương của cô, đôi tay nắm lấy cặp ngực căng phồng của cô.
- Sáng sớm thức dậy đã thèm khát, đêm qua con sói đó không có cho cô ăn no sao?
Tề Vũ Nhu không có ngăn cản Helen, ngược lại mượn thế ngửa người ra sau tựa vào lòng Helen, trêu chọc hỏi.
- Đêm qua tôi rất hoài nghi, phải chăng bị hắn ăn luôn cả xương thịt!
Hồi tưởng lại cảnh tượng giao hợp gần như điên cuồng của đêm qua, đôi mắt xanh lam xinh đẹp của Helen lóe lên một tia dâm đãng, môi hồng kề gần bên tai trong suốt của Tề Vũ Nhu, khẽ nói:
- Đêm nay tôi vẫn muốn!
- Hắn không phải làm bằng sắt!
Tề Vũ Nhu cử động đôi chân, phần dưới của cô đến giờ vẫn còn tê, đêm qua sự dũng mãnh của hắn vượt xa dự đoán của cô. Nhưng cô lại hiểu rõ, trên đường hắn lấy cớ đi vệ sinh, nhất định là đã thêm "dầu"! Tình dục, đương nhiên là đem đến sự khoái lạc vô tận cho nam nữ, nhưng nếu không điều chỉnh cân đối, lại trở thành trăm hại mà không một lợi đối với thân thể.
-Vậy tôi đi tìm người đàn ông khác!
Helen ha ha cười nói.
- Được thôi!
Tề Vũ Nhu quay đầu, nhìn Helen cười nhạt nói:
- Thật ra, tôi đang muốn hỏi cô, Lương Thần đã trả cho huấn luyện viên ba trăm triệu, và khi sắp đến Cẩm Bình từng chính thức nói với cô, cô đã được tự do. Cô bây giờ, sau khi hoàn thành mấy ngày phục vụ có thể rời khỏi bất cứ lúc nào, sống cuộc sống cô muốn, cô muốn tìm một trăm người đàn ông, cũng không có vấn đề gì!
- Vậy còn cô, tại sao không rời khỏi!
Thần sắc của Helen biến đổi, trong lời nói của đối phương lộ ra giọng điệu gạt bỏ khiến cho cô cảm thấy vô cùng không thoải mái. Dường như, đối phương ước gì cô lập tức rời khỏi.
- Tại sao tôi phải rời khỏi?
Tề Vũ Nhu dường như cảm thấy rất kinh ngạc.
- Một người đàn ông có tiền có quyền đối với tôi lại tốt, và có thể cho nửa đời sau của tôi an nhàn không âu lo, ngoại trừ đầu óc tôi bị hư, nếu không tôi làm sao có thể buông tay rời khỏi!
Ngừng một chút, dường như nghĩ ra điều gì, hướng về Helen mỉm cười nói:
- Nói thật, ba trăm triệu mà Thần chi trả, hoàn toàn là vì tôi, còn cô, thật ra chỉ là ăn theo mà thôi!
- Tiểu nhân tự cho mình là đúng!!
Helen bị mấy câu nói của đối phương kích thích không nhẹ, cô báo thù dùng hết sức bóp cặp ngực của đối phương, môi hồng cắn nhẹ vào gáy sau trắng như tuyết của đối phương. Muốn đuổi cô đi sao? Cô cố tình không đi!
- Được rồi Helen, đêm qua tôi "ăn" rất no, không có hứng thú chơi trò chơi với cô!
Tề Vũ Nhu lắc lắc thân ngọc trần trụi của cô, như con lươn từ trong lòng Helen tuột ra, đưa tay cầm lấy áo ngực và quần lót trên đầu giường, khi mở cửa đi ra, hướng về Helen chớp chớp mắt:
- Tôi muốn tìm ít thức ăn, cô muốn ăn không?
Vài phút sau, Helen mặc váy ngủ mỏng từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn bánh mì sữa và sữa đậu nành bánh quẩy trên bàn, ngạc nhiên hỏi câu:
- Cô chuẩn bị sao Nhu?
- Không phải!
Tề Vũ Nhu mỉm cười lắc đầu, bưng bát lên uống vào ngụm sữa đậu nành, trong lòng cảm thấy ấm áp thoải mái. Helen như có chút suy tư ngồi xuống, nhìn thức ăn đơn giản, nhưng lại chuẩn bị tỉ mỉ bữa sáng theo hai dạng Trung – Tây, trong lòng bỗng nhiên có chút hiểu được nguyên nhân Tề Vũ Nhu lựa chọn!
Lương Thần mua xong bữa sáng, vội vàng ăn một ít rồi ra cửa đi xuống lầu. Vì bảo đảm tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn, Từ Dịch Lãng cũng bị hắn không chút do dự phái đi làm việc, cho nên tài xế tới đón hắn, là lão Vương trước đây.
Lương Thần chạy tới cục Công an thành phố, giam mình trong phòng làm việc suốt buổi sáng. Đánh cuộc, đã đánh rồi, quân lệnh trạng cũng đặt ra. Nếu như trong vòng hai ngày không phá được án, tiền đồ tốt của hắn sẽ bị hủy hết. Hắn có lòng tin đối với năng lực đặc biệt của hắn, nhưng hắn cũng biết, có một số việc còn đòi hỏi một chút vận may. Mưu Diệc Lâm, Từ Dịch Lãng được cử ra đương nhiên là tinh anh, nhưng cũng không dám hoàn toàn đảm bảo thuận lợi bắt giữ Trương Mặc và Hứa Ngạn Bân.
Ngồi trên ghế sếp phì phà khói thuốc, thỉnh thoảng đem ánh mắt tập trung lên chiếc di động trên bàn làm việc. Mưu Diệc Lâm đi Giang Sở, lộ trình hơi xa, nhưng tính ra, giờ chắc có lẽ đã đến nơi, đặc biệt làm cho hắn bất an, là đội người Lô Dũng và Từ Dịch Lãng đi đến thành phố bên cạnh, đúng ra đêm qua phải có tin tức rồi. Đêm qua hắn chiến đấu cùng hai cô gái, quả thật là có ý nghĩ dùng vận động mang tính kịch liệt để giải tỏa áp lực.
Màn hình di động đột nhiên sáng lên, ngay sau đó vang lên tiếng chuông điện thoại chói tai. Lương Thần nhướng mày lên, lập tức cầm di động lên nghe máy.
- Sếp Lương, nghi phạm Hứa Ngạn Bân đã bị khống chế, chúng tôi đang trên đường trở về!
Nghe tiếng Mưu Diệc Lâm, cảm giác vui sướng lập tức dâng trào, lo lắng đã tan biến một nửa, còn lại một nửa, chính là Lô Dũng và Từ Dịch Lãng đang đuổi tới Phong Hà. Chậm trễ không có hồi âm, rõ ràng là gặp phiền toái gì.
Ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, ánh mắt chăm chú nhìn đồng hồ trên tường, nhìn kim chỉ giờ gần chỉ đến mười một giờ. "Em là hoa hồng của anh, em là hoa của anh…!" Nghe tiếng chuông điện thoại lại reo lên, tinh thần của Lương Thần chấn động, nhưng cầm lấy di động nhìn vào màn hình, lại là số điện thoại của một người vô cùng xa lạ.
- Alo, là phó cục trưởng Lương sao?
Trong di động tuyền đến một giọng nói đàn ông tương đối chói tai.
- Là tôi, xin hỏi anh là ai?
Lương Thần hơi nghi hoặc hỏi câu, số di động của hắn thường chỉ có người quen mới biết.
- Tôi là Kinh Đại Chí cục trưởng cục công an thành phố Phong Hà!
Giọng nói trong di động đột nhiên cất cao, làm chói tai Lương Thần.
- Xin chào, cục trưởng Kinh!
Lương Thần nhướng mày lên, giọng điệu ôn hòa đáp. Ẩn chứa trong đó, hắn cảm thấy vị Kinh Đại Chí lớn giọng này gọi đến không có gì tốt đẹp.
- Chuyện là vậy, phó cục trưởng Lương, đồng chí trong cục của các cậu, đêm qua đến Phong Hà bắt người. Chuyện này, dường như các cậu đã vượt qua ranh giới!
Kinh Đại Chí âm điệu không giảm, Lương Thần chỉ có thể cầm di động để ra xa.
- Cục trưởng Kinh, là như vậy, tôi đã liên hệ với cục trưởng Hoàng của quý cục, lần này đồng chí trong cục chúng tôi đến Phong Hà…!
Cảm giác được sự đeo bám của y, Lương Thần chuẩn bị giải thích một chút, nhưng nói chưa dứt lời, thì bị y ngang ngược ngắt lời.
- Phó cục trưởng Lương, ở cục công an Phong Hà, dù gì tôi cũng là cục trưởng, đến địa phận của tôi bắt người, có phải nên chào hỏi tôi một tiếng hay không!
Giọng nói trong di động dường như tương đối bất mãn, còn chưa đợi Lương Thần đáp lại, một câu cứng rắn, mãnh liệt ném tới:
- Nói như vậy đi, người muốn bắt, các cậu không thể dẫn đi!
Lương Thần giật mình hơn là phẫn nộ, hắn nghe thế nào sao cảm thấy vị cục trưởng cục công an thành phố Phong Hà cực kỳ giống sơn đại vương của xã hội cũ!