Ngày 25 tháng 7, Bí thư thành ủy thành phố Long Nguyên, Lương Khải Minh đến Liêu Dương tham gia hội nghị Chủ tịch, Bí thư toàn thành phố, tỉnh. Trước hội nghị một ngày, ông ta đã đến thăm hỏi nhà Bí thư tỉnh ủy Lý Thư Hãn.
Hai nhà Lý, Lương hiện giờ đang ở trong thời kì hợp tác mật thiết. Nhà họ Lý ngầm ưng thuận, thậm chí ủng hộ nhà họ Lương bộc lộ tài năng ở Liêu Đông, và tương ứng, nhà họ Lương sẽ dốc toàn lực ủng hộ Phó thủ tướng Lý Dĩ Hằng trong cuộc bầu cử thủ tướng sắp tới. Giao dịch có ở khắp mọi nơi, nhưng giao dịch xét cho cùng cũng chỉ là giao dịch, thời thế nhiều thay đổi, hai nhà họ Lý, Lương sau này có thể luôn duy trì quan hệ hợp tác này hay không vẫn còn là một ẩn số.
Lý Thư Hãn không hề thấy ngạc nhiên về cuộc đến thăm của Lương Khải Minh. Nửa tháng trước, Lương Khải Minh đã nói trước với ông ta. Ông ta cũng biết mục đích chuyến thăm hỏi này của Lương Khải Minh.
- Bí thư Lý, thời hạn một năm đã đến rồi, người mà tỉnh mượn cũng nên trả lại được rồi! Chỗ của tôi vẫn đang chờ Tiểu Thần trở về với vai trò quan trọng!
Lương Khải Minh uống ngụm trà, mỉm cười nói với đối phương.
- Khải Minh à, nếu tôi đồng ý thì tất nhiên sẽ giữ lời. Nhưng ông nên biết có một số chuyện thỉnh thoảng là không có thay đổi nhanh.
Lý Thư Hãn khẽ cười, lắc đầu nói:
- Tiểu Thần, cậu ấy tạm thời không thể trở về!
- Bí thư Lý!
Lương Khải Minh hơi nhướng mày. Ông ta thấy được chút ý tứ không bình thường trong lời nói của Lý Thư Hãn. Nghe đối phương nói thì rõ ràng là có ý muốn ngầm ám chỉ chịu lực tác động bên ngoài không thể kháng cự lại. Nhưng là một Bí thư tỉnh ủy, đường đường là một quan to của bộ cho dù không sánh được với miệng vàng lời ngọc, nhưng còn có mấy người có khả năng chi phối ý nguyện của ông ta?
- Thành phố Cẩm Bình, tỉnh Giang Nam gần đây liên tục xảy ra các vụ án lớn. Ban lãnh đạo thành phố và cục trưởng cục công an đã mấy lần thay người nhưng vẫn không có chuyển biến gì. Bộ công an, thậm chí Bí thư Hạ của Đảng ủy trung ương đều rất quan tâm. Bộ trưởng Đổng hôm qua gọi điện tới, yêu cầu điều tạm tinh anh tỉnh tôi đến Giang Nam để giải quyết việc khẩn cấp ở Cẩm Bình.
- Tinh anh này chính là Tiểu Thần?
Lương Khải Minh ngạc nhiên nói, sau đó có vẻ hơi bất mãn nói:
- Giang Nam rộng lớn của bọn họ không có người sao? Sao lại ngàn dặm xa xôi đến Liêu Đông của chúng ta mượn người?
- Đây là Bộ trưởng Đổng ra sức tiến cử, ai khiến Tiểu Thần vang danh bên ngoài làm gì!
Lý Thư Hãn đôi mắt ánh lên vẻ khác thường, hơi cúi người, thấp giọng nói:
- Bộ trưởng Đổng lên tiếng, tôi tất nhiên không tiện từ chối ngay. Nhưng điều quan trọng hơn là, người cuối cùng đồng ý Tiểu Thần đi Giang Nam lại chính là Diệp lão! Khải Minh, ông thấy ông và tôi có quyền lực gì phản đối không?
Diệp lão! Lương Khải Minh trong lòng chấn động. Ông ta thế nào cũng không thể ngờ trong chuyện này lại có sự tham gia chủ trương của Diệp lão. Trong đầu lóe lên suy nghĩ, ông ta bỗng tỉnh ngộ. Cho dù Lương Thần và những người nhà họ Diệp có quan hệ thế nào nhưng chung quy vẫn là cháu rể của Diệp lão, thân phận này quyết định rồi. Trong sự phân chia phe phái phức tạp nhà họ Lâm, Lương Thần phải chọn lựa vị trí cơ sở. Diệp lão lần này tiến cử chưa hẳn là muốn Lương Thần đứng về phe nhà họ Diệp, nhưng chắc chắn là muốn Lương Thần mượn cơ hội này thoát khỏi lốc xoáy phân tranh phe phái của mấy người nhà họ Lâm.
- Tôi biết rồi! Nếu đã như vậy, tôi không làm phiền nữa. Bí thư Lý, tôi xin phép về trước!
Lương Khải Minh xét cho cùng không phải là nhân vật tầm thường, sau khi đoán được ý đồ của Diệp lão, trên mặt lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh. Ông ta nghĩ đến những ngày trước lúc giữ Lương Thần ở lại nhà trong thủ đô ăn cơm, cha ông ta đã dùng lời nói thử thăm dò thái độ của Lương Thần, lúc hỏi Lương Thần đến kế hoạch cho tiền đồ phía trước, câu trả lời của Lương Thần là bốn chữ "nghe theo sắp xếp".
Có lẽ Lương Thần đã sớm hiểu rõ bản thân đang rơi vào cơn lốc xoáy phân tranh phe phái phức tạp. Câu trả lời mơ hồ đó thể hiện sự lo lắng và do dự không biết đứng bên nào. May mắn của Lương Thần là ở chỗ cơ duyên khéo trùng hợp, có quan hệ phức tạp với mấy gia đình lớn trong thủ đô, nhưng bất hạnh cũng chính là do dây dưa quá nhiều nên không có cách nào để chọn lựa.
Tiễn Lương Khải Minh xong, Bí thư Lý quay lại phòng khách, dựa vào ghế sofa hơi nhắm mắt lại. Vợ ông ta Nghiêm Lệ từ phòng ngủ đi ra, đến ngồi bên cạnh chồng, trầm mặc hồi lâu, không kìm nổi hỏi:
- Ông cụ Diệp lão rốt cuộc là có ý gì? Giang Nam cách Liêu Đông xa như vậy, hà khắc phải gây sức ép cho Tiểu Thần? Coi như là điều người, điều người khác không được sao, Tiểu Thần đang làm tốt ở đây mà?
- Ý của Diệp lão là không muốn để Tiểu Thần lăn lộn ở đây!
Lý Thư Hãn mở to mắt, giọng nói có vài phần không cho là đúng.
- Có thể, Diệp lão già thật rồi, đã quên mất quan trường chính là quan trường, cho dù ở Liêu Đông hay Giang Nam thì lựa chọn đứng về bên nào không có gì thay đổi. Lắc lư không quyết chỉ có thể làm Lương Thần mất đi cơ hội phía trước. Diệp lão giúp hắn nhưng kết quả rất có khả năng là làm lỡ mất Lương Thần.
- Không thể đâu, có sự che chở của Diệp lão, Tiểu Thần có thể gặp vấn đề gì chứ!
Nghiêm Lệ dường như thấy lời nói của chồng có chút thổi phồng sự việc nên nhẹ giọng phản bác một câu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Diệp lão chín mươi sáu tuổi rồi!
Lý Thư Hãn bùi ngùi thở dài một tiếng:
- Anh hùng tuổi xế chiều, cuối cùng cũng quay về với đất. Trước mắt có vẻ không có vấn đề gì nhưng chờ sau khi Diệp lão trăm tuổi, vị trí của Tiểu Thần sẽ gặp rắc rối!
Những bước ngoặt cuộc đời mình sắp phải gặp phải, Lương Thần không hề hay biết gì. Liên Tuyết Phi, Liên Tịch Nhược, Liên Thiên Thiên sáng nay rời khỏi Giang Vân, nhưng hắn không hề có cảm giác như trút được gánh nặng. Những chuyện trên thế gian này thường không thể tưởng tượng được như vậy, không thể nắm bắt. Liên Tịch Nhược rất đẹp nhưng Lương Thần trước giờ chưa hề có ý gì đặc biệt với cô. Không ai ngờ, Liên Tịch Nhược cùng hội chị em đến Giang Vân giải sầu không thành, ngược lại còn bị mất thân.
Buổi tối, lúc đèn mới lên rực rỡ, hắn đến nhà Tề Vũ Nhu. Đây là thời hạn cuối cùng Tây Á cho hắn. Nếu đêm nay hắn vẫn không thay đổi chủ ý thì Tây Á sẽ dẫn Tề Vũ Nhu và Helen đi, có thể sẽ thật sự bán hai cô gái sắc nước hương trời này cho tên đầu lợn AnLa.
- Lương tiên sinh, đây là đêm cuối cùng tôi ở lại Giang Vân, hi vọng trước khi rời khỏi tôi sẽ được nghe một đáp án làm ngài, tôi và mọi người đều vui vẻ!
Khuôn mặt xinh đẹp đầy khí phách của Tây Á tràn đầy ý cười nhạt. Cô cũng giống như Helen, đều mặc váy ngắn màu đen để lộ ra đôi chân thon dài, bóng mịn thu hút dưới ánh đèn lấp lánh.
- Tây Á tiểu thư, tôi muốn hỏi cô, nếu tôi chỉ mua một trong hai thì có được không?
Lương Thần bắt chéo chân, vẻ mặt thảnh thơi hỏi.
Lương Thần vừa dứt lời, vẻ mặt Helen lập tức thay đổi. Rất rõ ràng, nếu Lương Thần thật sự quyết định mua một người thì người đó nhất định sẽ là Tề Vũ Nhu chứ không phải cô ta.
- Lương tiên sinh, có phải ngài cảm thấy trong Tề Vũ Nhu và Helen có một người không phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mĩ của ngài?
Tây Á hơi có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh trên khuôn mặt ả liền khôi phục lại nụ cười thản nhiên tao nhã, lên tiếng:
- Tôi nhất định phải cho ngài biết, Tề Vũ Nhu và Helen là hàng đi liền với nhau.
- Nói cách khác, tôi không có lựa chọn, hoặc là mua tất cả, hoặc là không mua ai. Là như vậy đúng không, Tây Á tiểu thư?
Lương Thần nhướng nhướng mày, nói với vẻ không hài lòng.
- Tôi bảo đảm với ngài, lần giao dịch này tuyệt đối là hàng có giá trị! Tôi mặc dù rất ghét tên đầu lợn An La nhưng y đã nói một câu rất có lí!
Tây Á mỉm cười nói:
- Y nói, tiền có thể kiếm sau nhưng người đẹp như Tề Vũ Nhu và Helen thì trăm năm khó gặp, mà cho dù có gặp được thì cũng khó mà có được!
- Được, vậy tôi vẫn còn một vấn đề. Tây Á tiểu thư làm sao có thể đảm bảo sau khi tôi bỏ ra 300 triệu thì có thể có được quyền lực chiếm hữu tuyệt đối bọn họ? Tôi vô cùng lo lắng, bản thân cuối cùng lại rơi vào kết cục tiền không người cũng không!
Lương Thần nhìn Tây Á, giọng nói rõ ràng không có vẻ gì là tín nhiệm.
- Sự lo lắng của ngài không phải là không có lý. Mặc dù danh dự và danh tiếng của Medusa chúng tôi luôn rất tốt, nhưng để khách hàng yên tâm chỉ dựa vào lời nói đảm bảo thì chưa đủ. Như vậy đi, Lương tiên sinh, căn cứ vào mối lo lắng của ngài, tôi có thể đưa ra hai ý kiến mang tính chất tham khảo. Thứ nhất, ngài có thể chọn phương thức trả tiền theo thời kì. Ví dụ như, một tháng trả 5 triệu, cuối tháng trả tiền, như vậy duy trì trong vòng 5 năm thì thanh toán hết. Thứ hai, tôi có thể cung cấp cho ngài dược phẩm và vũ khí vô cùng lợi hại, thậm chí cả bí mật huấn luyện, đảm bảo Tề Vũ Nhu và Helen sẽ trở thành những nô lệ chỉ nghe theo mênh lệnh của ngài!
- Nếu Tây Á tiểu thư có thành ý như vậy thì lần giao dịch này thống nhất mua bán!
Lương Thần mỉm cười nói:
- Mặc dù giá cả có đắt một chút!
- Hợp tác vui vẻ!
Tây Á đứng dậy, mỉm cười rạng rỡ với Lương Thần, đồng thời đưa bàn tay ngọc ngà thon dài ra:
- Tôi nhất định phải cho ngài biết, Tề Vũ Nhu và Helen tuyệt đối đáng 300 triệu!
- Ồ, thứ lỗi tôi mạo muội hỏi một câu, Tây Á tiểu thư tự cho mình mức giá bao nhiêu?
Nắm tay đối phương, Lương Thần rõ ràng có thể cảm nhận được trong lòng bàn tay mềm mại của ả có gì đó hơi thô ráp xù xì.
Rõ ràng là một câu nói trêu chọc nhưng Lương Thần lại nói với thái độ vô cùng nghiêm túc. Hắn chăm chú nhìn người đàn bà xinh đẹp nhưng nguy hiểm, trong lời nói rõ ràng tỏ ý cũng muốn mua cả đối phương.
- Lương tiên sinh cũng muốn mua cả tôi sao?
Tây Á thè đầu lưỡi hồng nhạt vô cùng quyến rũ liếm lên đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đẹp màu xanh lam ánh lên vẻ mông lung, nói với giọng điệu vô cùng khêu gợi.
Tề Vũ Nhu và Helen đứng một bên không khỏi căng thẳng. Không ai hiểu bằng bọn họ, Tây Á sẽ tiến hành thủ đoạn tàn nhẫn thế nào với những tên đàn ông thèm muốn ả. Mặc dù Lương Thần bây giờ là bá chủ nhưng mở miệng trêu ghẹo Tây Á thì không tránh khỏi phải nếm chút khổ sở.
- Tây Á tiểu thư đừng hiểu lầm, tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi!
Lương Thần lùi xuống hai bước, tránh xa mĩ nữ đang áp sát thân thể gần mình như tránh cướp vậy, rất nghiêm túc trả lời:
- Tự dâng tặng thì có thể xem xét, còn muốn tôi bỏ tiền ra thì tuyệt đối không thể!
Vẽ mặt nhu mì trên khuôn mặt Tây Á lập tức cừng đờ. Ả biết, ả đã bị người đàn ông Trung Quốc này trêu đùa! Lúc cơ thể tiếp tục tiến về phía trước liền nghe thấy tiếng "bùm", trên mặt đất trước bàn chân ngọc ngà thon đẹp của ả mấy cm, vết đạn in sâu trền nền gạch trơn bóng!
Nhìn lỗ đạn trên cửa kính, lại nhìn vết đạn trên mặt đất, Tây Á cười nhạt, nói với Lương Thần:
- Lương tiên sinh, nhớ kĩ câu nói của tôi, nếu còn có lần sau thì bao nhiêu viên đạn cũng không cứu được anh đâu!
Lương Thần khẽ cười, không khoan nhượng nói:
- Tây Á tiểu thư, xin cô cũng nhớ rõ câu nói của tôi, nếu có lần nữa tôi lập tức sẽ hủy bỏ giao dịch giữa chúng ta. Đối với người mua hào phóng như tôi, cô nên học cách đủ tôn trọng!
Đang đối diện với đôi mắt đằng đằng sát khí của Tây Á, bỗng nhiên di động trong túi vang lên, rút điện thoại ra, đi ra vài bước, nghe thấy giọng nói quen thuộc của Đình tỷ, Lương Thần đột nhiên ngây ra như phỗng, một hồi lâu sau mới thì thào lẩm bẩm:
- Đây chẳng phải là chơi ông mày sao? Không được, ông mày mặc kệ!