Quan Lộ Trầm Luân

Chương 411: Mất cả chì lẫn chài (1)




(Lưu ý: Số chương thay đổi nhưng truyện vẫn liền mạch)

- Chủ ý này không tồi, Lương tiên sinh, chúng ta ngồi xuống chơi vài ván giải trí xem! Mi Mi, có bài không lấy qua đây một bộ.

Liên nhị thiếu gia cười nhìn Lương Thần xin ý kiến của đối phương, nhưng trên thực tế trong giọng nói lại rất kiên quyết không cho đối phương từ chối.

Liên Tuyết Phi ngay lập tức hiểu ra rằng em mình đang muốn làm trò quỷ gì, trên mặt lạnh lùng đang chuẩn bị răn dạy nhưng nhìn thấy Liên Văn Chương quay đầu về phía cô gương mặt tươi cười nói:

- Chị Hai, chỉ là đánh cược nhỏ, mọi người cùng ngồi đánh bài với nhau cũng bớt buồn phải không?

- Được được, đánh bài em cũng phải tham gia.

Hồ Lỵ đầu tiên mở miệng tỏ vẻ tán đồng mà mấy cô gái bên cạnh cô cũng nói phụ họa. Trên thực tế trong buổi tiệc sinh nhật của thanh niên, đánh bài cũng là cách phụ trợ cho không khí thêm sinh động.

Liên Tuyết Phi trừng măt nhìn em trai. Nhiều người phụ họa như vậy, cô không tiện nói lại lời phản đối, theo bản năng mà liếc mắt nhìn Lương Thần một cái nhưng thấy đối phương vẫn tươi cười, dường như cũng không nhận ra ý xấu của em trai mình.

Cho dù Liên Văn Chương không nói thì với tư cách chủ nhân, Lâm Mi Mi cũng cho người lấy mấy bộ bài mới tinh đến. Tối nay là sinh nhật của cô ấy, yêu cầu Liên Văn Chương đưa ra cũng không có gì là quá mức, chỉ là cô cũng mơ hồ cảm thấy, hành động này của Liên Văn Chương rõ ràng có chứa sự châm chích.

- Ai hứng thú cũng đều có thể tham gia. Trước tiên là đặt mười ngàn tệ, sau đó thì đặt thêm hơn nữa cũng không sao.

Đi vào bàn trà ở đại sảnh trước, Liên nhị thiếu gia ngồi bắt chéo chân ở ghế sofa, ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Y nói câu này là nóng lòng muốn dọa bạn mình mà thôi. Theo yêu cầu của Liên nhị thiếu gia, một ván xong thắng thua ít nhất trên dưới vài chục, vài trăm ngàn. Đừng xem bọn họ quần áo chỉnh tề, lái Mercedes - Benz, BMW, Porsche, nhưng trên thực tế phóng tay rộng rãi lại không có mấy người. Lâm Mi Mi vừa mới tốt nghiệp đại học năm nay, những người cô giao tiếp đều là những người trẻ tuổi, gần như mỗi người không có cơ sở sự nghiệp gì. Liên nhị thiếu gia nếu không phải làm công ty bất động sản, sợ cũng không dám hô đặt cược lớn như vậy.

- Úi trời, làm gì mà đánh to thế! Người ta còn muốn tham gia góp vui.

Hồ Lỵ chu cái miệng nhỏ nhắn, đi ra khỏi vị trí ghế sofa. Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo sự hờn dỗi, mắt hoa đào từ trên mặt Lương Thần đảo qua, miệng nói:

- Đến đây đến đây, giai thanh gái lịch có tiền mau đến ngồi đi.

- Đây mà là đánh cược nhỏ?

Mặt Liên Tuyết Phi lạnh như băng, trong lời nói có một chút giận dữ. Thằng khốn kiếp này, rõ là muốn lừa tiền của Lương Thần. Một ván mười ngàn, hơn một trăm ngàn. Hừ…hừ, tên khốn kiếp này thật đáng chú ý.

- Chị hai, giá trị bản thân sếp Lương đến mấy chục tỉ, từng đấy tiền đặt cược đáng là cái gì. Em còn sợ khoản tiền nhỏ đấy sếp Lương không để vào mắt đâu.

Liên nhị thiếu gia từ từ nói sau đó quay về phía Lương Thần cười ha hả:

- Anh nói đúng không, sếp Lương?

- Tôi không có ý kiến gì cả.

Lương Thần khẽ mỉm cười. Vị Liên nhị thiếu gia này đúng không phải là người không làm được trò trống gì, ít nhất biết được trong tình hình này cho dù là vì thể diện của đàn ông hắn cũng sẽ không mở miệng tỏ vẻ từ chối. Đánh cuộc ăn tiền, bây giờ một trăm hay tám trăm ngàn tệ trong mắt hắn cũng không là cái gì huống chi hắn vẫn chưa chắc là mình sẽ thua.

Chậm rãi ngồi trên sofa, Lương Thần nhìn thẳng đối phương, khóe môi hiện lên một tia châm chọc cười hỏi:

- Liên thiếu chuẩn bị chơi trò gì? Chỉ có hai người chúng ta chơi thôi à?

- Tất nhiên là không phải. Chỉ là giải trí thôi. Quan trọng là mọi người đều tham gia. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Liên nhị thiếu gia quay đầu quay về phía mọi người, giả bộ hô:

- Ai có hứng thú không, đến đây chơi mấy ván đi?

- Chơi bài xì tố được không? Nếu chơi bài xì tố thì em sẽ tham gia!

Liên nhị thiếu gia vừa dứt lời một thân hình thiếu phụ nhỏ xinh mỹ miều từ trong đám đông đi ra, mang theo một hương thơm nồng đến bên cạnh ghế sofa, hai tay vuốt nhẹ váy ngồi xuống một cách rất thùy mị.

- Chị Văn Quân muốn chơi bài tố, vậy thì chơi bài tố.

Liên nhị thiếu trả lời lại rất phong độ. Nhưng mà khi đôi mắt nhìn về phía người thiếu phụ cũng không kìm nổi một chút dâm đãng

Người thiếu phụ được Liên nhị thiếu gọi là chị Văn Quân hình thể nhỏ xinh, cho dù là có đi giày cao gót cũng không qua 1.6m. Mái tóc màu tím uốn lượn, gương mặt trái xoan thanh tú, ngũ quan tinh tế nhất làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc chính là đôi môi đỏ như hoa anh đào. Tuy thân hình của thiếu phụ không cao nhưng thon dài, gợi cảm, đường cong mê người không có khuyết điểm gì. Mặc dù chưa đạt được tuyệt sắc nhưng vẻ khéo léo lả lướt này cũng rất phong tình.

Liên nhị thiếu gia chìm trong những suy nghĩ không tốt. Y nghĩ với người phụ nữ thân hình nhỏ nhắn như thế này tư thế thích hợp nhất để quan hệ chính là tư thế chồm lên giống xe lửa. Dáng người nhẹ nhàng, kiểu ôm đứng chắc là vừa sướng vừa đỡ tốn sức.

Văn Quân thản nhiên cười nói nhưng cũng không cảm kích, đôi mắt đẹp nhìn Liên Văn Chương và Lương Thần một cái hỏi:

- Ba người?

Làm sao ba người được? Muốn thành công khiến tên họ Lương rơi xuống hố, y vẫn cần một người phối hợp hợp tác mới được. Liên nhị thiếu biết rõ như thế, đêm nay trong trận bài có vài người này, cao thủ chân chính y đã sắp xếp sẽ lên sân khấu vào giờ phút cuối cùng.

- Tôi cũng đến góp vui.

Có tiếng uể oải vang lên, một người đàn ông trẻ tuổi lếch thếch đi đến, rất tự nhiên ngồi ở góc ghế sofa bên tay trái Lương Thần.

- Trước tiên xin giới thiệu một chút, đây là Chu Văn Quân, chị Văn Quân đây là Phùng Dư Chi.

Liên nhị thiếu giới thiệu tên một nam một nữ rất đơn giản, sau đó chỉ Lương Thần ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Vị này chính là nhân vật anh hùng mà mọi người luôn luôn hiếu kì, Lương Thần tiên sinh.

- Xin chào, Lương Thần tiên sinh, nghe danh của anh đã lâu.

Phùng Dư Chi đưa tay ra, vẻ rất thân thiện nói.

Lương Thần mỉm cười và bắt tay đối phương nhưng trong lòng định thần lại. Dựa vào trực giác, hắn nhận định người đàn ông trẻ tuổi lười nhác này mới là người Liên nhị thiếu tìm để hợp tác tạo thành trận đánh bài này.

Chu Văn Quân không nói gì, chỉ thoáng gật đầu với Lương Thần, sau đó nói một cách dịu dàng dễ nghe:

- Tìm người chia bài, chúng ta bắt đầu đi.

- Tôi đây!

Một người bạn bè hư hỏng bên cạnh Liên nhị thiếu tự xung phong nhận việc nói, sau đó bước lại cạnh bàn, nhưng mà chưa đi được hai bước đã bị một ánh mắt lạnh như băng ngăn trở.

- Để tôi chia bài!

Liên Tuyết Phi lạnh lùng nhìn tên kia một cái, giọng điệu chân thật đáng tin cậy nói. Đối với môn đánh bài, cô cũng không hiểu biết nhưng có thể khẳng định, nếu muốn giở trò quỷ ngoại trừ có có sự phối hợp từ bên ngoài luồn bài vào thì còn một cách khác, muốn dễ động chân động tay can thiệp vào cuộc chơi chính là chọn người chia bài. Chưa ăn thịt lợn thì không phải là chưa thấy lợn chạy. Nói như thế nào Đại phóng viên Liên cũng đã xem qua mấy tập phim về thần bài Hongkong.

Gã bạn hư hỏng của Liên nhị thiếu kia sáng suốt lựa chọn mà rút lui, co đầu lui vào đám đông. Thật nực cười, tranh với Liên nhị tiểu thư thì chẳng khác nào muốn chết sớm? Trong đây ai lại không biết uy danh của Liên Tuyết Phi chính là "nữ vương Băng sương".

- Vậy thì làm phiền chị hai rồi.

Khóe miệng Liên nhị thiếu giật giật, trên mặt cũng không tỏ vẻ gì. Cho dù không có tay chân chia bài, nhưng có Phùng Dư Chi phối hợp, y nắm chắc họ Lương đêm nay sẽ thất bại.

Lương Thần, Liên Văn Chương, Phùng Dư Chi, Chu Văn Quân bốn người ngồi đối diện nhau. Âm nhạc được đổi thành điệu nhạc nhẹ nhàng thư giãn. Không ít thanh niên nam nữ vây quanh sofa, hoặc đứng hoặc ngồi xem cảnh náo nhiệt. Đương nhiên, cũng có một số không có hứng thú túm năm tụm ba nói chuyện ở góc đại sảnh.

Mùi thơm của cơ thể người con gái không ngừng kích thích thần kinh của Lương Thần. Phía sau hắn là Hồ Lỵ, Thang Viên Viên, bên tay trái là Liên Thiên Thiên, Liên Tịch Nhược, bên tay phải là Lâm Mi Mi. Phân tích theo tình thế địa lí này thì hắn đã bị các cô gái vây quanh. Lương Thần đành thở dài, nếu thiếu định lực thì hắn sợ đến tâm tư đánh bài cũng không có.

Sau khi hỏi quy tắc, Liên Tuyết Phi cầm bộ bài mới tinh theo chiều kim đồng hồ chia cho Lương Thần, Phùng Dư Chi, Liên Văn Chương, Chu Văn Quân. Theo quy tắc của trò bài tố, quân đầu tiên là quân úp, bốn quân còn lại ngửa. Khi chia đến quân thứ hai ngửa, quân bài nào to nhất thì có quyền kêu gọi, những người còn lại hoặc là tố thêm tiền, hoặc là cho qua!

Mặt bài của Lương Thần là A bích, mặt bài của ba người Phùng Dư Chi, Liên Văn Chương, Chu Văn Quân phân biệt là K cơ, 10 cơ, J rô. Quyền tố bài đầu tiên rất quang vinh mà rơi xuống trên người Lương Thần.

Đem quân bài chưa lật nhếch lên một góc, sau khi ngắm mắt, Lương Thần ho nhẹ một tiếng, nói:

- Một, 20 nghìn tệ.

- Bỏ!

Như trước đó thương lượng ba người Phùng Dư Chi, Liên Văn Chương, Chu Văn Quân đồng thời lật lên, không hẹn mà cùng lựa chọn

Kiếm lời rồi! Trên mặt Lương Thần không giấu được niềm vui, tuy rằng không ai cùng bài nhưng mỗi người đặt cược cũng 10 nghìn tệ, động mồm động mép trong vài giây đã có 30 nghìn, việc mua bán này thật hay.

Chu Văn Quân không đổi sắc mặt nhìn người đàn ông với ý mừng, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia khinh thường. Điều gì cũng thể hiện trên gương mặt của một người, nói dễ nghe thì đều đơn giản, nói không dễ nghe một chút thì là xuẩn ngốc nông cạn. Trò chơi bài xì tố chính là đoán ý qua lời nói và sắc mặt cộng với chiến thuật tâm lí. Vừa rồi chỉ nhìn vẻ mặt của đối phương, cô đã biết người kia chắc chắn cầm một cây bài tốt, ít nhất cũng là một đôi.

Liên Thiên Thiên và Liên Tịch Nhược nhìn nhau. Là những người đứng xem, bọn họ tự nhiên nhìn thấy quân bài chưa lật của Lương Thần, là một quân cơ.

Liên Tuyết Phi sắc mặt bình tĩnh tẩy bài, sau đó lặp lại động tác chia bài. Ngón tay miết lên bộ bài mới tinh, chuyển một cây bích đến trước mặt Lương Thần.

Đỏ thật! Ngón tay Lương Thần hưng phấn gõ bàn trà, ánh mắt nhìn phía quân bài của ba người Phùng Dư Chi, Liên Văn Chương, Chu Văn Quân.

K cơ, K cơ, rô! Lần này, quân bài lật thứ hai của mấy người chênh lệch không lớn, Lương Thần lại nhếch một góc của quân bài chưa lật, trên mặt lại hiện lên vẻ mừng rỡ, có chút vội vã nói:

- Lần này 30 ngàn!