Quan Lộ Trầm Luân

Chương 383: Không từ mà biệt




Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Lương Thần thì dậy trễ, Tề Vũ Nhu lại bị thương, nên bữa sáng chỉ có thể do Liên Tuyết Phi chuẩn bị. Phóng viên Liên thuộc kiểu người ngoài mặt thì lạnh lung nhưng trong tâm thì rất nhiệt tình. Mặc dù vẫn đang có địch ý với Tề Vũ Nhu nhưng bữa sáng vẫn chuẩn bị chu đáo phần cho Tề Vũ Nhu.

Thậm chí cô còn trả lại cho Tề Vũ Nhu hai viên đá đỏ.

Tề Vũ Nhu khuôn mặt vẫn đang còn chút tái nhợt, nhưng qua một đêm nghỉ ngơi, tinh thần đã tốt lên nhiều, ngồi ở sô pha, nhận lời hỏi thăm của Lương Thần, cười nhợt nhạt nói lời cảm ơn. Bữa sáng nhanh chóng kết thúc, Tề Vũ Nhu lại vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

Nhìn theo bóng Tề Vũ Nhu, trên khuôn mặt xinh đẹp của Liên Tuyết Phi thần sắc mang vẻ phức tạp hạ giọng nói với Lương Thần:

- Anh còn chưa nói với em, sao lại mang cô ấy về nhà?

Lương Thần cũng thấp giọng, kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối. Liên Tuyết Phi nghe xong thật lâu không nói gì, sau một lúc mới khẽ lắc đầu, rồi dọn chén bát trên bàn lại. Mặc dù không nói gì nhưng trong lòng cô địch ý cũng tự nhiên giảm đi phân nửa.

- Thần, cuối tuần em phải quay về thủ đô. Diệp lão mừng thọ, ba mẹ em muốn em về để cùng tham dự.

Mang chén bát về phòng bếp, bỏ vào bồn rửa bát rồi đưa tay vặn vòi nước, Liên Tuyết Phi lại mở miệng nói.

- Vậy ư? Cũng thật là khéo, anh khoảng mười ba mười bốn cũng muốn quay về thủ đô, cũng vì buổi mừng thọ của ông cụ nhà họ Diệp.

Lương Thần đầu tiên là ngẩn ra rồi sau đó cười, nói.

- Anh không phải đi một mình chứ?

Liên Tuyết Phi suy nghĩ một chút, lập tức nhận thấy nguyên nhân là do Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh đều là tôn nữ nhà họ Diệp, cho dù không có nhận thức về tổ tông nhưng vì quan hệ huyết thống gần gũi này chắc cũng phải có mặt. Diệp lão nay đã gần trăm tuổi, không biết chính xác còn bao nhiêu thời gian nên chắc là chị em nhà họ Diệp cũng đi mừng thọ.

- Ừ, Diệp lão gọi điện thoại bảo anh và Thanh Oánh, Tử Thanh cùng đi.

Lương Thần cười, mắt chuyển hướng nhìn cô gái nói:

- Thế nào, có thích cùng nhau trở về không? Anh hiện nay có máy bay về đấy.

- Máy bay?

Liên Tuyết Phi vừa rửa bát vừa quay đầu lại cười nói:

- Biết anh hiện nay thuộc hàng tỉ phú, chuyện có máy bay không phải là nói chơi. Tuy nhiên, em không thể cùng đi với anh rồi. Em không muốn là vợ lẽ thấy vợ cả, tự cảm thấy trong lòng khó chịu một chút.

- Anh cũng vậy. Bà xã và tình nhân gặp mặt, anh sợ cháy nhà ra mặt chuột.

Lương Thần từ phía sau ôm lấy Liên Tuyết Phi, cắn nhẹ vào cổ cô gái, hít lấy mùi thơm làm say lòng người trên cơ thể cô gái.

- Trong nhà kia bà xã và tình nhân mỗi ngày đều gặp mặt, anh sao lại không sợ bị lộ?

Khuôn mặt xinh đẹp của Liên Tuyết Phi bắt đầu đỏ ửng, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Cô vốn là người phụ nữ rất nhạy cảm, trải qua sự khai phá đúng chỗ của Lương Thần nên ngày càng hấp dẫn hơn.

- Trong nhà nào có tình nhân?

Lương Thần giả vờ hồ đồ nói. Hắn dùng răng nhẹ nhàng cắn vào vành tai cô gái, giở mánh khóe hà hơi nóng vào tai cô.

- Chính là tiểu yêu tinh Diệp Tử Thanh kia kìa. Anh đừng tưởng người ta không biết nhé.

Liên Tuyết Phi tai đỏ thẫm, âm thanh lộ ra một loại mị ý, bứt rứt vặn vẹo thân thể mềm mại.

Lương Thần không để ý đến sự kháng cự của đối phương, lấn thêm một bước hôn xuống chiếc cổ thon dài của cô, bàn tay to vòng ở vòng eo nhỏ nhắn của cô gái cũng bắt đầu sờ sạng lên cao.

- Người ta mặc kệ.

Lương Tuyết Phi mặc cho trên tay còn dính nước rửa bát, quay lại ôm lấy cổ hắn, chủ động dùng đôi môi đỏ mọng hôn vào môi hắn.

Lưỡi họ quấn lấy nhau, quần áo mỏng manh đứng hôn nhau, lại không ngừng vuốt ve ngực và bụng. Trong phòng bếp, nhiệt độ không ngừng lên cao khiến cho dục vọng hai người dâng trào, dường như có thể đốt cháy hết tất cả.

- Thần, hãy yêu em đi!

Liên Tuyết Phi ánh mắt lấp lánh giọt nước, cô đưa đôi môi mọng đỏ đến gần lỗ tai Lương Thần, rên rỉ cầu khẩn.

- Có người khác đấy, chẳng lẽ em muốn biểu diễn cho người khác xem?

Chỉ ngăn cách bởi chiếc áo lụa mỏng, bàn tay to của Lương Thần càng không ngừng vuốt ve cặp vú của cô gái. Mặc dù lửa tình bừng bừng nổi lên nhưng hắn cũng không quên trong phòng ngủ còn có Tề Vũ Nhu.

- Em mặc kệ.

Liên Tuyết Phi đưa tay xuống dưới cởi thắt lưng hắn ra, trong miệng nói:

- Anh và cô ấy cũng không phải biểu diễn cho em xem qua rồi sao? Một người hô: "Cứng quá, vào đến tận cùng bên trong người ta", còn người kia nói "Cục cưng, em sẽ cảm thấy rất thư thái".

Liên Tuyết Phi lặp lại câu nói lúc đó của Tề Vũ Nhu, khiến cho Lương Thần có chút lúng túng, dục hỏa lại phun trào, giơ tay vỗ một cái ở vú cô gái, giả bộ hung ác nói:

- Đó là giả, anh còn không muốn.

Lời chưa nói dứt đã bị Liên Tuyết Phi dùng tay che miệng, trong đôi mắt đẹp của cô lộ ra thâm tình nồng đậm, nhỏ giọng nói:

- Anh không cần phải nói, em biết hết. Cho nên em cảm thấy có thể làm nhân tình của anh thật sự rất tốt, rất tốt.

Lương Thần nhớ tới việc chính mình bị Tề Vũ Nhu kèm hai bên, một khắc bị uy hiếp suýt chết, trước mắt người phụ nữ này như thế nào lại bị thất thố. Trước kia hắn vẫn cảm thấy quan hệ giữa hắn với Liên Tuyết Phi chỉ là trên mức tình cảm một chút, nhưng nay Liên Tuyết Phi đã khẳng định tình cảm với hắn sớm đã vượt qua giới hạn.

Liên Tuyết Phi xoay người về phía hắn, vươn tay dựa vào bàn, mông hơi nhếch lên, đôi mắt đẹp nhìn hắn cười quyến rũ, nói:

- Thần, tiến vào đi.

Một tiếng "tiến vào đi"giống như mồi lửa dễ dàng kích động Lương Thần. Đôi tay hắn kéo váy cô đến tận thắt lưng, cặp mông bên trong lập tức lộ ra ngoài ánh sáng.

Hai tay Liên Tuyết Phi dập dờn liên hồi theo từng cơn, đôi mắt cô quyến rũ như tơ, hàm răng cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng uốn éo vòng eo nhỏ nhắn, dường như gây nên tiếng động không mời.

Lương Thần cởi bỏ thắt lưng của mình, hai tay cầm lấy chiếc váy áo trắng hình chữ T của cô gái xé mạnh. Chiếc áo tơ tằm chữ T không chịu nổi lực kéo mạnh trong nháy mắt bị xé rời bay xuống đất như con bướm trắng đậu xuống sàn bếp.

- Đồ đểu, sao không cởi ra, đó là váy người ta mới mua đó, anh lo đền nhé.

Lời nói chưa dứt cô đã bị hắn mạnh mẽ tiến vào một chỗ, cuối cùng chỉ có một chữ "a" run rẩy vang lên trong phòng bếp.

Cửa phòng bếp bị đóng, sau đó tiếng nước vang lên ào ào, nhưng nếu chú ý thì vẫn nghe rõ tiếng va chạm và những âm thanh rên rỉ của cô gái.

Buổi chiều, Lương Thần đi vào phòng họp huyện ủy, tham dự hội nghị thường vụ lần đầu tiên của tháng bảy. Ở hội nghị thường vụ, Lý Minh Dương đã đề nghị và thông qua sự nhất trí của các ủy viên thường vụ, đề cử Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình làm người phụ trách tổ công tác chỉnh đốn mỏ than.

Lương Thần trong lòng biết rõ, chắc Lý Minh Dương theo lời hắn nên mới quyết định giao gánh nặng này cho Cổ Bình. Đối với công tác chỉnh đốn các mỏ than là việc hao tâm tổn sức, vừa dễ dàng tạo nên công trạng, nhưng cũng dễ chịu trách nhiệm tiếng xấu thay cho người khác khi có gì không hay xảy ra. Quanh mỏ than tồn tại những tai họa ngầm, cho dù làm lại từ đầu thì cũng phải đối mặt, và phải giải quyết nhiều vấn đề hơn. Hơn nữa Chủ tịch huyện Lý đã chọn thì Cổ Bình sẽ khó mà sống yên được. Giống như Lương Thần đã nói, nếu làm tốt thì thành tích thuộc về Lý Minh Dương, làm không tốt thì trách nhiệm chắc chắn sẽ thuộc về Cổ Bình.

Sau khi kết thúc hội nghị, Lý Minh Dương gọi Lương Thần vào phòng mình, đốt một điếu thuốc rồi cau mày hỏi:

-Tề Vũ Nhu đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Nghe nói cậu tối hôm qua huy động xe cảnh sát bắt Tề Vũ Nhu, bắt một cô gái người nước ngoài, còn giết chết hai gã đồng hành cũng là người nước ngoài. Việc này còn chưa tính, ở công viên lại phát hiện ra thi thể hai gã đàn ông nước ngoài, cuối cùng còn thấy một chiếc xe cảnh sát, cô gái người nước ngoài được giải cứu. Cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Không phải tôi truy bắt Tề Vũ Nhu, mà là Tề Vũ Nhu đột nhiên mất tích, tôi huy động cảnh sát tìm kiếm. Sau đó phát hiện ở đường cao tốc người bị tình nghi phạm tội bắt cóc Tề Vũ Nhu. Một cô gái nước ngoài đang bị bắt làm con tin ở đó, mặt khác hai gã đàn ông chẳng những chống lại lệnh bắt mà còn có ý đồ xâm hại tín mạng con tin. Trong tình huống bất đắc dĩ đó, tôi phải buộc cảnh sát nặng tay, kết quả là hai gã ngoại quốc đang trên đường đến bệnh viện thì tử vong.

Khả năng cãi chày cãi chối vẫn là điểm mạnh của Lương Thần. Khi Lý Minh Dương đặt câu hỏi, hắn không hề cuống quít chút nào, dùng giọng điệu vững vàng trả lời đâu ra đấy:

- Về chuyện phát hiện thấy thi thể trong công viên, bước đầu kết luận là bởi vì bên trong bọn cướp đã xảy ra nội chiến, tự giết lẫn nhau, hơn nữa còn thủ đoạn cướp xe cảnh sát tới kiểm tra. Chuyện này cho thấy có khả năng bọn cướp này thuộc tổ chức xã hội đen quốc tế.

- Vậy tại sao bọn cướp phải bắt cóc Tề Vũ Nhu?

Lý Minh Dương có chút nghi ngờ liền hỏi. Nếu chân tướng sự việc đúng như lời Lương Thần là bọn cướp thuộc tổ chức xã hội đen quốc tế, như vậy bọn họ bắt cóc Tề Vũ Nhu còn làm cho cô bị thương, không duyên không cớ thì sao bọn chúng lại xuống tay với một cô gái bình thường?

- Tôi đã hỏi qua Tề Vũ Nhu nhưng cô ấy không chịu nói. Hơn nữa hiện nay cô ta bị thương không nhẹ, trong lúc nghỉ ngơi trị liệu, tôi cũng không tiện cưỡng ép truy vấn.

Lương Thần lấy cớ hạ bút thành văn, còn phân tích có vẻ rất thật:

- Tuy nhiên theo như tôi phân tích thì vì không ngoài hai nguyên nhân, một là vì tiền, hai là vì tình cảm.

- Đây thuộc về trách nhiệm của cậu, cậu nhất định phải xử lý cẩn thận. Nếu quả thật là phần tử tổ chức phản động, nhất định phải xử lý hoàn hảo. Nếu chẳng may không phải, khổ chủ tìm tới cửa, lúc đó sẽ gây nên nhiễu loạn không nhỏ.

Nói tới đây, Lý Minh Dương hạ giọng nói:

- Mấy người ở phòng công an huyện của cậu như Quách Ninh đã tới tôi tố cáo vài lần, nói cậu làm việc độc đoán, không tôn trọng dân chủ, chèn ép đồng sự, nghe nói còn muốn lên thành phố phản ánh chuyện của cậu.

Hắn biết, bà già này là muốn tìm cơ hội hại hắn. Lông mi Lương Thần nhíu nhíu, hắn chưa nói gì, chỉ ha hả cười lạnh một tiếng.

Buổi chiều đã hết, hắn về đến nhà, Lương Thần ngoài ý muốn phát hiện thấy tờ giấy Tề Vũ Nhu để lại, trên mặt viết mấy chữ:

- Tiểu Thần, em đi rồi, anh và Hinh Đình, Lan Lan, Tiểu Mạn, mọi người bảo trọng.