Quan Lộ Trầm Luân

Chương 228: Quanh co




Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lương Thần không phải không nghĩ qua hắn và Diệp Tử Thanh có quan hệ thân mật như vậy sẽ có một ngày Thanh Oánh phát hiện ra. Hắn cũng không phải không suy xét, đến lúc đó, hắn sẽ phải biện minh như thế nào để thoát qua cửa ải trót lọt. Nhưng mà hắn ngược lại không ngờ tới, khi hắn có ý định hôn môi đối phương, Diệp Thanh Oánh đã giết hắn trở tay không kịp, hỏi cho ra lẽ rốt cuộc hắn thích ai?

Dưới ánh nhìn chăm chăm của đôi mắt thuần khiết, Lương Thần chỉ cảm thấy hắn căn bản không thể nói ra một chữ nói dối. Tố chất tâm lý của hắn vốn rất mạnh. Khi đối mặt Liên Tuyết Phi ngay tại hiện trường trực tiếp phỏng vấn mà hắn vẫn minh mẫn bình tĩnh, cũng có khi giải quyết công việc của Chủ tịch huyện phải đối mặt với sự trêu chọc của Phó chủ tịch huyện mà hắn vẫn sáng suốt, kiên định. Nhưng giờ phút này, trong lòng hắn rốt cục lại lộn xộn. Bởi vì với ai hắn cũng rất quan tâm!

Nhìn người thanh niên thân thể cường tráng, vẻ mặt tràn đầy hoảng hốt không thể hình dung, đôi mắt trong sáng Diệp Thanh Oánh hiện ra thần sắc hết sức phức tạp. Cô bỗng nhiên cười, tự rút tay về, gắt giọng nói:

- Vấn đề này rất khó trả lời phải không? Em đổi cách hỏi khác. Anh có thích em hay không?

- Thích!

Lương Thần theo bản năng gật đầu đáp.

- Vậy, anh có thích chị Tử Thanh không?

Đôi mắt sâu đẹp của Diệp Thanh Oánh nhìn kỹ hắn mỉm cười hỏi.

Lương Thần muốn bật cười nhưng không thể liền há miệng thở dốc. Dường như hắn muốn phủ nhận, nhưng cuối cùng lại vô cùng yếu ớt từ trong miệng thốt ra chữ "Thích!". Lần này chắc xong đời rồi! Lý trí mách bảo hắn nên phủ nhận, nhưng hắn lại cảm thấy cách nói dối này là sự sỉ nhục đối với Thanh Oánh, Tử Thanh và cả hắn nữa.

- Nếu giữa em và chị Tử Thanh, anh chỉ có thể lựa chọn một, như vậy anh sẽ lựa chọn ai?

Diệp Thanh Oánh vẻ mặt sung mãn nghiêm túc mà trước nay chưa hề có. Cô nhìn vào đôi mắt Lương Thần, khiến đối phương cảm nhận sâu sắc được rằng đáp án sắp nói ra đối với cô ấy sẽ có ý nghĩa quan trọng như thế nào!

Lương Thần cuối cùng đổ mồ hôi. Trong lòng hắn luôn muốn trốn tránh, nhưng lại thiếu dũng khí khi đối mặt vấn đề. Rốt cục vấn đề vẫn còn đang tồn tại trước mặt hắn. Hắn sẽ lựa chọn người nào? Hắn rõ ràng nghĩ rằng cả hai đều được! Nhưng mà, hắn cũng không dám trực tiếp đem vấn đề này nói cho Thanh Oánh nghe. Lúc này suy nghĩ sáng suốt nhất là, thái độ không chút do dự nói cho đối phương, hắn sẽ lựa chọn cô. Nếu không, hắn biết tính tình của Diệp Thanh Oánh, cô nhất định sẽ thất vọng tràn trề với hắn. Từ đó sẽ rời xa hắn! Hắn có thể chấp nhận Diệp Thanh Oánh rời khỏi sao? Đáp án là không thể! Nhưng mà chết tiệt là, hắn ngược lại với lời nói dối kia bất luận như thế nào cũng nói không nên lời!

Hắn không phải chưa từng nói dối qua, nhưng hắn từ trước đến giờ không thích nói dối. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của cô, hắn muốn nói một lời gì đó nhưng sao mà khó khăn đến vậy!

Thời gian dường như ở giờ khắc này đọng lại. Trong không gian rộng mở ở đây, tràn ngập sự tĩnh mịch khiến người ta cảm thấy nghẹt thở. Lương Thần thở dồn dập. Hắn cảm thấy chính mình sắp sửa nghẹt thở mất rồi.

- Ngay cả lời nói dối lừa gạt em đều làm không được sao?

Trên gương mặt Diệp Tử Thanh lộ vẻ thất vọng tràn trề. Cô thở dài một hơi, xoay người đi vào toilet, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lương Thần đờ đẫn đứng ngay tại chỗ. Một nỗi sợ hãi gắt gao bủa vây lấy trái tim hắn.

Hắn muốn đi khắc phục hậu quả, nhưng giờ hắn nghĩ không ra bất cứ biện pháp khắc phục nào. Giả bộ đau khổ hay giả bộ mất trí nhớ? Hay mặt dày mày dạn, quỳ xuống đất cầu xin? Hay là ngang ngược cứng rắn, không chiếm được tâm thì cũng chiếm được người?

Đầu óc lung tung lộn xộn, nói chuyện không đâu vào đâu, ý niệm trong đầu không đầy đủ. Biểu hiện này cho thấy hắn hoàn toàn bất lực. Hai chân di chuyển nặng nề, Lương Thần suy sụp ngồi trở lại ghế sofa. Chẳng lẽ đây giống như trong truyền thuyết "Quan trường đắc ý, tình trường thất ý"? Hắn phải mất đi Thanh Oánh sao?

Diệp Thanh Oánh tự nhốt mình tại toilet, đi đến trước gương, nhìn gương mặt của chính mình trong gương, trên mặt hiện một nửa chua xót một nửa vui mừng tươi cười. Cô từ trong túi xách lấy ra chiếc điện thoại di động. Trên màn hình rõ ràng biểu hiện trạng thái trò chuyện.

- Chị Tử Thanh, chị đã thắng!

Để điện thoại di động bên tai, Diệp Thanh Oánh bình tĩnh nói.

- Chị biết, chị nhất định sẽ thắng!

Trong di động truyền đến tiếng cười vui sướng thỏa mãn Diệp Tử Thanh:

- Tiểu Oánh Oánh, em phải thừa nhận thất bại của mình. Thôi, nhanh đi an ủi tâm trạng đang lo sợ của Trưởng phòng Lương của chúng ta đi!

- Chị Tử Thanh, chị còn không có nói cho em biết..Nếu nói ra đáp án khác, chị sẽ làm sao?

Mặt Diệp Thanh Oánh hơi hơi đỏ lên, theo sau lại hỏi.

- Chị sẽ chờ quyết định của Lâm Tử Hiên. Chị sẽ rời khỏi nơi này, trả lại cho em một người đàn ông hoàn chỉnh!

Trong di động, giọng Diệp Tử Thanh bình tĩnh mà kiên quyết.

Diệp Thanh Oánh im lặng không nói gì. Cô biết chị Tử Thanh cũng rất kiêu ngạo. Nếu Lương Thần không có dũng khí, vì muốn lọt qua cửa ải mà nói thích cô, chọn lựa cô. Như vậy cho dù chị Tử Thanh thích Lương Thần bao nhiêu, cũng khẳng định sẽ không chút do dự rời khỏi hắn!

Từ trong toilet đi ra, Diệp Thanh Oánh thấy Lương Thần không có trong phòng khách, trong lòng lập tức căng thẳng, thầm nghĩ chẳng lẽ người thanh niên này đau lòng thất vọng bỏ đi! Cặp mắt cô đảo qua một chút, chú ý tới chiếc áo khoác của người thanh vẫn còn để lại ở đó, không khỏi thoáng yên tâm.

Có lẽ, hắn hiện tại đang trốn ở trong thư phòng tự kiểm điểm mình? Diệp Thanh Oánh khẽ cắn chặt môi, cô tức giận người thanh niên có lòng tham không đáy, cùng một lúc muốn yêu cả hai người. Nhưng nhớ lại người thanh niên vừa nãy biểu lộ trạng thái khủng hoảng tuyệt vọng, cô thả lỏng lòng mình, tâm tính dịu dàng trở lại! Diệp Thanh Oánh trên môi lộ ra một nụ cười gượng gạo, một ý nghĩ chợt đến, có lẽ người Diệp gia các cô đời trước nợ hắn sao?

Trong tai chợt nghe tiếng nước chảy từ phía nhà bếp, Diệp Thanh Oánh trong lòng khẽ động, vội vàng dời bước đi tới. Chỉ thấy cánh cửa bên trong phòng bếp khép hờ một nửa, người thanh niên quay lưng về phía cô, vươn một tay rút ra con dao làm bếp sáng lấp lánh.

- Anh làm gì vậy? Bỏ dao xuống!

Diệp Thanh Oánh thất thanh hô. Theo sau một trận gió dường như ào ào xông vào, hai tay xuyên qua thắt lưng của người thanh niên, giữ thật chặt con dao trong tay của người ấy.

- Anh, anh đang thái rau!

Lương Thần không hiểu ra sao hồi đáp. Chẳng lẽ, hắn ngay cả quyền nấu cơm cũng bị cướp đoạt, bước tiếp theo chẳng phải là bị đuổi ra khỏi nhà, đuổi ra khỏi Diệp gia. Nhưng lập tức, hắn liền hiểu được, cô ấy nhất định là đang hiểu lầm, trong lòng không khỏi mừng như điên. Thanh Oánh quả nhiên còn quan tâm hắn! Nghĩ đến đây, hắn không khỏi có chút ảo não đứng lên. Hắn đừng nên nói là "Anh đang thái rau" mà nên nói "Đừng ngăn anh, anh không muốn sống nữa". Nói không chừng những lời nói ấy có thể cảm động Thanh Oánh khiến cô ấy mềm lòng, sau đó sẽ tha thứ cho hắn!

Lương Thần bỗng nhiên cảm thấy da mặt có chút nóng ran. Hắn tự lúc nào biến thành như vậy? Nhưng trên thực tế hắn lại biết, nếu có thể vãn hồi tình cảm với Thanh Oánh, hắn không ngại tự mình chà đạp lên lòng tự trọng đáng thương!

- Em, em sợ anh cắt trúng tay!

Diệp Thanh Oánh cũng biết chính mình đang cảm thấy rối loạn. Nếu như bình thường cô sẽ không phạm loại sai lầm thấp hèn này, nhưng mà giờ phút này cô bởi vì quan tâm quá nhiều đến hắn mà bị rối loạn. Vừa thấy Lương Thần cầm dao, liền theo bản năng mà liên tưởng đến cái khác! Cô ngượng ngùng, vô lực mà biện minh một câu, sau đó buông tay ra, trong nháy mắt xoay người tính rời khỏi.

Lương Thần cũng không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nhanh chóng quăng con dao làm bếp xuống, chạy đến bên cô gái đang muốn chạy trốn thiết tha ôm vào trong ngực.

Diệp Thanh Oánh không có giãy dụa, chỉ cố nép vào trong lòng ngực người thanh niên run nhè nhẹ. Cô cảm nhận được hơi thở tự trong đáy lòng của người thanh nhiên này truyền đến.

Nếu có sự lựa chọn khác, mấy ai nguyện ý đem người yêu của mình chia xẻ cho người con gái khác, chỉ e rằng người kia là chị em tốt nhất của cô! Nhưng tất cả đã xảy ra. Bất kể là chủ động hay là bị bắt buộc, cô chẳng ngờ tất cả đều đã biến thành sự thật. Cô chưa bao giờ tin tưởng vào quan niệm về số mệnh, nhưng mà ngược lại cô không thể có một lời giải thích hợp lý về vận mệnh cho người yêu, người thân bên cạnh và cho cả chính cô!

Lương Thần khẽ vỗ nhẹ sau lưng cô. Sự uất ức từ trong lòng được dịp tuôn ra. Cũng không biết trải qua bao lâu, cô mới ngừng khóc, tiếng nức nở nghẹn ngào dần dần lắng lại.

Hai tay Diệp Thanh Oánh ôm chặt thắt lưng người thanh niên, cúi đầu nói:

- Anh nhất định phải ôm chặt em. Nếu không, nói không chừng chưa đến một ngày em thật sự sẽ rời khỏi anh!

Lương Thần không nói gì, chỉ dùng hai cánh tay mạnh mẽ ghì chặt lấy cô, đó chính là đáp án trả lời.

- Được rồi, được rồi! Thắt lưng của em sẽ bị anh cắt đứt mất!

Toàn bộ thân thể mềm mại của cô nép sát hoàn toàn trên bộ ngực rắn chắc của hắn. Một bộ ngực lực lưỡng gần như đè ép cô tới mức cuối cùng, một cảm xúc khác thường khiến Diệp Thanh Oánh ngẩng khuôt mặt tràn đầy lệ lên gắt gỏng.

- Thanh Oánh, em phải hứa với anh, đừng rời xa anh!

Nhìn cặp mắt đầy lệ của cô, Lương Thần rất đau lòng. Hắn không biết giờ phút này cô đang nghĩ gì, nhưng hắn có thể nhìn ra được, đối phương hẳn là không rời xa hắn.

Mặc dù như vậy, hắn vẫn muốn chính tai nghe được lời hứa hẹn của cô mới an tâm!

- Anh đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! Người ta không thở nổi!

Diệp Thanh Oánh xấu hổ khẽ thúc nhẹ vào ngực của nam thanh niên, cuối cùng bất đắc dĩ nói:

- Nếu em muốn rời khỏi anh, em sẽ không chờ cho tới hôm nay! Được rồi, để cho em đi rửa mặt!

- Cho anh hôn một cái, anh sẽ để cho em đi!

Lương Thần lòng tham không đáy, tuy là hơi buông lỏng cơ thể cô, nhưng tay hắn vẫn ôm cô chặt cứng không muốn rời.

- Không, không cần!

Diệp Thanh Oánh trong lòng có chút thẹn thùng, mặt đỏ giống như ánh bình minh, ngượng ngùng mà lắc đầu nói.

Khi cô nói không cần, chàng thanh niên phải dựa vào trí tuệ của mình để đưa ra phán đoán chuẩn xác. Phán đoán cô thật sự là không cần, hay là do rụt rè mà giả bộ cự tuyệt? Còn Lương Thần giờ phút này rất chủ quan mà cho rằng, cô ấy rõ ràng đã thuộc về hắn, cho nên hắn không chút do dự cúi đầu, nhanh chóng tiến đến hôn lên bờ môi dịu ngọt mà hắn mơ ước từ lâu.

Nụ hôn đầu tiên của cô, thân thể của cô, trái tim của cô, tất cả đều thuộc về hắn! Mặc kệ dùng thủ đoạn gì, hắn đều không buông tay để cho cô rời khỏi!

Đôi mắt mê hồn của Diệp Thanh Oánh mở thật to. Không hề chuẩn bị tâm lý, cô bị người thanh niên bất ngờ đột kích. Hai cánh môi được đôi môi khác nóng rực dán chặt lên, hơi thở mãnh liệt của chàng thanh niên như một thỏi nam châm chạy vào trong thân thể, khiến đại não cô lập tức ngừng trong giây lát.

Năm giây, mười giây, có lẽ là nửa tiếng. Lúc đầu cô còn giãy dụa sau là thuận theo phối hợp nhịp nhàng, tiếp đến là nụ hôn mãnh liệt chìm trong mê muội. Môi lưỡi hoàn toàn bị xâm chiếm, Diệp Thanh Oánh thỉnh thoảng lại rên rỉ, không còn sức lực chống đỡ những nụ hôn nồng nhiệt của hắn.

Nụ hôn này chính là cái chìa khóa, hoàn toàn đã giải tỏa thể xác và tinh thần của Diệp Thanh Oánh!