Linh bảo nơi này đã bỏ chạy, vì sao lại còn đi tới đây?
Ngao Tuệ nheo mắt, gương mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc. Nhạc Vũ đưa tay kéo Chiến Tuyết tiếp tục đi xuống.
Ước chừng đi xuống được hơn mười vạn trượng, cơ hồ đã đạt tới tận sâu dưới cửu uyên, mới phát hiện có một không gian thật lớn.
Bốn vách tường nơi này hiện đầy những vết trảo thật lớn, không cần suy nghĩ cũng biết những dấu vết kia hẳn do Nhai Tí gây nên.
Lờ mờ còn có thể thấy được bên trong động còn lưu lại dấu vết của một linh trận phong ấn cực lớn.
Đợi đến khi mấy người đi xuống tận chỗ sâu nhất dưới lòng đất, trong con ngươi Chiến Tuyết chợt lộ ra vài phần sáng bóng.
Ngao Tuệ cùng Bạch Thường cảm thấy toàn thân rét lạnh, bên trong thần hồn giống như bị đao cắt vô cùng đau đớn.
Ngay sau đó liền nhìn thấy phía dưới xuất hiện khí tức màu đỏ khởi động sôi sục như ba đào, trong lòng Ngao Tuệ cả kinh, theo bản năng liền mở ra Vạn Mộc Phong Thần Bích đem mình cùng ba người bên cạnh toàn bộ bảo vệ, cuối cùng mới bình tĩnh quan sát phía dưới.
Nơi này sao có nhiều hung sát khí như vậy?
Khóe môi Nhạc Vũ khẽ nhếch lên, thầm nghĩ quả nhiên là như thế.
Tình hình nơi này lúc trước hắn chưa từng dùng Khuy Thiên Nhãn quan sát, nhưng chỉ thôi diễn suy tính một chút mà thôi.
Bản thân Nhai Tí chính là mãnh thú, từng chấp chưởng việc sát phạt, bản thân có được thể chất dễ dàng hấp dẫn hung sát lực nhất.
Ở chỗ này bị phong ấn hơn mười vạn năm, lại làm sao không có được oán khí?
Lại do mãnh thú kia tu dưỡng, nơi này chuyển thành sát địa có thể nói thật dễ dàng.
Huyệt động nơi này rộng tới mấy trăm vạn trượng, bên dưới đáy động ước chừng phải có hung sát khí cao tới hơn ngàn trượng.
Số lượng tràn đầy, còn nhiều hơn trăm ngàn lần bên dưới mê cung trong lòng đất lần trước, phẩm chất cũng không kém cấp bậc.
Chiến Tuyết rút khỏi tay hắn, sau đó trực tiếp trầm vào nơi sâu nhất. Ngay tức khắc dùng bản thân làm trung tâm, hung sát khí vô cùng tận liền giống như lốc xoáy bị Chiến Tuyết mạnh mẽ hấp thu vào thân thể.
Nhạc Vũ cũng biết trong nhất thời nửa khắc tuyệt đối sẽ không có kết quả, lập tức ngồi xếp bằng phiêu phù giữa hư không nhắm mắt tĩnh tọa.
Tu vi của hắn đã sắp chạm tới cánh cửa của Thái Thanh Huyền Tiên, phía trước chứng kiến trận giao thủ giữa Nhai Tí cùng Dược Sư Vương Phật đối với hắn mà nói thật sự giúp ích rất nhiều.
Đặc biệt có được Diễn Thiên Châu, càng có thể quan sát được thật nhiều huyền bí mà người khác không thể nhìn thấy.
Mà sau đó cộng thêm cuộc chiến của năm vị Đại La Kim Tiên.
Bạch Thường cũng biết công pháp Chiến Tuyết tu luyện, rốt cục là dạng thần thông gì, ánh mắt thật phức tạp liếc nhìn bên dưới, sau đó cũng nhắm lại hai mắt.
Ngao Tuệ lại không hiểu nhiều về Chiến Tuyết, thậm chí ngoại trừ hôm nay thấy nàng nỗ lực điều khiển lôi quang cự kiếm, còn chưa từng thấy qua nàng ra tay. Thần sắc không khỏi có chút cổ quái, nhưng cuối cùng vẫn không nói một lời nào.
Sát lực lốc xoáy từ lúc ban đầu không hề có chút dấu hiệu muốn ngừng lại, ước chừng qua mấy giờ sau, lốc xoáy cũng không hề có dấu hiệu muốn suy giảm, nhưng nơi này hội tụ sát khí tràn đầy quả thật kinh người.
Mặc dù bị Chiến Tuyết hấp thu suốt mấy giờ nhưng chỉ mới giảm xuống chừng hai thước mà thôi.
Dần dần quanh thân Chiến Tuyết bài xuất ra một tầng hồng quang nồng đậm.
Nhạc Vũ thoáng kinh ngạc kêu khẽ, nhìn xuống bên dưới. Hắn đã có thể cảm giác được sát lực trong cơ thể Chiến Tuyết đã bắt đầu ngưng tụ áp súc, độ tinh thuần đã đạt tới cực hạn.
Lại muốn lên cấp sao?
Trong lòng Nhạc Vũ khẽ động, lâm vào suy ngẫm.
Phía trước bởi vì nhiễm phải Âm Dương Giao Hợp Khí nên phải song tu, Huyền Sát Chiến Ma Chân Khí của Chiến Tuyết đã đột phá tới tầng hai mươi bốn.
Trước mắt tiếp tục tiến thêm một giai, đó chính là bước vào Ngọc Tiên cảnh giới.
Ngay sau đó Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, thu hồi suy nghĩ. Ngược lại trong tay áo bắn ra vô số tiên binh bố trí Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận ngay bên cạnh Chiến Tuyết.
Trong mấy chục năm nay, Chiến Tuyết liên tục hấp thu tinh huyết của Xi Vưu cùng Kim Tổ Nhục Thu, còn cùng Nhạc Vũ tìm hiểu Tử Khuyết Thiên Chương, tích lũy sâu dày, tuy còn chưa theo kịp hắn nhưng đã đạt tới cảnh giới Hư Thất Sinh Bạch, không kém hơn tu sĩ Thái Ất Chân Tiên đỉnh phong.
Trước mắt đừng nói là Huyền Sát Chiến Ma Chân Khí tiếp tục tiến thêm một tầng, mặc dù là hai tầng ba tầng cũng sẽ không sợ căn cơ không vững chắc.
Nhưng ngay khi hắn vừa bố trí xong kiếm trận, trên bầu trời lại có một đạo hoa quang màu xanh biếc từ trên không trung hạ xuống thật nhanh.
Nhạc Vũ thoáng ngây ra ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đoàn lục quang kia rõ ràng là một nam tử chừng ba mươi tuổi sắc mặt trắng bệch. Diện mạo xem như anh tuấn, nhưng hai mắt màu xanh biếc cùng trong tay cầm theo trường phiên thường thường lại có một mặt người hoặc đầu thú vặn vẹo toát ra, làm cho người ta có loại cảm giác vô cùng âm trầm khủng bố, cả người đều lộ ra khí tức âm lãnh.
Người này trông thấy ba người Nhạc Vũ cũng ngây người, tiếp theo ánh mắt chợt trầm xuống. Nhưng sau thoáng do dự, vẫn tuyển một nơi khác hạ xuống cách ngoài trăm vạn trượng.
Tiếp theo hắn ném ra bảy bình nhỏ xanh ngọc, dùng pháp quyết thúc giục liền bắt đầu như kình ngư hấp thủy thu đi sát lực chung quanh.
Nhạc Vũ thoáng nhíu mày nhưng cũng không đi quản hắn. Nơi này có quá nhiều hung sát khí, cũng không phải chỉ một người có thể hấp thu được hoàn toàn. Mặc dù Chiến Tuyết có đem Huyền Sát Chiến Ma Chân Khí tiến thẳng tầng hai mươi sáu cũng không dùng được tới một phần trăm sát lực nơi này.
Trong tay hắn cũng không có đồ vật để chứa sát lực, dù sao cuối cùng cũng sẽ bị người khác lấy đi, rốt cục lại nằm trong tay ai là chính hay tà, Nhạc Vũ căn bản cũng không đi để ý.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLKhóe môi Ngao Tuệ nhếch lên cười lạnh, trong tay áo hiện ra một chiếc túi da màu đỏ thẫm, đồng dạng bắt đầu điên cuồng hấp thu sát lực, tốc độ còn nhanh hơn bảy bình ngọc kia mấy lần.
Hai người đồng thời phát ra pháp lực, chỉ gần nửa canh giờ đã đem sát lực trong lòng đất hấp thu đi một phần ba.
Nhưng vô luận là bảy bình ngọc hay túi da của Ngao Tuệ cũng đã dần dần đạt tới cực hạn cất chứa.
Đến cuối cùng hậu thiên linh bảo trong tay Ngao Tuệ vẫn mạnh hơn được mấy thành.
Cho dù dùng tốc độ hấp thu nhanh hơn nhưng vẫn có thể chống đỡ cho tới lúc bảy bình ngọc kia dừng lại hấp thu.
Thanh niên mắt xanh lục kia thu hồi toàn bộ bình ngọc, tiếp theo lại nhìn vào túi da đỏ thẫm trong tay Ngao Tuệ, trên mặt loáng thoáng hiện ra vẻ tham lam.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn mạnh mẽ khắc chế lòng tham, bắt đầu quấy lên sát khí chung quanh tẩy luyện trường phiên trong tay mình, cơ hồ mỗi một lần tẩy luyện đều làm cho những âm hồn bên trong lá cờ phát ra từng đợt tiếng tru thật chói tai.
Tiếng tru phảng phất như vô cùng sảng khoái, lại tựa hồ như vô cùng thống khổ.
Ngao Tuệ nghe được thật phiền lòng, ấn đường cau chặt lại, tiếp đó quay đầu nói:
Phu quân, ngươi không có cảm giác gì sao? Người này dùng hàng ức âm hồn luyện chế thành lá cờ kia, thật không biết đã lây dính bao nhiêu nhân quả sát nghiệt. Càng không biết đã có bao nhiêu người từng chết trong tay hắn…
Nhạc Vũ nhíu mày khẽ lắc đầu, nếu người này thật sự là hạng người cùng hung cực ác, cho dù hắn không thích xen vào việc của người khác, nhưng nếu có đầy đủ năng lực hắn vẫn sẽ ra tay.
Nhưng âm hồn trong lá cờ kia lại không phải chết trong tay người nọ, mà là có duyên cớ khác, hoặc chết trong chiến trường hay bệnh hoạn ốm đau.
Chỉ riêng có xương sống lưng được dùng làm cán cờ kia quả nhiên có chút liên lụy nhân quả với thanh niên mắt xanh lục nọ.
Đem xương máu của Thái Thanh Huyền Tiên công khai luyện chế thành cờ, hành vi của người này còn to gan lớn mật hơn cả Tử Vân chân nhân năm xưa.
Nhìn tình hình của lá cờ, rõ ràng đã được luyện chế một đoạn thời gian, nhưng đến nay vẫn còn bình yên vô sự, chỉ sợ thân phận của hắn cũng không hề tầm thường.
Lúc này đang là lúc Chiến Tuyết độ kiếp thăng cấp mấu chốt, lại còn ân oán với Xiển Tiệt nhị giáo chưa được giải quyết, nếu không cần thiết hắn thật không muốn sản sinh thêm nhiều chuyện.
Chỉ một lúc sau Nhạc Vũ cũng không tiếp tục để ý tới người kia, ngược lại mở ra Chân Long Nhãn quan sát bên dưới.
Trong mơ mơ hồ hồ hồn niệm của hắn cảm giác bên dưới có đồ vật gì đó. Hơn nữa hơn phân nửa không phải linh vật, loại khí tức kia lại cũng giống như mấy chục năm trước khi hắn nhìn thấy gốc Nguyên Trí Quả Thụ, thiếp hợp cùng bổn nguyên đại đạo.
Bên trong vật kia cũng không có sinh khí lưu động, vì vậy Diễn Thiên Châu cũng đã bỏ qua, hơn nữa bởi vì có sát lực cách trở nên hồn niệm của hắn cũng chưa tìm được đến tận sâu trong không gian chứa hung sát lực này.
Cho tới giờ khắc này, bị Ngao Tuệ cùng tu sĩ quỷ dị kia hấp thu đi một bộ phận sát lực hắn mới chợt phát giác.
Chính là thần tinh của Dược Tư!
Trong mắt lóe tinh mang, Nhạc Vũ trực tiếp ngưng tụ một ngũ sắc cự chưởng chộp thẳng xuống dưới.
Ngay khi cự chưởng sắp chạm tới viên tinh phiến thần cách giống như một bảo thạch cỡ nắm tay kia…
Ngay đối diện, cũng có một cự chưởng màu xanh biếc do âm hồn ngưng tụ chộp theo xuống dưới.
Hai người chạm vào nhau, ngay lập tức một tiếng nổ vang ầm ầm, hung sát khí nhấc lên kịch liệt.
Thân hình Nhạc Vũ không khỏi lay động, tu sĩ mắt xanh lục lại lộ ra vài phần kinh dị ngưng trọng.
Vốn hắn nghĩ tu vi của mình thật dễ dàng thắng thanh niên tu sĩ thanh tú kia một bậc, kết quả đôi bên lại ngang nhau.
Chỉ thoáng kinh ngạc, hắn liền phẩy trường phiên trong tay, tay phải chỉ tới hướng đối diện. Quang mang trong trường phiên bắt đầu khởi động, ngay sau đó một đoàn lục sắc quang hoa phun mạnh ra.
Nguyên Sát Âm Hồn Chỉ!
Nhạc Vũ không khỏi hút một hơi lạnh, hắn sớm đoán lai lịch của tu sĩ này thật bất phàm, nhưng theo trước mắt xem ra, thân phận của người này không sai biệt với suy đoán trước đó của hắn bao nhiêu.
Ngay sau đó tạp niệm trong đầu Nhạc Vũ liền ném ra, chỉ còn lại chiến ý sát niệm tràn lên.
Thần tinh của Dược Tư hắn nhất định phải lấy, đồng dạng tu sĩ kia hắn cũng nhất định phải lập tức giết chết.
Lưỡng Cực Hàn Diễm Kính lại bay lên, vừa chiếu xuống, liền đem chùm tia sáng màu xanh biếc toàn bộ đánh tan.
Mà trong tay Nhạc Vũ cũng đã xuất hiện Cửu Cửu Hồng Vân Tán Phách Hồ Lô, ngay khi tu sĩ mắt xanh vừa huy động trường phiên, tay phải Nhạc Vũ đã kết ấn đặt dưới đáy hồ lô.
Một đoàn hồng quang từ trong miệng hồ lô phun ra, thẳng qua bờ đối diện, tu sĩ mắt xanh lục thấy thế sắc mặt liền đại biến. Thân hình hắn điên cuồng thuấn di xuyên toa, âm hồn màu xanh biếc tầng tầng che phủ phía sau hắn, nhưng không cách nào ngăn cản được hồng quang bắn tới.
Cuối cùng bất đắc dĩ hắn đành lấy ra một trương Minh Hoàng phù lục, nhanh nhẹn tế lên trước người. Nhưng chỉ phút chốc liền bị đoàn Cửu Cửu Tán Phách Thần Quang bắn trúng thân hình, ngay sau đó cả thân thể lập tức hóa thành một đoàn máu loãng.