Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 947: Cường hoành Nhai Tí





Toàn bộ thiên không gần như lặng ngắt, ngay cả những tu sĩ đang tranh đoạt Tiên Thiên cũng ngẩn ra ngạc nhiên.

Lúc Nhai Tí tung hoành Hồng Hoang là mười vạn năm trước, tuy nhiên lúc này thanh thế quá lớn, cường tuyệt cực điểm, thậm chí vượt qua Dược Sư Vương Phật.

Một câu "tiện chủng" của hắn quả thực khiến người giật mình. Vô luận nói như thế nào cả hai đều đồng cấp đại năng thượng cổ, nói như vậy đúng là khinh người quá đáng

Vẻ mặt Dược Sư Vương Phật tái nhợt nhưng vẫn không nói một lời, tế ra một cự tháp Thất Thải Xá Lợi đặt lên thất tuyệt phong linh bia khiến cho thân hình

Nhai Tí khụy xuống nhưng vẫn cười lên ha hả nói:

- Đây là thẹn quá hoá giận sao? Ngươi chính là một đóa thi xú hoa Tiên Thiên đắc đạo, không phải tiện chủng thì là cái gì? Trước kia lúc còn thuộc Yêu tộc xách giày cho lão tử còn không xứng. Không ngờ qua mười vạn năm, tiện chủng ngươi quy y Tây Phương Giáo, lại còn làm giáo chủ một phương, dùng chí nguyện to lớn đắc đạo hắc hắc, lão tử lại nhìn ngươi không thể trấn áp ta. Lại chẳng như Thanh Đế, gặp phải Tiên Thiên của ta liền khắc tận Mộc hệ thần thông?

Nhạc Vũ nhíu mày, khẽ giật mình nhưng cũng không để ý, thi xú hoa vốn có ác danh vang lừng nhưng với tu sĩ bọn họ thì chỉ cần có thể đắc đạo thì cũng không phân sang hèn. Hơn nữa vị chủ nhân của thế giới Thanh Tịnh Lưu Ly này sau khi đắc đạo thì thường phóng dược tế cứu người, qua vài vạn năm đã cứu sống người vô số, cho dù với mục đích gì cũng đáng để kính nể.

Ngao Tuệ bên cạnh hắn lại mặt mày hớn hở, phảng phất giống như nghe được có chút hả giận.

Dược Sư Vương Phật trầm mặt không nói một lời, dưới chân đạp mạnh khiến Nhai Tí rên lên một tiếng rồi lại vọt tới dùng đầu đánh bay cự kiếm lôi quang.

Tiếp đó thân hình bỗng nhiên biến hóa, thu hồi thiên địa pháp tướng biến thành cự nhân vạn trượng trầm vào đáy biển, hai tay nâng Thất Thải phong linh bia nói:

- Nơi này chính là Tây Hải, ta cũng không không tranh chấp với ngươi, chờ ta đổi địa bàn tìm chỗ Kim linh địa rồi nói sau

Nói xong hắn bước về phía đông, mỗi bước vượt qua 3000 khiến nước biển sôi lên ầm ầm.

Dược Sư Vương Phật càng lộ vẻ ngưng trọng, hừ lạnh một tiếng đem hơn trăm tiểu điểm kim sắc vãi khắp bốn phương tám hướng, hai tay kết nguyện ấn, miệng niệm phạm âm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Sau một khắc liền thấy vô số cành lá từ dưới biển vượn lên quấn lấy thân hình Nhai Tí.

Từ thân thể Nhai Tí bắn ra vô số khí canh kim chém nát toàn bộ cành lá, vẫn cực kỳ kiên định bước từng bước về phía đông Nam Chiêm Bộ Châu.

Dược Sư Vương Phật quát nhẹ một tiếng, Nhật Quang và Nguyệt Quang Bồ Tát và mười hai thần tướng đồng thời phi lên vây quanh Nhai Tí, từng người tế ra pháp khí hô ứng với Thất Thải Xá Lợi tháp, tay kết Di Đà định ấn, miệng niệm phạm ngôn phật gia tụ lên một luồng kim quan nồng đậm đồng dạng quấn quanh Nhai Tí.

Ngao Tuệ thấy vậy nhíu mày nói:

- Dược sư phật cũng quá cũng giảo hoạt, chỉ vây không công, ta thấy là sợ thần thông thiên phú của Nhai Tí.

Bạch Thường cũng thân thuộc Yêu tộc nên cùng cừu địch với Ngao Tuệ:

- Ta xem Nhai Tí Lão tổ dù chưa trảm cắt tam thi nguyên thần nhưng một thân pháp lực đã vượt xa Dược Sư Vương Phật. Tuy nhiên lại chịu thiệt đã bị phong ấn mười vạn năm nên khó có thể bền bỉ. Nếu còn giằng co thì tình cảnh quả thật lo lắng. Tiếc là Bạch Thường lực còn không đến.

Nhạc Vũ nhếch miệng, thầm nghĩ trong này làm gì có chỗ giảo hoạt? Muốn oán chỉ có thể oán thần thông Chư Thiên Canh Linh Hư Không Phản Chiếu của Nhai Tí quá nổi danh.

Đổi lại bản thân là dược sư phật cũng chỉ chọn vây khốn không công.

Danh tiếng có thù tất báo của người này đâu phải nói suông? Không chỉ là tính cách như vậy mà thần thông thiên phú của hắn cũng đồng dạng.

Nhai Tí vẫn liên tục giãy dụa dấy lên từng đợt chấn độn linh lực, ngay cả kim quang do mười hai Thái Ất Chân Tiên, hai vị Đại La Kim Tiên tụ tập cũng khó vây khốn, bước chậm từng bước về phía đông

Dược sư phật khẽ thở dài, sau đó nhìn về phía trên không, lạnh lùng nói:

- Bọn ngươi vẫn còn muốn ngồi yên không quản đến sao? Đợi đến lúc hắn đi tới kim linh địa thì còn ai có thể vây khốn? Khi đó gặp nạn cũng đâu phải một nhà Tây Phương Giáo ta.

Trên tầng mây yên lặng một hồi rồi có gần mười hai vạn chiếc hoặc thanh đồng hoặc bạch ngân sắc chiến xa đột nhiên đánh xuống. Mười hai chiếc Thất Thải chiến xa cầm đầu, phân bố bốn phương tám hướng quanh Nhai Tí, kết xuất một đại trận như thiên la địa võng, linh quang nồng đậm tụ về chỗ trung ương.

Tiếp đó bốn vị võ tướng thân mặc kim giáp, cầm trong tay binh qua từ phía sau bay lên biến thành pháp tướng kim thân vạn trượng, cầm xiềng xích vây chung quanh Nhai Tí khiến hắn không thể động đậy.

Ngao Tuệ trên mặt tức giận không thôi nhưng cũng không lo lắng gì, chỉ có thần sắc Bạch Thường có chút ảm đạm.

Nhạc Vũ lại lộ ra vài phần chờ mong, biết hai người chịu chờ đến lúc này thì cuộc chiến này không thể sớm chấm dứt.

Nếu Dược Sư Vương Phật thật sự có thể phong ấn Nhai Tí thì mọi người nơi đây còn cơ hội gì đáng nói?

Tâm niệm vừa động, hắn lệnh cho Bạch Thường mở ra sáu cặp cánh. Sau một khắc đã thấy trên thân Nhai Tí bộc phát một đoàn bạch quang mênh mông, vô số khí canh kim sắc bén vốn đã chém nát cành lá lại tiếp tục chém đứt xiềng xích.

- Đồ ăn hại đâu đến vậy? Với chút bản sự như vậy cũng dám tới bắt ta? Đi chết hết cho ta.

Nhai Tí một tay nâng thất tuyệt trấn linh bia, tay phải vung lên đánh nát võ tướng kim giáp cao vạn trượng trước mặt thành bột phấn.

Tiếp đó hắn phun ra trong miệng một cự tháp thanh sắc đối kháng với thanh cự kiếm lôi quang, đánh bay ra hơn trăm vạn trượng rồi lại đánh tiếp một quyền đánh bay cự bia ra mấy chục vạn trượng va chạm với sóng biển dấy lên thanh âm ầm ầm.

Hai Bồ Tát còn đỡ, mười hai thần tướng và binh tướng trên mười hai vạn chiến xa thiên đình đều mồm miệng hộc đầy máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

Bộ phận chiến xa đứng mũi chịu sào trực tiếp bị sóng âm đánh thành bột mịn, mắt thấy đại trận phong cấm thoáng có khe hở thì sau một khắc từ bốn phía chung quanh cự tháp thanh sắc đều xé mở một khe nứt không gian. Mấy đạo bảo quang cường hoành , thêm vào một cự thủ kim quang phi độn mà đến cầm nhiếp cự tháp.

Nhai Tí kinh hãi dùng hai tay khẽ hút nhưng không thể thu hồi cự tháp, thần sắc lộ vẻ nôn nóng đánh ra một quyền trên cự bia khiến nó bay ra mấy chục vạn trượng nhưng vẫn không thể dứt bỏ.

Dược Sư Vương Phật, thủy chung im im lặng lặng ngồi trên thạch bia,tay vẫn kết ấn ngưng giọng nói:

- Nhai Tí ngươi chính là dị thú trời sinh, thiên phú thần thông Chư Thiên Canh Linh Hư Không Phản Chiếu dù là Hỗn Nguyên Kim Tiên cũng khó tổn thương. Đáng tiếc ngươi thân là Yêu tộc, không nhìn được số trời, ngày hôm nay đâu chỉ một mình ta sao? Nhìn xem người tranh di vật Thanh Đế có từng ít đi?

Tranh đoạt cự tháp màu xanh càng phát kịch liệt, đều hữu ý vô ý kéo nó dần xa Nhai Tí mấy trăm vạn trượng.

Ngao Tuệ dưới đáy biển nghe vậy hừ nhẹ: - Ai nói Yêu tộc ta không nhìn được số trời? Đợi ta tu thành Đại La Kim Tiên, Dược Sư Vương Phật ngươi chưa hẳn bì kịp. Bản thể ngươi vốn là thi xú hoa đắc đạo, Nhai Tí là Yêu tộc, vậy bản thân hắn là cái gì?

Nàng nhìn về cự tháp màu xanh, nhíu mày nói:

- Đó là cái gì? Ta nghe nói năm đó Thanh Đế từng hái năm phần của năm chủng Tiên Thiên linh căn đúc thành ra Linh Lung Tháp, là Hậu Thiên cực phẩm linh trân, uy lực có thể sánh với Cửu Cửu Hồng Vân Tán Phách Hồ Lô của ngươi nhưng rất ít sử dụng. Đây chắc là vật này?

Nhạc Vũ nheo mắt ngưng trọng, ở một hải vực nhỏ lại liên tục xuất hiện mấy vị Đại La Kim Tiên, ngoại trừ ba người hắn sớm phát giác thì hai người còn lại không có cảm giác, đều xuyên toa ngàn vạn dặm sau khi Thái Ất huyền quang Linh Lung Tháp xuất hiện.

Thở dài một hơi, Nhạc Vũ nhìn về phía nam, cự kiếm lôi quang sau khi bị đánh bay cũng chưa thấy trở về, không biết đã xảy ra biến cố gì. Từ xa chỉ thấy một đoàn lôi quang bộc phát, ngay cả khuy thiên châu cũng chỉ có thể cảm giác đại khái.

Hơi chút suy ngẫm, Nhạc Vũ liền lệnh cho Bạch Thường vỗ cánh khai mở một tuyến không gian.

- Cần phải đi rồi.

Không nói thêm nhiều, hắn nhấc Ngao Tuệ lên rồi cả ba xuyên qua hư không tiến vào hàng rào không gian ra ngoài mấy trăm vạn dặm.

Chỉ thấy trước mắt là mấy tên Thái Ất Chân Tiên liên thủ vây khốn thanh cự kiếm lôi quang, vừa thấy mấy người Nhạc Vũ thì đều biến sắc.

Trong đó có vị thanh sam tu sĩ bị Ngao Tuệ đánh thương đang lóe lên sát ý.

Người cầm đầu là một đại hán tóc trắng, đã đạt đến Thái Ất Chân Tiên đỉnh phong, giật mình chốt lát rồi đánh tới hơn mười điểm bạch quang.

- Vân bảo tông cùng Liên thiên cung làm việc, người vô can cút cho ta

Nhạc Vũ nhíu mày, tùy ý quét ra một luồng Ngũ Sắc Thần Quang toàn diệt số quang điểm, tiếp đó không chút khách khí đánh bay hơn mười viên thái vi linh lộ thần lôi.