Từ trong phủ thành chủ Dịch Linh thành đi ra, trong tay áo Nhạc Vũ đã có nhiều hơn một giọt linh thủy bị phong ấn trong hổ phách lẫn năm bình Ngũ Hành linh tinh, đồng thời hắn cũng đã tiêu pha toàn bộ một trăm năm mươi viên Hóa Long Đan.
Trước khi rời đi, Nhạc Vũ vẫn có thể cảm giác được thần tình kinh ngạc và giận tái đi của Ngao Nhược.
Nhạc Vũ cũng không để ý, hắn có quan hệ với Ngao Tuệ nhưng còn xa mới đến mức hi sinh lợi ích bản thân vì Tây Hải Long tộc, ngược lại lại để ý chuyện
Tây Phương Giáo đang tụ tập Bát Bộ Thiên Long hộ pháp bộ chúng.
Một đường phi độn ra thành đông, Ngao Tuệ không hề để ý đến ánh mắt hâm mộ của rất nhiều tu sĩ, mê mải vuốt ve thưởng lãm cặp Thư Hùng Thừa Ảnh Kiếm cùng này Ngũ Hành uẩn quang thạch lấy tứ Ngạo Nhược.
Thứ trước có thể phát huy lực sát thương Thái Thanh Huyền Môn Hữu Vô Tướng Kiếm cùng Ngọc Thanh Xiển Môn Phân Quang Thác Ảnh Kiếm của nàng lên mức tận cùng.
Thứ sau ngoại trừ có thể trợ giúp nàng tu hành thì cũng đồng dạng có thể tăng cường uy lực Vô Sắc Thần Quang.
Nhạc Vũ vốn là không quan tâm nhưng nhìn bộ dạng hí hửng của nàng thì bất giác hơi khó chịu:
- Tiểu di của phụ mẫu ngươi cũng thật ưu ái, đáng tiếc Viêm Long Lệ Hỏa Kiếm của ta......
Ngao Tuệ cười một tiếng, thu hồi hai Hậu Thiên Linh Bảo:
- Phu quân cũng không yên lòng? Thanh kiếm này nếu không để cho Long tộc ta sử dụng tất sẽ là lợi khí tàn sát Long tộc, tiểu di ta không mua không được. Về phần nàng làm sao phát giác thân phận hai người chúng ta thì không liên quan đến ta. Ngao Tuệ từ đầu đến cuối chưa nói một câu......
Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào. Trong linh trận của thanh kiếm quả thật hắn có giở trò, ngoại trừ có thể được Long tộc tế luyện thành linh bảo bản mạng thì còn có thể hấp thu huyết nhục gân cốt Long tộc để tăng phẩm chất.
Một khi trở thành chủ nhân kiếm này thì tất nhiên sẽ nhiễm máu huyết Long tộc.
Nguyên hắn luyện chế ra cũng là để tính vơ vét tài sản Tây Hải Long tộc, không ngờ cuối cùng lại bị cắn trả.
Ngao Nhược cuối cùng xuất ra bộ Ngũ Hành uẩn quang thạch rõ ràng mang theo vài phần ý chế áp, dù sao đây cũng là Tây Hải, cách Côn Luân không xa, quả thực hắn không thể để lộ thân phận.
Vừa mới chuẩn bị ra khỏi thành thì sau lưng lại có một đạo khí tức quen thuộc phi độn tới.
Nhạc Vũ cau mày, trong mắt xẹt qua mấy tia hàn ý, nhưng sau khi thoáng suy ngẫm thì vẫn dừng chân nhìn về phía sau.
Chỉ thấy xa xa đúng là vị đạo nhân ăn mặc quái dị tên là Tân Độ La vừa trao đổi với hắn 55 viên. Sau khi tìm đến thì rất thức thời đứng xa chừng vạn mễ, cười nhẹ chắp tay nói:
- Bản nhân Tân Độ La bái kiến ba vị đạo hữu! Không biết nên xưng hô ba vị chân nhân như thế nào......
Tuy hắn hỏi ba người nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Nhạc Vũ.
Ngao Tuệ nhếch miệng chẳng muốn trả lời Bạch Thường càng không muốn nhiều chuyện.
Nhạc Vũ lại lộ ra thêm vài phần hứng thú: - Bản chân nhân pháp danh Ngọc Dương, đạo tràng tại Nam Chiêm Bộ Châu Trung Nguyên. Tân Độ La đạo hữu, ngươi đuổi theo tìm ta là có việc muốn thương lượng?
- Nguyên lai là Ngọc Dương chân nhân......
Trên mặt Tân Độ La lộ ra vài phần kỳ quái, cũng không biết vì trước đây chưa từng nghe qua danh tự này hay vì cái gì khác. Nhưng chỉ sau một lát liền khôi phục như thường, lại chắp tay nói:
- Tại hạ đến đây chỉ vì một chuyện, không biết vừa rồi số Hóa Long Đan kia phải chăng là do chính tay đạo hữu luyện chế......
Ngao Tuệ nghe vậy không biết nghĩ tới điều gì mà thần sắc khẽ biến, lộ ra ý khẩn trương.
Nhạc Vũ nhếch miệng:
- Thế thì làm sao......
- Quả nhiên......
Tân Độ La lập tức hít sâu một hơi, thần sắc càng lộ vẻ cung kính:
- Nếu quả như vậy thì bản lĩnh luyện đan của Ngọc Dương đạo hữu thật khiến người ta cảm thán. Cho dù là mấy vị danh gia luyện chế Hóa Long Đan trong Hồng Hoang cũng còn kém xa......
Nhạc Vũ nghe người này thổi phồng thì bắt đầu mất kiên nhẫn, ẩn ước cảm giác bên phủ thành chủ đang có một đạo ý niệm cường hoành phủ tới mang theo ý cảnh cáo lẫn vài phần xáo động.
Tân Độ La cũng có cảm giác, liếc ra sau lưng rồi đi vào chính đề:
- Đạo hữu có thể luyện chế hơn trăm viên tuyệt phẩm Hóa Long Đan vậy thì tiêu chuẩn luyện đan chắc cũng thuộc về cấp bậc đại sư, không biết đã nghe qua lục lục chân nguyên đan......
- Lục lục chân nguyên đan......
Nhạc Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên, quả thực hắn đã nghe nói qua lục lục chân nguyên đan. Theo truyền thuyết thì đan dược này cần thu thập ba mươi sáu loại dược thảo hiếm thấy, trong đó giá trị thấp nhất cũng là Tiên giai Tam phẩm.
Tác dụng của nó tuy không trực tiếp dùng để cải tạo thân thể và tăng lên pháp lực nhưng sau khi phục dụng thì dù là
Thái Ất Chân Tiên thì cường độ nhục thân cũng có thể tăng lên mấy lần.
Nếu là người bình thường không có linh căn thì có thể khiến thân thể trở thành linh thể tu chân tuyệt hảo.
Tuy nhiên tài liệu để luyện chế nó quá mức khan hiếm, giá trị cũng vượt qua Hóa Long Đan không biết bao nhiêu lần.
Cũng không biết vì sao Tân Độ La lại muốn đề cập việc này .
Tân Độ La nhìn kỹ thần sắc Nhạc Vũ rồi cười vẻ tự phụ, chắp tay sau lưng nói:
- Xem ra đạo hữu biết vật này. Tân Độ La ta gần đây tìm được một lô tài liệu, muốn mời ngươi ra tay luyện chế. Nếu có thể thành đan thì dùng một nửa tạ lễ......
Nghe nói không phải vì chuyện Hóa Long Đan, Ngao Tuệ thở phào nhẹ nhõm rồi lại chấn động vì nàng cũng đã từng nghe nói qua tên tuổi của lục lục chân nguyên đan .
Nàng biết sự quý giá của vật này đối với tiêu tu cao giai, chỉ cần một viên cũng tương đương với một thanh Viêm Long Lệ Hỏa Kiếm!
- Tài liệu đủ để luyện một lò lục lục chân nguyên đan, đạo hữu quả thật là hào phú! Nhưng ta nghe nói vị chấp chưởng Dược Sư Vương Phật của thế giới Đông Phương Thanh Tịnh Lưu Ly của Tây Phương Giáo các ngươi có trình độ gần với mấy vị tông sư luyện đan đạo tổ của Địa Tiên giới, vì sao lại phải bỏ gần cầu xa tới tìm bản chân nhân?
Thấy thần sắc của Tân Độ La bất giác lộ vẻ xấu hổ, Nhạc Vũ cũng có chút hiểu được nên không hỏi thêm, thoáng suy ngẫm rồi gật đầu:
- Dĩ nhiên Ngọc Dương ta không cách nào cự tuyệt nửa lô nguyên đan. Chỉ mong khi đó sẽ không làm đạo hữu thất vọng mới tốt......
Tân Độ La vui mừng, lắc đầu nói:
- Tân Độ La ta tự vấn còn có chút ánh mắt, với số Hóa Long Đan kia những luyện đan sư tầm thường sao có thể so sánh? Chuyện này coi như đã định......
Dứt lời, Tân Độ La lại lấy ra một tờ tử kim thiếp dùng pháp lực đẩy đến trước người Nhạc Vũ nói:
- Tại hạ còn phải lo lắng chuyện Dược Sư Phật đông lai khai đàn. Đợi đến khi xong chuyên sẽ tới tìm chân nhân luyện đan! Nếu như Ngọc Dương đạo hữu có hứng thú với Tây Phương Giáo ta thì cũng có thể đế pháp hội lắng nghe!
Nhạc Vũ không đáp, chỉ nhận tờ thiếp. Tân Độ La rất biết làm người, linh trận trong thiếp không tiết lộ hành tung của hắn, chỉ biết ghi lại vị trí sở tại củ Tân Độ La để hắn thuận tiện liên hệ, thành ý quả thật mười phần, ít nhất hiện giờ không có ý bất lương.
Dùng pháp lực phân tích thấy bên trong không có ẩn hỏa gì, Nhạc Vũ ném vào trong tay áo, thi lễ rồi rời đi.
Vừa mới đi ra khỏi Dịch Linh thành, Ngao Tuệ cau mày, sát cơ ẩn hiện nhìn lại sau lưng:
- Ta xem người kia giống như có chút không thành thật, chỉ muốn kéo phe......
- Không ai quản hắn......
Nhạc Vũ biết được người Ngao Tuệ nói cũng không phải là Tân Độ La mà là vị thanh bào tu sĩ mấy lần lộ ra sát cơ.
Người này giống như xuất thân Liên Thiên cung, bất quá hắn lại rất ít nghe nói tới tông phái này, dường như cũng không có quan hệ gì với hai giáo Xiển Tiệt.
Hắn lại thôi động Hi Hoàng kính đổi lại tướng mạo của ba người.
Nguyên hắn đang do dự muốn tới quan lãm một phen pháp hội của chư phật Tây Phương Giáo, lại thêm bị nửa lô Lục Lục Chân Nguyên Đan hấp dẫn nên không còn tâm tư trở về Thiên Thủy quốc.
Quyết định như vậy, hắn tìm một chỗ trú thân tạm thời ngoài Dịch Linh thành chừng tám trăm vạn dặm.
Sau khi bố trí xong linh trận phòng hộ, Nhạc Vũ liền đem Diễn Thiên Châu cùng Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn toàn lực thôi toán.
Qua chừng một ngày thì mọi chuyện tương lai của Thiên Thủy quốc mới dần rõ ràng.
- Còn thời gian sáu tháng sao? La Linh tông chắc sẽ làm khó dễ vào ngày đông giá rét. Cũng không biết đến khi đó mình có thể về kịp không......
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Nghĩ đến kì sự mà Tử Vân chân nhân ủy thác, Nhạc Vũ bất giác lắc đầu cười khổ, tính ra thời gian nửa năm coi như đầy đủ, chỉ mong lúc đó đừng xảy ra biến cố gì.
Sau một khắc, Nhạc Vũ lấy ra ngọn Tử Tâm thần diễm và giọt linh dịch vừa giao dịch được, hắn cầm trong giọt linh dịch bị phong ấn trong tay vẫn cảm giác được gia lực kinh người.
- Bắc Cực huyền minh linh lộ......
Nhạc Vũ thở sâu một hơi áp chế nỗi kích động, cũng không biết Tây Hải Long tộc lấy giọt linh dịch này từ loại yêu thú nào.
Dùng nó thích hợp hơn bản mạng linh thủy vì nguyên nhân niên đại đã lâu nên phẩm giai hạ xuống vừa với Tử Tâm thần diễm.
Hắn không chút do dự bóp nát lớp vỏ hổ phách dung hợp hai đoàn linh thủy linh hỏa này vào trong cơ thể.
Chỉ một thoáng, Nhạc Vũ cảm thấy pháp lực trong cơ thể chấn động dữ dội, vô số pháp lực mang theo hai tính chất nóng lạnh khác biệt điên cuồng trùng kích kinh mạch.
Hai phù trận thủy hỏa ngưng tụ phù văn với tốc độ cực nhanh, thân thể chia hai nửa băng hỏa.
Hắn không lấy làm kinh sợ mà còn lấy làm mừng, dường như còn sợ chưa đủ nên lại lấy ra hai bình ngọc nhỏ vài giọt tinh hoa thủy hỏa vào miệng.