Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 910: Thần bí thủ ấn





- Bị chiếm tiên cơ, lần này chỉ sợ có chút khó giải quyết.

Nhạc Vũ thở ra một hơi, hai tay tiếp tục kết ấn, mười ngón chợt phân chợt hợp, như những hồ điệp tung bay, đánh ra những chỉ ảnh liên tiếp, vô số pháp tắc huyền ảo bị thủ ấn nhất nhất đánh ra.

Ngay sau đó trong tế thai nhất thời sáng lên từng mảnh phù triện lóng lánh, cả linh mạch đều bị dẫn động, vô số thủy linh lực bắt đầu tụ tập trên đỉnh núi.

Cực Hoán nghe vậy trong mắt lộ ra vài phần sầu ý, có chút ảm đạm, nhưng ngay sau đó liền hồi phục lại.

Vừa rồi Nhạc Vũ chỉ nói là khó giải quyết, nhưng không nói là không thể nào, hiển nhiên là có thêm vài phần nắm chắc.

Hắn liếc mắt nhìn Nhạc Vũ thật sâu, lúc này mới bay vút lên, trong lòng không khỏi mang theo vài phần mong đợi.

Vừa rồi tuy trong miệng hắn nói như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng là vạn bất đắc dĩ, tuyệt không muốn làm ra việc tự đoạn căn cơ tông môn.

Hắn cũng hiểu thật rõ ràng, chỉ cần nhắc tới việc đổi sơn môn, chỉ sợ cả Thủy Vân Tông sẽ lập tức chia năm xẻ bảy.

Nếu như có thể tự nhiên hắn mong mỏi diệt trừ tai kiếp lần này thì tốt nhất.

Theo Nhạc Vũ thúc giục Huyền Vũ Thiên Nguyên đại trận, mọi người giữa không trung đều chăm chú nhìn xuống dưới.

Nhưng khi nhìn thấy những ấn quyết cực kỳ mới lạ của Nhạc Vũ, mọi người đều cau mày suy tư.

Thủ ấn kia tuy thật sự huyền ảo, có chút thủ pháp ngay cả những Thái Ất Chân Tiên kiến thức rộng rãi như họ cũng chưa từng nhìn thấy qua.

Bất quá bọn hắn có thể nhận định, trước kia Nhạc Vũ vốn chưa từng dùng qua bao giờ, bởi vì thủ ấn tạo cho họ cảm giác trúc trắc không thông suốt.

- Những thủ ấn cổ quái kia thật hơi có chút giống thượng cổ đạo ấn, mơ hồ thiếp hợp với đại đạo, chỉ là vì sao ta chưa từng nghe nói qua trước kia?

Đầu tiên Cực Thiên đưa mắt nhìn mấy người trên không trung, mọi người nhìn nhau trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

Mấy người còn lại đều chỉ có Ngọc Tiên cảnh giới, vậy thì cũng thôi, nhưng Diễm Linh cùng Nguyệt Sơn chân nhân đều cùng cảnh giới với hắn, tuổi thọ đã bảy tám vạn năm, tuy không thuộc thời thiên địa sơ khai, nhưng kinh nghiệm của họ đều đủ lâu dài. Nhận thức đối với đạo pháp còn vượt qua cả Cực Thiên, mà giờ khắc này trong mắt bọn họ đều hoàn toàn mờ mịt.

Mấy người đến từ vương thất Thiên Thủy quốc tu vi đều thấp, toàn bộ đều nhờ vào tử kim sắc chiến xa mới có thể đạt tới chiến lực như Ngọc Tiên tu sĩ, tự nhiên càng không thể nhìn ra lai lịch của ấn phù kia.

Bọn hắn chỉ lờ mờ từ trong thủ ấn kỳ lạ của Nhạc Vũ cảm giác có chút không ổn, sắc mặt bọn hắn thật khó xem tới cực điểm.

Dương Nghệ chỉ nhẫn nhịn được chốc lát, cuối cùng không còn kiên nhẫn, nhìn Cực Thiên ôm quyền nói:

- Cực Thiên tổ sư, không biết vị đạo huynh này lai lịch ra sao? Thứ cho đệ tử mạo muội, ta xem tình hình này tựa hồ có chút không đúng. Nếu là Thủy Vân Tông tìm không ra nhân công thích hợp xin cứ nói thẳng, đệ tử Thiên Thủy quốc quá mỏng thật sự không thể chịu nổi sức ép…

Cực Thiên không khỏi khẽ lắc đầu, trong lòng cũng không biết rốt cục Uyên Minh đang làm chuyện gì.

Hắn chỉ biết một khi Nhạc Vũ đánh ra Thủy Vân kiếm quyết tám thức, cho dù không cần đại trận gia trì muốn điều khiển biến hóa vân khí của Thiên Thủy quốc đều dễ như trở bàn tay.

Giờ phút này hắn cũng không tiện giải thích, chỉ có thể hàm hồ suy đoán:

- Vương tử có thể yên tâm đừng nóng nảy, thủ đoạn của sư điệt ta từ từ sẽ biết thôi.

Tiếng nói của hắn vừa dứt, Diễm Linh đứng cách đó không xa trực tiếp hừ lạnh một tiếng:

- Đợi một chút liền biết? Bản thân ta muốn hỏi Cực Thiên đạo hữu một câu, chúng ta rốt cục phải chờ tới khi nào? Người này sử dụng thủ ấn chẳng ra thứ gì cả, cũng không biết học được từ nơi nào, rất nhiều địa phương đều thật mâu thuẫn. Ta xem tùy tiện tìm một Thiên Tiên tu sĩ cũng còn mạnh mẽ hơn hắn…

Trong lòng Dương Nghệ cũng có chút bất mãn, nhíu mày kiếm nói:

- Hai vị tổ sư, xin hãy sớm làm ra quyết đoán cho việc hôm nay, đệ tử nhất định thưa bẩm phụ vương từ đầu chí cuối. Bên trong hồng hoang vũ nội người thiện khống mưa gió đâu phải chỉ một mình Thủy Vân Tông. Nếu thật sự bức bất đắc dĩ buộc Thiên Thủy quốc đổi một Đạo giáo khác chủ trì việc trong quốc nội, khi đó sẽ tổn hại mặt mũi lẫn nhau.

Lần này không chỉ lồng ngực Cực Hoán phập phồng không ngừng, cảm thấy vô cùng biệt khuất, ngay cả Cực Thiên vốn luôn luôn bình tĩnh trên mặt cũng lúc trắng lúc xanh, chỉ cảm thấy có một cỗ ác khí tràn ngập nội tâm.

Dù biết rõ chuyện vương thất Thiên Thủy quốc muốn đoạn tuyệt với Thủy Vân Tông cũng không phải là chuyện đơn giản như lời Dương Nghệ đã nói, mấy vạn năm nương tựa đã sớm như huyết nhục hòa vào nhau, như chân với tay.

Khí vận Thiên Thủy quốc suy vong, đương nhiên Thủy Vân Tông khó có thể tiếp tục tồn tại, ngay cả Thủy Vân Tông xảy ra chuyện gì sai lầm, Thiên Thủy quốc cũng sẽ không dễ qua.

Nhưng lời kia nghe vào trong tai dù là ai cũng cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Hai người chỉ hận Nhạc Vũ không lập tức thi triển ra Dung Vũ Hóa Vân Chân Khí cùng Thủy Vân kiếm quyết tám thức cho mấy người kia toàn bộ đều câm miệng.

Bọn họ cũng không biết hiện tại Nhạc Vũ đang làm chuyện mê hoặc gì.

Cực Hoán nắm chặt tay không nói được một lời, cũng cảm thấy khí huyết sôi trào trong lồng ngực, sắp phun ra máu. Hắn thầm nghĩ nếu sư tôn hoặc chưởng giáo sư huynh của mình còn tại đây thì có người nào dám nói chuyện như vậy về Thủy Vân Tông?

Lời này xuất ra từ miệng Dương Nghệ, càng làm lòng người tổn thương. Kẻ này mặc dù không có tư cách kế thừa vương vị, nhưng cũng đại biểu cho một bộ phận ý kiến vương thất Thiên Thủy quốc.

Nhưng hôm nay tai ương của Thiên Thủy quốc nói tới cùng cũng do vị tiên vương kia làm việc quá mức kiên cường gây ra mà thôi.

Nguyệt Sơn chân nhân vốn luôn lẳng lặng nhìn xem động tác của Nhạc Vũ bên dưới. Lúc này lại thản nhiên lắc đầu mang theo vẻ thất vọng nói:

- Đạo hạnh của người này còn được, nói vậy chiến lực không kém. Nhưng pháp thuật hành vân khống thủy lại rất bất đồng với đạo thuật bình thường, cho dù là hạng người có thiên tư tuyệt hảo cũng chưa chắc có thể nắm giữ. Nếu Thủy Vân Tông các ngươi thật sự là không được, sao không thay đổi hắn? Ta nhận thức một vị đạo hữu, pháp lực không kém Ngu Cương, tu tập cũng là đại thần thông thủy hệ. Nếu quý tông chịu đem Thủy Vân kiếm tặng qua, có lẽ mời được hắn ra tay, giúp chúng ta một lần…

Đồng tử Cực Thiên co rụt lại mãnh liệt, ánh mắt sắc bén như đao trừng về hướng Nguyệt Sơn chân nhân.

Thủy Vân kiếm không chỉ là một hậu thiên linh bảo nhị phẩm mà thôi, trong chuôi kiếm còn khắc ấn ba mươi hai thức Thủy Vân kiếm quyết truyền thừa của Thủy Vân Tông.

Đối với Thủy Vân Tông mà nói đây tượng trưng cho ý nghĩa cao nhất, trấn áp khí vận nhất tông.

Đem kiếm này giao ra mời người khác ra tay, cũng mệt cho Nguyệt Sơn nói được ra miệng như thế.

Vẻ mặt Nguyệt Sơn chân nhân cũng làm ra vẻ thản nhiên, cho dù bị Cực Thiên nhìn chằm chằm cũng không thèm quan tâm, vô cùng bình thản.

Diễm Linh thấy thế lại mang theo vẻ chê cười nói:

- Đây rõ ràng là hảo tâm còn bị xem là lòng lang dạ thú, dù có đem Thủy Vân kiếm tặng người cũng chưa chắc có ai nhận, khó trách khí vận của Thủy Vân Tông các ngươi lại suy sụp. Nếu căn cơ còn tại, cho dù không có Thủy Vân Kiếm, nhưng còn có thể xoay chuyển, nhưng nếu như tông môn đã tan, lưu lại một vật chết lại có tác dụng gì?

Nội tâm của Cực Hoán như muốn phun máu, còn chưa mở miệng phản bác, lúc này bên trên đỉnh Khống Vân Phong lại truyền ra một thanh âm cười lớn điên cuồng:

- Nói năng khoác lác, trừ phi là Thái Thanh Huyền Tiên cảnh giới, bên trong hồng hoang những tu sĩ cùng giai lại có người nào có thể phá được thuật ngự thủy khống phong của ta? Bất quá nếu Thủy Vân Tông các ngươi thật chịu đem Thủy Vân kiếm dâng ra, ta thối lui thì có ngại gì? Thủy Vân chân nhân tự tay sáng chế ra ba mươi sáu chiêu Thủy Vân kiếm quyết, ta cũng muốn xem thử ảo diệu bên trong một phen đây…

Mọi người ở đây không cần nhìn qua đều biết người kia, đó chính là hậu nhân của thần thú Ngu Cương không thể nghi ngờ.

Những Thái Ất Chân Tiên đã bước chân vào đại đạo, âm thanh lan truyền ngàn dặm, đây chẳng qua chỉ là việc bình thường mà thôi.

Ngu Cương vốn là thần thú thủy hệ, dùng pháp kính xem ngoài triệu vạn dặm cũng là chuyện thật bình thường.

Cực Thiên hừ lạnh một tiếng, trong tay áo xuyên ra một thanh bạch sắc phi kiếm, hướng ngay bảy ngàn trượng trên bầu trời chém tới, đem một đoàn linh lực dao động trên tầng mây cùng thủy khí bất thường nháy mắt xoắn thành dập nát.

Nhưng ngay sau đó trên bầu trời càng truyền ra thanh âm tiếng cười càng lớn, phảng phất như nơi nào cũng có, vô cùng điên cuồng rầm rĩ.

Vô luận Cực Thiên chém nát bao nhiêu, đều có thể dùng tốc độ nhanh hơn để ngưng tụ lại, hồi lâu sau, mới nghe tiếng nói:

- Đạo hữu cần gì thẹn quá hóa giận? Nếu quý tông không tình nguyện thì Triều Thác ta không cần lấy nữa!

Nghe được lời này, Nguyệt Sơn chân nhân nhất thời thở dài một tiếng, cũng không tiếp tục khuyên nữa, nhưng trên mặt hắn lại hiện ra vẻ mặt như chê cười.

Trong lồng ngực Cực Hoán càng thêm cuồng giận, hai mắt cơ hồ muốn phun ra lửa, nhưng hắn nghĩ tới giờ phút này Thủy Vân Tông kẻ địch bốn phía, tràn đầy nguy cơ, thật sự không thể đem đồng minh cũng đẩy ra ngoài, chỉ đành mạnh mẽ áp chế lòng tức giận.

Nhưng với tình hình hôm nay, Thủy Vân Tông xem như chắc chắn mất mặt tới tận cùng.

Nỗi uất hận trong lồng ngực hắn sôi trào, khóe môi rỉ ra một đường tơ máu.

Ngay sau đó Diễm Linh chân nhân lại kêu lên một tiếng kinh dị, đưa mắt nhìn xuống dưới.

Từ đầu tới cuối Cực Thiên vẫn luôn lưu ý động tĩnh của Nhạc Vũ. Lúc này lập tức nhìn kỹ, hắn biết bổn sự của Nhạc Vũ tuyệt không chỉ như thế, thậm chí chiến lực cũng không kém hơn mình bao nhiêu, vì vậy phản ứng không kịch liệt như Diễm Linh.

Chỉ thấy nơi tế thai, hai tay Nhạc Vũ kết xuất nhiều loại thủ ấn rõ ràng đã thành thạo hơn không ít.

Trong những chỉ ảnh trùng điệp, so với ban đầu rõ ràng nhìn thấy được thêm nhiều hình ảnh, cũng đã cắt giảm không ít thủ thế.

Hiện ra trong mắt mọi người vẻ đẹp mỹ cảm không nói nên lời, ánh mắt không chút tự chủ nhảy lên theo thủ ấn kia, giống như bên trong có thứ gì hấp dẫn lòng người cực lớn.

Nhạc Vũ cơ hồ tập trung toàn bộ thần hồn, mười ngón tay không ngừng lặp lại ấn quyết, Diễn Thiên Châu cùng Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn đều đang điên cuồng vận chuyển.

Ngay khi thủ ấn được thử diễn tới lần thứ tám mươi mốt thì trong con ngươi của hắn hiện ra đoàn tinh mang sáng rực.

- Thành!

Nhạc Vũ thúc giục pháp lực, lần đầu tiên bắt đầu chuyển hóa Dung Vũ Hóa Vân Chân Khí, chân chính rót vào bên trong kinh mạch nơi cánh tay.

Ngay khi hai tay của hắn đem thức thủ ấn đầu tiên kết xuất, trên bầu trời Khống Vân Phong lập tức truyền ra một tiếng ầm ầm nổ vang.

Ngay cả đỉnh núi cũng tán tràn ra một tầng lam sắc quang màn nồng đậm.

Càng khiến người khác thêm kinh dị chính là Huyền Vũ Thiên Nguyên đại trận trên tế thai giờ khắc này dưới ánh mắt mọi người đang dần dần hướng ra bên ngoài khuếch tán…