Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 89: Ngũ Hành tụ linh





Nhìn chiếc xe tứ mã dần dần đi xa, Hồng Minh nhíu mày rồi quay đầu lại. Cũng không biết có phải là cảm giác của hắn sai hay không nhưng trong khoảnh khắc hắn và thiếu niên kia nhìn nhau thì thân thể hắn chợt lạnh toát. Phảng phất như hắn vừa nhìn thấy một hung thú cấp năm mà không phải là một thiếu niên tuổi đời chưa đến mười ba.

Điều này làm cho hắn có cảm giác khó tin, loại cảm giác và áp lực lạnh buốt này cho dù là người được xưng là đệ nhất Bắc Mã Nguyên như huynh trưởng tựa hồ cũng kém một bậc.

"Đại nhân? Lúc trước không phải ngài nói tiểu hài này có chút khả nghi sao?"

Một vị võ sư cấp sáu có gương mặt vuông vức ở sau Hồng Minh giục ngựa tiến lên đứng sánh vai."Mới vừa rồi chúng ta cũng đã bố trí thỏa đáng chỉ chờ động thủ, tại sao đột nhiên bỏ qua?"

"Tiểu tử kia hôm nay đã được Nhạc gia chính thức trao tặng vị trí trong Nghị Sự đường!"

Hồng Minh khẽ lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng."Mấy lão bất tử kia của Nhạc gia đúng là đa mưu túc trí! Ngươi không có cảm giác sao? Mới vừa rồi chung quanh đây đã có đến mấy tên gia hỏa thực lực không tệ"

"Điều này chẳng phải càng thêm khả nghi?"

Vị võ sư kia nhướng mày, bản thân y cũng cảm nhận được mấy luồng khí tức kia."Vì mấy phụ nữ và trẻ nhỏ, xuất động ít nhất bốn vị võ sư trung cấp, ta thấy Nhạc gia chẳng phải là không đánh đã khai!"

"Hình như người ta cũng có lý do! Hiện giờ Nhạc Trương Thị kia quản lý tất cả tiệm thuốc và tiệm vũ khí của Nhạc gia, là một nhân vật trọng yếu. Nhạc gia phái mấy người âm thầm hộ vệ, đó cũng là đương nhiên!"

Hồng Minh cười nhẹ một tiếng, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo:"Còn có muội muội của tên tiểu tử kia, mới vừa rồi Nhạc Duẫn Kiệt chính miệng nói với ta, nàng rất được mấy vị trưởng lão trong dòng họ coi trọng. Nghe nói là thiên tư rất cao, tuy nói chưa chắc đạt tới tiên thiên nhưng địa giai đỉnh phong không thành vấn đề. Người ta khẩn trương chút cũng là bình thường"

Nói tới đây, Hồng Minh dừng lại, trong mắt hiện lên một tia do dự. Lúc trước hắn đã thông qua một vài tai mắt ở Nhạc gia thành, biết được Nhạc Băng Thiến đúng là trong cuộc so đấu vừa rồi có tiếp xúc với những trưởng lão của Nhạc gia.

Nếu như lúc này đặt vào thời gian trước đêm hôm đó thì hắn đã bỏ qua việc hoài nghi ba mẹ con này, song hết lần này tới lần khác cũng là ở sau khi Hồng Chính Hồng Phi chết!

"Cái này càng khả nghi hơn rồi!"

Vị võ sư mặt vuông càng nhíu mày."Ta xem vẫn phải nghĩ biện pháp để thiết kế tiểu tử kia. Mặc dù không thể nào giết chết hắn nhưng thử một lần cũng tốt!"

"Nào có đơn giản như vậy? Đối phó với con cháu không quan trọng của Nhạc gia và một thành viên trọng yếu của tông tộc hoàn toàn bất đồng. Hơn nữa nếu hung thủ đúng là tiểu tử đó, cộng thêm cả mấy vị võ sư hộ vệ bên cạnh thì mấy người chúng ta hợp lực cũng chưa chắc giết được hắn!"

Hồng Minh phất tay vẻ mặt ngưng trọng." Nếu như may mắn thành công thì tốt, ta không tin Nhạc gia sẽ vì một người đã chết mà trở mặt với ta! Nhưng nếu chuyện không thành thì chúng ta sẽ tổn thất càng nặng hơn. Đừng quên, nơi này dù sao cũng là địa bàn Nhạc gia mà không phải Đạm Vân Thành nhà chúng ta. Chuyện này, còn phải chờ xem sao"

Vị võ sư mặt vuông nghe vậy thì cứng miệng không nói thêm lời nào, Hồng Minh cũng im lặng trầm tư.

Hắn bây giờ chưa nắm chắc đến năm thành người ám sát Hồng Chính Hồng Phi đêm đó chính là thiếu niên kia. Mặc dù điều này nghe tựa hồ có chút khó tin nhưng một thiếu niên chưa tới mười ba tuổi, vượt qua vòng canh gác của mấy chục võ sư Nhạc gia, sau đó một kiếm đâm chết huynh trưởng được xưng là Thương Lan kiếm vương.

Nhưng thái độ Nhạc gia lại khiến cho Hồng Minh không thể không hoài nghi.

Vấn đề bây giờ là trong tay hắn hiện giờ không hề có một chút chứng cứ chính xác. Đúng như hắn mới vừa nói, đối phó một người không quyền không thế và một người tay nắm trọng quyền Nhạc gia là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Đối với người trước hắn có vô số loại biện pháp, vô luận là tìm kiếm chứng cớ, hay là gây xích mích nội bộ Nhạc thị đều có thể dễ dàng hoàn thành, nhưng đối với người sau thì đúng là hắn vô kế khả thi.

Điều khiến cho người ta đau đầu nhất chính là biểu hiện hôm nay của Nhạc gia, chính là nói rõ bảo vệ thiếu niên kia. Thậm chí quả thật không tiếc trở mặt với Đạm Vân Thành bọn họ.

Hồng Minh do dự một trận, Nhạc gia đã vì chuyện này mà đem thành trấn ba vạn người nhường cho Đạm Vân Thành quản hạt. Hơn nữa chuyện là do Hồng Phi gây nên, vì một tộc huynh đã chết đi mà vào lúc này quyết liệt với Nhạc gia có cần thiết hay không?

Suy tư một lúc lâu, Hồng Minh lắc đầu, lực lượng hiện giờ bên cạnh hắn vẫn có vẻ chưa đầy đủ, đến tột cùng quyết định thế nào vẫn phải nhìn vào ý tứ thành chủ.

Tiểu tử này nhất định phải giết, nhưng không phải là bây giờ.

Lúc về đến nhà, Nhạc Vũ khi vào trong phòng vẫn còn ôm thanh Kim Ô Kiếm, trong lòng phập phồng hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được. Từ sau khi phục sinh tại thế giới này, hắn vẫn chưa bao giờ buông lỏng việc theo đuổi tăng cường thực lực bản thân. Nhưng nếu nói về khát vọng đến mức mãnh liệt thì dù cho là vào đêm xông vào phủ thành chủ cũng còn kém xa đêm nay.

Hiện giờ chắn ngang trước mặt hắn chính là một tuyệt lộ. Thậm chí thứ duy nhất còn có thể thể cung cấp chút ít trợ giúp là Bồi Nguyên cũng đã dần mất đi hiệu lực.

Theo như bây giờ thì hữu hiệu nhất đối với hắn chính là Dịch Nguyên Đan. Theo như miêu tả thì nghe nói đan dược này ở trình độ nhất định còn mạnh hơn cả Cường Tủy Đan, hơn nữa còn gia tăng nguyên khí bản thân, tương tác với linh lực thiên địa. Ngoài ra thậm chí còn có thể mượn được một lượng lớn yêu lực trong nội đan yêu thú để rèn luyện và tẩy rửa chân nguyên, hấp thu phần chân nguyên lực tinh khiết trong đó để sử dụng.

Những hiệu dụng này, không có thứ nào là hắn không cần kíp. Cho dù đan phương này chỉ có một nửa những ích lợi đó thì cũng đã rất hữu ích với hắn.

Nhưng vấn đề là yêu thú cấp năm và cốt tủy đã trực tiếp dập tắt suy nghĩ của hắn.

Nhạc Vũ cũng từng suy nghĩ qua yêu thú cấp năm đang hoạt động tại địa vực phía nam Nhạc gia thành. Ở Bắc Mã Nguyên này ngông cuồng như thế, cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị các cường giả nhân loại vây giết. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Nhưng vấn đề là cho dù là Sư Ngạc Thú kia bị giết chỉ sợ cũng không quan hệ gì với hắn. Yêu thú cấp năm không chỉ có yêu đan trân quý vô cùng mà ngay cả da lông cốt tủy cũng là vật cực kỳ hữu dụng. Muốn giết một yêu thú như vậy ít nhất cũng cần đến hai tiên thiên, vật tốt sau đó không thể rơi vào trên đầu của hắn.

Cười khổ thu hồi suy nghĩ, Nhạc Vũ bình thản trở lại rồi bắt đầu gia cường Kim Ô Kiếm. Qua thời gian mười ngày, thân kiếm mặc dù vẫn còn tỏa sáng bốn phía nhưng đã không còn chói mắt như trước.

Sau khi hoàn thành công việc hôm nay, Nhạc Vũ cũng không lập tức đi ngủ mà ôm gối ngồi trên giường bắt đầu thí nghiệm. Đầu tiên hắn đem các loại linh lực trong cơ thể dựa theo Ngũ Hành phân tán ra thành một bộ phận rồi thao túng đi vào kinh mạch, án theo quỹ tích tối ưu bắt đầu tuần hoàn linh lực.

Cách làm này hoàn toàn giống với bí pháp sử dụng lúc trước. Chẳng qua lần này hắn đồng thời điều khiển năm luồng chân khí trong cơ thể, hơn nữa linh lực sử dụng cũng không nhiều.

Đúng như Nhạc Vũ dự đoán, sau khi hoàn thành một vòng tuần hoàn linh lực thì vô số linh lực có thuộc tính khác nhau trong thiên địa bắt đầu tràn vào phòng hắn. Mật độ của những linh khí này còn dày đặc hơn đến mười mấy lần so với linh địa mà hắn phát hiện ở sau núi!