Một đường phi hành xuống hạ du con sông, qua thời gian mấy tháng thì Nhạc Vũ thu nạp chừng mấy ngàn vạn nạn dân.
Trong mấy tháng này, toàn bộ Trấn Lương Quốc xảy ra thiên tai liên tiếp, thủy tai địa chấn không ngớt xảy ra, càng thêm thiên thạch bên trên giáng xuống khiến dân chúng tử thương gần trăm triệu.
Nhạc Vũ cũng biết không nên thu nhận quá lớn, cho dù có tai kiếp thì việc một số quá lớn nhân khẩu mất tích cũng sẽ dẫn tới sự chú ý của các tông môn tu tiên.
Phạm vi thế giới trong Diễn Thiên Châu hiện giờ đã hơn ngàn vạn dặm, dù nhiều nhân khẩu hơn nữa cũng không ngại. Hắn bắt đầu thu thập những chủng loại cây trồng và ấu thú, thậm chí còn chọn một số loại cá từ các con sông thả vào.
Những vật này nếu để cho việc tiến hóa trong Diễn Thiên châu diễn ra bình thường thì chắc là phải qua trăm ngàn vạn năm mới có thể xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vnNhạc Vũ lúc này quả thực không có thời gian, càng không thể nhẫn nại chờ đợi.
Duy chỉ có đáng tiếc là nơi này cách tây hải khá xa, không cách nào thu thập sinh vật ở biển, cũng chỉ biết chờ đợi ngày sau.
Còn có việc truyền bá tín ngưỡng của Câu Trần tinh quân chỉ mới tiến hành được trong phạm vi nhỏ. Việc này cũng không thể nóng vội, chỉ có thể chậm rãi mở rộng. Nghĩ đến hoàn cảnh quá bình yên sẽ bất lợi cho Chiến Tuyết thu thập nguyện lực nên hắn dứt khoát ném vào hơn mười vạn yêu thú từ ngũ đến lục giai vào để dọa người.
Làm xong mọi chuyện cũng phải mất đến mấy tháng, lúc này trong thế giới Diễn Thiên Châu cũng đã tràn ngập sinh linh.
Nhạc Vũ lại tế lên Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn suy diễn hiện tượng thiên văn. Vô luận suy diễn như thế nào thì đều cảm giác thiên cơ chung quanh Trấn Lương Quốc đều bị che phủ.
Một cái vẫy cánh của con bướm có thể ảnh hưởng đến ngoài ngàn dặm, đồng dạng một hành động của một người sẽ ảnh hưởng đến mấy tầng quan hệ của người khác.
Hành động thu nhận những nạn dân của hắn quả thực không là gì trong mắt những tu sĩ nhưng biến hóa vận mệnh của những người này cũng đồng dạng thiên cơ sẽ thay đổi.
Muốn làm rõ đoàn đay rối này cho dù là Đại La Kim Tiên cũng phải mất thời gian mấy năm, thậm chí mấy vị đạo tổ cũng có cảm giác khó giải quyết.
Bản thân hắn ẩn trong này ít nhất sẽ có thời gian trăm năm không lo bị người khác tìm ra tung tích, ngay cả những việc xảy ra trước đây ở sơn mạch Huyết Vân cũng sẽ được hoàn toàn giấu kín.
Nhạc Vũ cười lạnh, đình chỉ suy tính, lại tế lên Bạch Lộc Già Thiên, xoay người liền biến đổi bộ dạng, chẳng những bộ dạng trở nên vô cùng tuấn tú mà quần áo cũng thay đổi thành kiểu dáng Thủy Vân tông rồi đi về hướng bắc.
Thiên Thủy quốc cách Trấn Lương Quốc bảy trăm vạn dặm về hướng bắc. Quốc thổ chỉ bằng một phần mười lăm của Trấn Lương Quốc, cũng không có đại phái như Ngũ Đài tông áp chế. Trong nước chỉ có Tam Đại Đạo Môn, Thủy Vân tông là một trong số đó đồng thời là môn phái yếu nhất.
Chỉ là kí ức của Uyên Minh đạo nhân cũng không hoàn toàn. Nhạc Vũ dùng Hi Hoàng quan tâm thuật tìm tòi cũng không dám quá sâu. Chỉ biết thực lực Thủy Vân tông không kém, trong phạm vi mấy ngàn dặm không ai dám chọc vào, xem như một phương hào hùng nhưng lại hoàn toàn không biết tình hình trong tông môn.
Nhạc Vũ phi độn đến Thiên Thủy quốc, dùng vọng khí thuật quan sát từ xa thì thấy khí tượng tiểu quốc quả nhiên bất đồng với Trấn Lương Quốc.
Nước sau cho dù quốc vận đại tổn, thiên tai nhiều lần nhưng khí thế vẫn cực kỳ hùng mạnh.
Thiên Thủy quốc tuy là cực kỳ ổn định, nhưng lại nhỏ hơn không biết bao nhiêu lần, thật sự không cách nào bằng được.
Nhạc Vũ tiếp tục phi độn, dùng hồn thức có thể cảm giác nơi đây không có giáp sĩ cưỡi thanh đồng chiến xa tuần du khắp nơi.
Thường thường chỉ có một đội gồm năm đến ba chiếc ẩn trong không trung tuần tra bốn phía, chủ yếu là để trấn áp yêu thú, canh phòng nghiêm ngặt tu sĩ nước khác tu sĩ nhập cảnh.
Diện tích nhân khẩu của Thiên Thủy quốc chỉ bằng một phần mười lăm của Trấn Lương Quốc nên thanh đồng chiến xa cũng rất ít, tuy nhiên phẩm chất không hề thua kém.
Nhạc Vũ suy ngẫm một chút liền biết điều này là do một đạo môn của Thiên Thủy Quốc tên là Hoa Diễm tông là một đại tông luyện khí tại thế giới này.
Hoa diễm tông là đạo môn đệ nhất Thiên Thủy Quốc, trong tông có một vị Thái Ất Chân Tiên được vương thất cực kỳ nể trọng. Nếu không phải đại quân chủ mượn thế ngăn được tránh cho Hoa diễm tông độc đại thì Thủy Vân tông sớm đã bị bài trừ, không có căn cơ lập thân.
Nghĩ đến đây, Nhạc Vũ không khỏi cười thầm. Trấn Lương quốc tuy là đại quốc nhưng quân vương ở đó không khác khôi lỗi, Thiên Thủy quốc tuy nhỏ nhưng vương thất lại tự do hơn nhiều.
Lúc tới gần phụ cận Thủy Vân sơn, Nhạc Vũ bỗng nhiên dừng lại, cau mày nhìn cự sơn lớn gấp mấy chục lần so với Quảng Lăng Thiên Cung.
Thủy Vân tông được vương thất phù chiếu, chính là trấn quốc đại giáo, được hưởng khí vận của Thiên Thủy quốc, nhìn tinh mang khí vận quả thật như cầu vồng.
Bất quá tạo nghệ trận phù Nhạc Vũ hiện giờ đã không dưới ngọc tiên tu sĩ, hai vật Diễn Thiên châu và Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn lại càng không phải tầm thường nên có thể nhìn ra trong khí mang tràn đầy mấy tia suy tàn.
Nếu không phải là trình độ trận phù đạt tới Thái Ất Chân Tiên thì quả thực khó lòng phân biệt!
- Thủy Vân tông chẳng phải có quan hệ thật sâu với vương thất? Theo như kí ức của Uyên Minh thì mấy đời vương thất quân chủ cuối cùng đều thoái vị nhập đạo tại Thủy Vân tông, sao lại sinh ra hiện tượng suy bại?
Nhạc Vũ lộ vẻ nghi hoặc rồi lắc đầu không nghĩ thêm. Hưng bại tồn vong của một đại tông cũng không thể ứng nghiệm trong vòng vài năm, mà phải từ mười đến trăm năm mới có thể phát sinh. Trong đó mỗi biến cố, mỗi sự kiện đều có thể làm cho khí vận biến hóa nên suy chuyển thịnh cũng không phải không có khả năng.
Sau này nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì cùng lắm hắn không dùng thân phận hiện giờ, thoát ly Thủy Vân tông là được.
Ngự kiếm bay lên, Nhạc Vũ không nhanh không chậm tiến vào sơn môn. Đại tông ở Địa Tiên giới quả nhiên rất khác với Quảng Lăng tông.
Tu sĩ tuần sơn ít nhất cũng có cảnh giới Nguyên Anh, thường thường còn có Đại Thừa tu sĩ dẫn đầu.
Chỉ là chẳng biết tại sao, toàn bộ tông môn, đều giống như lâm đại địch.
Những người này vừa thấy Nhạc Vũ thì đều lộ vẻ cảnh giác, sau khi nhận ra thân phận hắn thì mới lộ vẻ nhẹ nhàng, cũng không hỏi tới mà tiếp tục tuần sơn. Chỉ có một ít Đại Thừa tu sĩ thần sắc có chút không đúng, giống như trông thấy Uyên Minh trở về mà kinh dị.
Nhạc Vũ kinh ngạc một hồi vì bên ngoài Thủy Vân tông vừa rồi hắn cũng không trông thấy khí sát phạt nhưng thái độ của một số đệ tử hết sức kỳ lạ.
Dù sao Uyên Minh cũng là Nhị đại đệ tử, lại là Thiên Tiên trung kỳ, trong kí ức hắn đọc được là một trong những người đứng đầu tông môn. Tại sao những người hắn gặp chẳng những không có ý kính cẩn mà còn tỏ vẻ xem thường?
Nhạc Vũ nhíu mày, cũng không để ý tới mà rẽ vào bên trái đi lên một đỉnh núi.
Thủy Vân sơn bao gồm 99 ngọn núi, mỗi ngọn đều đạt tới Tứ phẩm tiên mạch đỉnh phong, riêng ngọn núi chính đạt tới Tam phẩm.
Đồng dạng như Quảng Lăng sơn, những môn nhân đệ tử thân phận thấp được bố trí dưới chân núi nơi có linh lực mỏng. Chỉ có tu sĩ trên Đại Thừa mới có thể ở trên đỉnh núi.
Điều này cũng không phải cố ý mà là thể chất người bình thường thực sự không chịu được sự tẩy luyện của linh lực quá mạnh mẽ.
- Quả nhiên không hổ là Địa Tiên giới, ngay cả Đại Thừa tu sĩ trong tông đã có sáu ngàn. Tiên nhân càng trên mười vạn chín ngàn.
Dùng Linh Giác thoáng cảm giác một phen, Nhạc Vũ không khỏi thầm than, chỉ có thể lấy lý do tố chất tu sĩ Thiên Huyền hơn xa nơi đây làm an ủi.
Nơi đây có đạo tổ phù hộ, nên Vực Ngoại Thiên Ma muốn xâm nhập càng khó hơn các thế giới khác gấp trăm lần, thêm vào tài nguyên quá lớn nên các thế giới khác lại càng không bằng được.
Trong 99 ngọn núi của Thủy Vân tông thì vẫn để không hơn một nửa, thậm chí còn chưa dùng để khai phát dược liệu.
Nhạc Vũ cảm thấy nơi đây quả thật xa xỉ đến cực độ. Trong Thiên Huyền Giới, mỗi một linh mạch đều được sử dụng đến mức tận cùng, sao có lãng phí như Thủy Vân sơn.
Ngoại trừ tòa Tứ phẩm tiên mạch này thì Thủy Vân tông còn khống chế thêm mấy linh sơn, nghe nói quy mô chỉ kém một bậc so với bản sơn, cũng không biết tình hình ra sao.
Uyên Minh ở tại một ngọn núi có tên là Cực Uyên, theo chính danh tự của sư phụ hắn. Cực Uyên chân nhân vốn là một trong 99 vị đệ tử chân truyền của tổ sư Thủy Vân sơn nhưng hiện giờ cũng chỉ có tu vi Thiên Tiên đỉnh phong, theo truyền thuyết là mấy vạn năm trước vì tu hành một môn thần thông thủy hệ mà xảy ra rủi ro bị hàn lực đông cứng.
Uyên Minh lần này tiến vào sơn mạch Huyết Vân tìm hỏa cốt diễm cúc là để giảm bớt thương thế sư trưởng hắn.
Núi Cực Uyên là ngọn núi nhỏ nhất tại đây, cao tới hai mươi vạn trượng, như một thanh trường thương thẳng tắp cắm giữa trời.
Chưa đi vào, Nhạc Vũ đã cảm giác được sự quạnh quẽ ở nơi này, các ngọn núi khác đều có hơn vạn đệ tử nhưng ở đây chỉ có hơn ngàn người mà thôi.
Nhạc Vũ chỉ nhìn tình hình thì đã hiểu được địa vị của Uyên Minh, cũng không cảm thấy kỳ quái vì thái độ của những đệ tử tuần sơn.
Cực Uyên chân nhân chính là nhất đại đệ tử bái tổ sư Thủy Vân sơn làm môn hạ. Cho dù hiện giờ bị thương nên tu vi không thể tiến thêm nhưng luôn có chút tình xưa, hiện giờ xem ra chưa hẳn như thế.
- Thân phận Uyên Minh chưa hẳn có thể ngồi hưởng thanh tịnh như mình mong muốn.
Vừa nghĩ qua như vậy, Nhạc Vũ liền chỉ nghe từ trên núi một tiếng reo:
- Đúng là Uyên Minh sư huynh!
Nhạc Vũ hơi nhướng mày nhìn lên thì thấy một người trung niên mặc áo lam đang hăm hở hạ xuống, trong nháy mắt đã đến trước mặt hắn lộ vẻ vui mừng.