Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 830: Nguyên linh Hồng Vân





Linh trận lục giác dưới chân Nhạc Vũ đã hiện lên từng đợt linh quang mãnh liệt, liên tục sáng lên. Ngũ Hành linh lực bắt đầu rót vào bên trong, liên tục lưu động tuần hoàn bên trong phù triện, phát tán lên thất thải quang mang, ngay cả sát khí nơi này cũng dần dần bị bài xích ra xa.

Trong đó có một bộ phận đến từ tiên thạch bố trí trên mặt đất, một bộ phận khác là từ thế giới Diễn Thiên Châu bị Nhạc Vũ mạnh mẽ rút ra, rót vào giữa linh trận, bù đắp lại chỗ thiếu hụt của nơi này.

Hắn cảm giác từ không trung xa xôi lực lượng nắm giữ Thông U Châu đang nới lỏng rất nhanh, vị trí không ngừng di chuyển.

Nhạc Vũ khẽ nhíu mày, hắn biết đây là do sát trận nơi này ảnh hưởng. Mấy trăm năm trước Trấn Lương quốc đã bố trí đại trận bên dưới Huyết Vân sơn mạch, dùng để mạnh mẽ hấp xả tu sĩ phi thăng từ hạ giới đến nơi này.

Ngay cả Thiên Nguyên Giới cũng có hơn trăm Tán Tiên sau khi tố hình phi thăng cũng bị Trấn Lương quốc thu giữ.

Phối hợp cùng trận pháp hắn bố trí giờ phút này, đem Chiến Tuyết kéo tới nơi đây, vốn là chuyện thật đơn giản.

Chuyện xấu duy nhất đó là tiên thiên sát trận quấy nhiễu không gian.

Cũng may tu sĩ phi thăng cũng không giống như xuyên qua không gian bình thường, việc này ít nhất còn có sáu thành hi vọng thành công!

Thả Thông U Châu ra ngoài ấn đường, bay trên không trung, Nhạc Vũ bỗng cắn nhẹ đầu lưỡi, phun ra một ngụm tâm huyết lên trên. Ngay sau đó liên tục đánh ra hơn chục thủ ấn, đem từng đợt pháp lực thật lớn đánh vào bên trong hạt châu.

Tiếp theo hắn trợn to mắt, phảng phất như xuyên thủng qua tận thời không, xa xa bắt giữ lấy tung tích của Chiến Tuyết. Ngay tiếp theo một tia hồn niệm xuyên thấu qua Thông U Châu đem Định Minh Châu mạnh mẽ nắm lấy, kéo về hướng bên này.

Nhưng chỉ một thoáng sau, vài đạo kiếm khí lạnh thấu xương chợt từ trong hư không phá không bay qua, thẳng chém tới.

Quả nhiên! Ta dẫn thêm người khác vào trận, lập tức bị sát trận cắn lại!

Nhạc Vũ cười khẽ, không hề có chút ngoài ý muốn, lập tức tế bảo kính lên cao, một tầng băng lam nhị sắc quang mạc nhất thời hiện ra bên cạnh hắn, tiếp theo Thái Ất Linh Lung Ngọc Hổ Như Ý tỏa ra một tầng thanh quang bao phủ bên ngoài.

Vạn Mộc Phong Thần Bích là thần thông phòng thân tuyệt đỉnh, nhưng bị kiếm khí tương đương một kích toàn lực của Thái Ất Chân Tiên đập vào, chỉ trong chốc lát đã toàn bộ hỏng mất.

Sau đó đến Băng Diễm Huyền Quang Chướng, vật này được bảo kính mạnh mẽ tăng lên tới tầng mười tám, bởi vì gia trì liền tương tự với một môn đại thần thông, giờ phút này còn kiên cố hơn cả thanh sắc bích chướng.

Lập tức liền ngăn cản mấy đạo kiếm khí kia được một tích tắc, sau đó mới vỡ vụn.

Nhạc Vũ nhờ vậy có chút thời gian đánh ra một thủ ấn cuối cùng, thần hồn của hắn đã đem Chiến Tuyết cùng Định Minh Châu đều chặt chẽ bắt lấy.

Lúc này chỉ tùy tay phất ra, một đạo Ngũ Sắc Thần Quang bắn tới, vài đạo kiếm khí giống như nỏ mạnh hết đà toàn bộ tiêu tán.

Ngay sau đó, không gian ngay trước người hắn giống như một vỏ trứng bị phá mở, dần dần rạn nứt, cuối cùng hình thành một thông đạo đủ dung chứa một người thông qua.

Thân ảnh Chiến Tuyết phảng phất giống như nữ thần buông xuống, từ trong bước ra, bạch y phiêu phiêu, không nhiễm chút bụi trần.

Tiến vào thế giới Hồng Hoang, đầu tiên nàng nhìn thấy chính là bóng người bên trong linh trận đối diện. Khi nhìn thấy mấy chục miệng vết thương trên người Nhạc Vũ, ngay lập tức liền cau mày.

Nhạc Vũ hiểu ý của nàng, trong lòng cười khổ tiếp theo khoát tay nói:

Chuyện này ngươi khoan hãy hỏi, trước tiên thu thập hết những vật kia rồi nói sau!

Lúc này Chiến Tuyết mới nhìn quanh bốn phía, trong con ngươi nhất thời sáng ngời. Nàng cắm Bạch Đế kiếm lên mặt đất, tiếp theo quanh thân giống như nổi lên một vòng xoáy khổng lồ.

Toàn bộ sát lực tinh thuần đỏ thẫm cũng giống như long quyển phong, hướng Chiến Tuyết quét tới. Thậm chí sát trận cũng không hề có chút bài xích bị nàng hút vào bên trong đan điền, nhất thời thanh thế cực kỳ lớn mạnh.

Nhạc Vũ lui ra ngoài trăm trượng, lẳng lặng nhìn vào. Hắn biết lấy tu vi giờ phút này của Chiến Tuyết nếu muốn đem sát lực kia toàn bộ dung hợp, còn xa xa chưa đủ.

Đại bộ phận trước mắt chính là hấp thu vào trong cơ thể, đem trấn áp chứa đựng lại mà thôi. Dù sao còn có được tín ngưỡng lực ủng hộ, đủ đem sát lực kia áp chế.

Bất quá cho dù là vậy, Huyền Sát Chiến Ma Chân Khí của Chiến Tuyết vẫn điên cuồng tăng trưởng. Chỉ trong chốc lát đã đột phá tới Linh Tiên cảnh giới đỉnh phong.

Cũng như suy tính của hắn, đi tới bước này Chiến Tuyết liền toàn lực áp chế pháp lực tăng trưởng, cũng không tiếp tục dung hợp sát lực.

Nàng chỉ đơn thuần hấp thu cất giữ, đợi khoảng mười chung sau, sát lực lốc xoáy quanh người Chiến Tuyết đã dần dần dịu xuống.

Ngay khi Nhạc Vũ nghĩ trong cơ thể Chiến Tuyết đã tiếp cận bão hòa, sẽ dừng lại ngay lúc này, liền thấy được nàng tung ra một nghiên mực, tiếp tục điên cuồng hấp thu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sau khi sát lực bị hút vào, ngưng tụ thành thủy chất, giống như loại mực nước màu đỏ tươi.

Nhạc Vũ không khỏi cười, bảo bối này trước kia hắn chưa từng nhìn thấy qua. Hẳn trong bao năm nay Chiến Tuyết đã tự mình tìm được.

Chỉ nhìn xem tình hình này, liền biết được nhất thời Chiến Tuyết còn chưa thể giải quyết được hoàn toàn, hắn liền trực tiếp đem hồng sắc kết tinh phù lục lấy ra ngoài.

Chân chính mà nói vật này mới là linh vật tác động tới hắn. Nhạc Vũ truyền linh lực vào bên trong, sau đó mạnh mẽ khai mở, liền nhìn thấy một thân ảnh thanh niên diện mạo ôn hòa tóc đỏ hồng y xuất hiện ngay trước người hắn.

Khi nhìn thấy Nhạc Vũ, người này chợt ngạc nhiên:

Ngươi là người phương nào? Tử Vân đồ nhi của ta ở đâu?

Nhạc Vũ lại không vội vàng trả lời, cúi người bái xuống, dùng đại lễ đáp:

Đồ tôn Nhạc Vũ, gặp qua tổ sư!

Tổ sư? Ngươi có thể thu phục Lưỡng Cực Hàn Diễm Kính, nhất định cũng tập qua Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết. Nói như vậy ngươi là đệ tử của Tử Vân?

Thanh niên kia nghe vậy đưa mắt nhìn bảo kính còn chưa thu hồi trên đỉnh đầu Nhạc Vũ, vẻ đề phòng trong mắt mới buông lỏng xuống, sau đó liền cau chặt mày:

Sao lại như thế? Nếu theo ta tính toán, hữu duyên lấy đi Lưỡng Cực Hàn Diễm Kính cùng Tán Phách Hồ Lô của ta chính là Tử Vân mới đúng…

Nhạc Vũ nhíu mày, thầm nghĩ bảo kính này thì ra có tên là Lưỡng Cực Hàn Diễm Kính. Vị Tử Vân đạo nhân cách thế kia chỉ sợ đúng là chưa chết.

Tâm niệm trong đầu hắn thay đổi thật nhanh, trong khoảnh khắc đã hiện lên trăm ngàn ý niệm. Sau đó liền nhìn thấy một đường nguyên linh của Hồng Vân tán nhân bên trong phù chiếu đang nhìn mình chằm chằm, chỉ trong chốc lát đã mỉm cười:

Thì ra là thế, do ngươi lấy được đồ vật này quả thật còn thích hợp hơn cả Tử Vân. Thiên ý như thế, mặc cho hắn tính toán tỉ mỉ thế nào, vẫn còn bị sơ sót điểm này. Không ngờ lúc đầu ta lấy được hai đạo Hồng Mông Tử Khí đều rơi vào trong tay của ngươi!

Trong lòng Nhạc Vũ chấn kinh, yên lặng nhìn Hồng Vân. Hắn xem qua toàn bộ điển tịch, chỉ ghi lại Hồng Quân đạo tổ chỉ ban thưởng xuống một đạo Hồng Mông Tử Khí cho vị tổ sư này, một đạo khác chưa từng nghe ai đề cập tới.

Cũng khó trách ngươi cảm thấy kỳ quái, biết được việc này trên thế gian tuyệt không qua ba người.

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Nhạc Vũ, Hồng Vân bật cười, tiếp theo khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm nói:

Phàm là đại năng sinh thành từ Thái Cổ, ai không có điều ẩn giấu? Chỉ là chỗ ta là đặc thù mà thôi. Đáng tiếc khi lấy được tới tay thì đã quá muộn!

Một câu cuối cùng mang theo ý tứ tiêu điều, Nhạc Vũ nghe vậy im lặng, Hồng Mông Tử Khí từ trước tới nay đều được xưng hô là cơ hội đại đạo. Nếu như Hồng Vân lấy được sớm hơn, quả thật không gặp phải kết quả vẫn lạc.

Vẻ mặt Hồng Vân vẫn bình tĩnh, tựa hồ như đang nhớ lại điều gì, tiếp đó liền thở dài một tiếng nói:

Bất quá mấy thứ này của ta có thể rơi vào trong tay của ngươi, xem như giải quyết được tâm nguyện của ta. Người kia đúng là còn chưa thực hiện được mưu đồ. Nhưng ngươi cần nên cẩn thận, đừng để lộ ra ngoài. Đừng để đi vào vết xe đổ của ta, bị người mưu tính, không thể thoát khỏi…

Nhạc Vũ trầm xuống, trầm ngâm chốc lát liền hơi cúi người hỏi:

Không biết người mà sư tổ nói đến tột cùng là ai?

Hồng Vân không đáp lời, ngẩng đầu nhìn lên không trung, khẽ cười nói:

Tên của người kia, nếu như không cần thì đừng nên nhắc tới cho thỏa đáng! Kỳ thật chính trong lòng ngươi cũng nên hiểu rõ mới đúng!

Nói tới đây, hắn lại ngắm nhìn Chiến Tuyết cách đó không xa, ánh mắt sáng ngời, lộ vẻ tán thưởng:

Không sai! Hiện giờ ta cũng thật xem trọng ngươi, căn cơ như vậy cho dù không có Hồng Mông Tử Khí tương trợ, cũng sẽ có đủ cơ hội đi chứng đại đạo. Cho dù là thời hồng hoang sơ khai có thiên phú như ngươi cũng chỉ có năm ba người mà thôi. Không ngờ ngoài ngươi ra còn có lương tài mỹ chất như thế. Nàng chịu ngươi khống chế, tiền đồ vô cùng tận, xứng đáng làm cánh chim cho ngươi…

Nhạc Vũ cũng không nghe được những lời phía sau của Hồng Vân, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại vài câu trước đó của hắn.

Nếu như có thể không nhắc tới, thì không nói cho thỏa đáng…

Kỳ thật chính mình cũng hiểu rõ trong lòng…

Hay thật sự đúng như lời nói của Chúc Long kia?

Trong lòng hắn còn đang suy tư, Hồng Vân lại nói tiếp:

Hiện giờ vẫn còn sớm, ngươi cần gì nghĩ quá mức? Kỳ thật đợi tới khi ngươi đạt tới Đại La Kim Tiên cảnh giới, hết thảy ngươi liền có thể hiểu rõ. Trước mắt chỉ cần hiểu nên cẩn thận làm việc là được! Ngoài ra cũng không cần đi quản quá nhiều! Còn có chút việc chỉ cần thiên cơ vẫn rối loạn, thì ngươi làm việc không cần quá mức kiêng kỵ…

Trong lòng Nhạc Vũ rung động, trong lòng chợt hiểu ra, tiếp theo thi lễ thật sâu nói:

Đa tạ sư tổ dạy bảo!

Hồng Vân nghe vậy liền cười, tiếp theo không chút để ý phất tay nói:

Ngươi là người thông minh, không cần ta nói ngươi cũng sẽ nghĩ tới. Vốn ta còn có chút lời nói cần lưu lại, nhưng ngươi không phải Tử Vân, vậy thì dễ thôi. Ngày sau gặp lại sư phụ ngươi, chỉ nói ta thật sự xin lỗi hắn. Bên trong cẩm nang có hai loại đồ vật có thể giúp được ngươi. Còn có Tử Khuyết Thiên Chương, chỗ này của ta đồng dạng có một tuyến nguyên linh lưu lại bên trong, ngươi cũng không cần quá nhiều cố kỵ…

Nói dứt lời, thân ảnh Hồng Vân dần dần tiêu tán trước mặt Nhạc Vũ, thần tình lạnh nhạt, phảng phất như chuyện vô cùng bình thường.

Nhạc Vũ lại thi lễ thật sâu, thẳng đến khi hư ảnh kia hoàn toàn tiêu tán mới ngẩng đầu lên. Vừa nghĩ lại, liền lấy hồng sắc cẩm nang cầm trong tay.

Ngay sau đó liền nghe tiếng vang ầm ầm, chỉ thấy cuối cùng Chiến Tuyết đã rút ra toàn bộ, sát khí hội tụ quanh người nàng, lập tức chấn đãng không ngừng.