Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 75: XẠ NGHỆ VÔ SONG





Nhạc Duẫn Kiệt giật mình ngây ra một hồi lâu, cho đến khi Nhạc Vũ rút mũi Hồng Mi Ưng cốt tiễn thứ ba bắn ra mới lấy lại tinh thần. Y hít vào một hơi khí lạnh, liếc Nhạc Duẫn Văn cũng đang kinh ngạc không dám tin, đều đọc trong mắt nhau vẻ kinh hãi.

Mũi tên thứ hai của Nhạc Vũ vẫn từ khoảng cách ngoài 400m cắm vào hốc mắt con Thiết Vũ Điêu. Chỉ hơi khác biệt là lần này con chim kia đang bay quanh với tốc độ cao nên mũi tên không xuyên qua óc mà lộ ra từ hốc mắt bên kia.

Điều này làm cho bọn họ có cảm giác như đang trong mộng.

Ở độ cao 400m, chỉ sợ tiên thiên cường giả cũng phải sử dụng loại cung ít bị ảnh hưởng gió nhất mới có thể trúng mục tiêu, nhưng Nhạc Vũ có thể bắn tinh chuẩn như vậy thì đúng là không thể nói gì.

Lần đầu tiên còn có thể nói là ngẫu nhiên nhưng nếu là lần thứ hai ngay trước mặt thì khó có thể nói là trùng hợp.

Nhạc Duẫn Kiệt rốt cuộc vẫn là tâm tính trầm ổn, chỉ một loáng đã bình tĩnh lại trợn mắt nhìn chung quanh quát bảo:"Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Tản ra hết cho ta!"

Đám Huyền Giáp võ sư chung quanh đều có kinh nghiệm phong phú, sau khi hồi tỉnh thì lập tức tản ra chiếm cứ vị trí có thể quan sát tốt trong rừng. Bản thân Nhạc Duẫn Kiệt cũng cầm thanh Xà Tượng cung của mình, một tả một hữu cùng với Nhạc Duẫn Văn đứng bên cạnh Nhạc Vũ.

Nhạc Vũ không hề biết những chuyện này. Từ lần đầu tiên kéo cung hai mắt hắn chỉ một mực dõi lên trời cao. Mũi tên thứ ba vẫn như cũ cắm vào hốc mắt một con Thiết Vũ Điêu, còn trong đầu Nhạc Vũ đã cảm thấy choáng váng.

Về phương thức tính toán tốc độ gió và tầng đối lưu, ở kiếp trước hắn đã từng học qua khi sử dụng vũ khí bắn lén. Nhưng khi đó sử dụng là vũ khí nóng năng lượng cao, cũng không cần suy nghĩ quá nhiều đến phương diện này, chỉ cần tính toán đại khái là có thể dễ dàng bắn trúng.

Còn cây Bích Triều cung trong tay hắn hiện giờ, lực đạo mặc dù cũng là cao gần thập tứ thạch nhưng về phương diện tốc độ và kháng sức gió vẫn kém những khí tài bắn lén hiện đại rất nhiều.

Đặc biệt là vào mũi tên đầu tiên không có bất kỳ tham chiếu nào, chỉ có thể thông qua hai mũi tên mà huynh đệ Nhạc Duẫn Kiệt bắn ra đầu tiên để tính toán cặn kẽ sức gió và tầng đối lưu, còn phải tính toán quỹ đạo bay lượn của cả hơn trăm con Thiết Vũ Điêu, cơ hồ vượt ra khỏi cực hạn của hắn.

Sau mũi tên thứ hai và thứ ba thì tình huống tốt hơn một chút, có mũi tên thứ nhất để tham chiếu, chỉ cần điều chỉnh một chút sức gió và tầng đối lưu. Bất quá nếu hắn muốn bắn trúng hốc mắt Thiết Vũ Điêu thì lượng tính toán vẫn vô cùng lớn.

May nhờ là lúc này bầy yêu cầm đã kịp phản ứng, nhất tề rít lên sắc nhọn rồi đồng loạt tấn công xuống dưới. Tập tính của Thiết Vũ Điêu cũng giống như Ám Vũ Lôi Ưng, lòng báo thù cực mạnh, bị chết liên tục ba đồng bọn đã hoàn toàn chọc giận chúng.

Nhạc Vũ lắc mạnh đầu để khôi phục tỉnh táo, sau đó tiếp tục bắn ra. Lần này hắn không tốn công nhắm vào hốc mắt mà bắn thẳng vào cạnh sườn và điểm nách giữa hai cánh. Những nơi này mặc dù cũng có thiết vũ bao phủ nhưng lực phòng hộ tương đối yếu, cộng thêm độ cao của bầy yêu cầm đã hạ xuống dưới 350 thước, đủ để một mũi tên xuyên thủng.

Hắn lúc này cũng không cầu sát thương, chỉ cần những con Thiết Vũ Điêu này mất đi năng lực bay lượn là được. Một khi mất đi đôi cánh cánh, năng lực chiến đấu của bầy yêu cấp cấp ba hạ cấp này trên mặt đất bất quá chỉ bằng yêu thú cấp hai thượng giai.

Sau một mũi tên bắn ra, Nhạc Vũ cũng lười đi quan sát, cơ hồ chỉ trong ba giây là đã thực hiện xong một lưu trình từ rút tên giương cung và bắn. Cứ sau mỗi lần hắn buông cung lại có thêm một con yêu cầm mất thăng bằng rớt xuống nơi xa.

Bất quá sau khi bắn được mấy mũi, Nhạc Vũ khẽ nhíu mày, phát hiện mình vẫn còn có chút đánh giá thấp cây thập thạch cung này. Mới vừa bắn được năm mũi thì ngón giữa và ngón trỏ của hắn đã ngâm ngẩm đau. Ngón tay cái của tay trái cầm cung cũng phồng lên vì ma sát, hiện Hiện tượng này hắn chưa từng gặp qua khi sử dụng hắc mộc cung.

"Lấy cái này đi!"

Phát hiện thấy dị trạng của Nhạc Vũ, Nhạc Duẫn Kiệt lập tức chuyển bao tay sang cho hắn. Nhạc Vũ tiếp lấy, cười mỉm rồi nhanh chóng đeo vào, sau đó lại ngửa đầu nhìn lên. Hắn phát hiện trong mấy giây này bầy Thiết Vũ Điêu đã lao tới gần mặt đất không tới hơn hai trăm thước.

Trong mắt Nhạc Vũ nhất thời lóe lên sắc lạnh. Hắn rút ra mũi Hồng Mi Ưng cốt tiễn thứ sau, còn Nhạc Duẫn Kiệt đứng bên cạnh lại tiếp tục nhìn Nhạc Vũ đến ngây ngốc.

Cả đời y chưa bao giờ thấy xạ nghệ lưu loát như nước chảy mây trôi đến thế. Mỗi một động tác của Nhạc Vũ dường như đều đã được tính toán kỹ lưỡng, không hề có một chút thừa thãi, từ lúc lấy tên đến lúc bắn ra đều đơn giản và nhanh chóng đến kỳ lạ.

Đặc biệt là thần thái của Nhạc Vũ làm y nhớ lại sắc diện người thiếu niên kia đêm hôm đó ở phủ thành chủ. Ánh mắt sắc bén, vẻ mặt tỉnh táo, cho dù là đối mặt mấy chục võ sư cũng không hề sợ hãi, dường như chỉ cần hắn muốn thì thế giới này sẽ không ai ngăn cản được hắn.

Cảm giác của Nhạc Duẫn Kiệt lúc này cũng cực kỳ phức tạp, vừa như phát hiện thấy một bảo tàng, kết quả sau khi dọn xong thì phát hiện thêm bên dưới còn một gian bảo vật còn trân quý hơn.

Y có một dự cảm, những gì chứng kiến hiện giờ còn chưa phải là toàn bộ. Hơn nữa đánh giá của thập thất thúc đối với đứa nhỏ này tuyệt không phải là cao mà là cực thấp mới đúng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đến khi Nhạc Vũ bắn ra mũi tên thứ tám thì Nhạc Duẫn Kiệt mới hồi tỉnh lại. Y phát hiện bầy Thiết Vũ Điêu đã lao xuống tới 120 thước, cuối cùng tiến vào đến trong tầm sát thương của hai mươi tên Huyền Giáp kỵ sĩ.

Bất quá lúc này mọi người đã không còn bảo trì được tư thế bình thản của lão thủ săn thú nữa mà đã giương cung nhắm lên không trung sẵn sàng. Đợi cho đến khi bầy yêu cầm xuống tới 260 bộ thì hai mươi ba mũi Hồng Mi Ưng cốt tiễn mới cơ hồ ở đồng thời bắn ra. Trong lượt bắn đầu tiên đã khiến cho số lượng bầy Thiết Vũ Điêu giảm đi hơn một phần tám. Ngay khi bầy yêu cầm còn chưa kịp hoàn hồn thì đợt tên thứ hai đã bắn ra, chiến quả lần này thâm chí còn lớn hơn, ước khoảng hai mươi con yêu cầm mất thăng bằng tiếp tục rớt xuống.

Bầy Thiết Vũ Điêu trên không trung rốt cuộc cũng ý thức được điều chờ bọn chúng bên dưới chỉ là cái chết, vội vàng chuyển hướng bay đi tứ tán.

Đợt tên thứ ba cuối cùng chỉ bắn rớt được tám con yêu cầm chậm chạp còn rớt lại, chiến quả kém xa so với trước. Bất quá dù vậy thì đám người Nhạc Duẫn Kiệt trong rừng vẫn cực kỳ vui vẻ.

Đối với một bầy yêu cầm đông đúc mà nói, một lượt chết đi hơn sáu mươi con đực, không thể nghi ngờ là một tai nạn mang tính hủy diệt!