Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 749: Nỏ phá Thiên Tiên





Bên trong thời không loạn lưu, hắc tuyến chỉ lóe lên liền tắt. Đại Thôn Diệt Tiễn cơ hồ lập tức cắn nuốt những vật nó xuyên qua, không hề có chút trở ngại tiến tới trước thân thể người kia.

Đầu tiên một trận quang mang mạnh mẽ lóe sáng, một tiên bảo hình tròn ngăn cản Đại Thôn Diệt Tiễn, cơ hồ đã bị chủ nhân mạnh mẽ thúc giục đến cực hạn. Từng đợt quang mang ngũ sắc mang theo lực xuyên thấu đem những thời không mảnh nhỏ bên cạnh chiếu rọi như giữa ban ngày, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị điểm nhỏ màu đen trên đầu mũi tên cắn nuốt hơn phân nửa diện tích, sau đó uy thế như chẻ tre liên tiếp xuyên thấu qua hai kiện tiên bảo, trực tiếp xuyên thủng thân thể người kia.

- Vô liêm sỉ, ngươi muốn chết!

Tu sĩ Thiên Tiên gầm lên một tiếng, chẳng khác gì tiếng sấm nổ vang bên tai Nhạc Vũ. Toàn bộ thân hình bị Đại Thôn Diệt Tiễn tiêu diệt gần phân nửa, không ngờ nhanh chóng khôi phục lại như lúc ban đầu, hóa thành một đoàn quang ảnh, trong nháy mắt bước qua mười mấy vạn thời không mảnh nhỏ cách trở, tiến tới thật gần.

Nhạc Vũ vẫn hoàn toàn bất động, không chút hoang mang đem một mũi Đại Thôn Diệt Tiễn lắp lên Tru Tiên Nỗ, ngay sau đó lại khấu cơ quan.

Chỉ một thoáng, lại một luồng hắc tuyến xuyên qua hư không, trên mặt người nọ rốt cục lộ ra vẻ kinh hãi. Lần này hắn chưa kịp dùng tiên binh lục phẩm ngăn cản trước người, lại bị Đại Thôn Diệt Tiễn chặt đứt, uy thế không thể đỡ liền xuyên thủng người hắn.

Sau một khắc, Nhạc Vũ lại đem Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù treo lên đỉnh đầu lóe ra hào quang bảy màu, uy thế huy hoàng, chiếu sáng rực rỡ.

Mà tu sĩ Thiên Tiên trước mắt lại phát ra tiếng gầm thét sợ hãi không cam lòng, không gian mảnh nhỏ quanh người chỉ một thoáng liền toàn bộ vỡ vụn, cả người liền biến mất ngay trước mắt Nhạc Vũ.

Nhạc Vũ thấy thế thoáng cau mày, nhìn về phương hướng tu sĩ Thiên Tiên kia biến mất, hắn cũng biết bên trong hư không vũ trụ những Thiên Tiên tu sĩ kia vẫn có được thần thông na di trong nháy mắt.

Nhưng bọn hắn vẫn phải mạo hiểm bị vẫn lạc, mạnh mẽ trốn vào bên trong những mảnh nhỏ hồng hoang chung quanh nơi đây.

Phương pháp này tuy sẽ gặp phải kiếp lôi của dị giới oanh kích, nhưng cũng tốt hơn bị Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù công kích phải vẫn lạc ngay tại chỗ.

Mặc dù Nhạc Vũ có ý muốn truy kích, nhưng lại không có đủ thực lực phá vỡ hàng rào không gian ngăn trở, mặc dù hắn có được Tru Tiên Nỗ cùng Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù, có thể xông vào, nhưng uy năng sẽ bị suy giảm hơn phân nửa.

- Đáng tiếc, người này cũng thực sự thông minh!

Nhạc Vũ cười lạnh, tiếp theo phẩy tay áo, hai mũi Đại Thôn Diệt Tiễn liền quay lại lơ lửng bên cạnh hắn.

Bên trên hai mũi tên có điêu khắc Đại Chiêu Phản Chú, vô luận là cách bao xa cũng sẽ tự động bay trở về bên cạnh hắn.

Về phần đầu mũi tên bị tổn hại cũng hoàn toàn không cần để ý. Vốn dùng Ác Kim tứ phẩm chế luyện, có được đặc tính Đại Thôn Diệt Thuật, cũng rất khó có cơ hội va chạm với pháp bảo tiên binh của người khác, dù có tổn hại cũng là cực nhỏ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trong lòng hắn thoáng tiếc nuối, cuối cùng mình không phải thân thể Vu Thần, uy năng của Tru Tiên Nỗ chỉ đánh ra được bảy thành, nếu đổi lại là Chiến Tuyết, cho dù người kia có được tấm thân bất tử bất diệt cũng phải nuốt hận nơi đây.

Vừa rồi nếu hắn không có được Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù làm át chủ bài, chỉ sợ bản thân hắn cũng phải vẫn lạc nơi này.

Nhìn lại Tru Tiên Nỗ trong tay, chỉ thấy viên thần tinh bên trên chỉ qua hai lần bắn tên, cơ hồ đã tiêu hao hết thần lực còn sót lại bên trong.

Nhạc Vũ cau mày, cũng không chút nào để ý ném sang một bên. Nhưng chỉ tích tắc trong hư không liền thò ra một bàn tay trắng muốt như ngọc đem Tru Tiên Nỗ chụp lấy.

Chính là Chiến Tuyết từ Hoàng Hôn Giới xa xôi tìm đến, ánh mắt nàng lập tức nhìn chăm chú lên viên thần tinh trên nỏ.

Thần lực tiêu hao bên trong, theo Chiến Tuyết nhìn vào chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng chính là bên trong ẩn hàm thần cách cấp tám huyền bí, chỉ cần hấp thu được tinh hoa bên trong, ngày sau chỉ cần tích lũy đầy đủ tín ngưỡng, thần lực có thể thăng lên một cấp bậc thật dễ dàng.

Nhạc Vũ nhìn về phương hướng Vân Thiên Cung mật cảnh, lâm vào trầm tư.

Hắn phát hiện thời gian mình bị người theo dõi tựa hồ là từ lúc rời khỏi Lăng Lan Trai. Lâm Đan kia chỉ có một mình, sẽ không quá khả năng xuất thủ đối với hắn. Nếu thực sự muốn ám toán hắn, cũng không cần đi luyện chế bảo vật sát phạt như Tru Tiên Nỗ cho hắn.

Tự nhiên cũng không thể là người của Linh Diệu Các cùng Vân Thiên Cung mật cảnh, ở trong mắt hai đại thế lực này, những đồ vật trên người hắn chỉ sợ họ nhìn không thuận mắt, càng sẽ không làm chuyện tự hủy danh tiếng.

Tính đi tính lại, cũng chỉ có Chung Ly Ý kia mà thôi, cũng chỉ có người này mới có động cơ, cũng có được thực lực như vậy.

Hắn tự hỏi từ sau khi tiến vào Vân Thiên Cung mật cảnh, mỗi một bước đi vô cùng cẩn thận, tuyệt không xảy ra chuyện gì sơ sót. Đổi lại là người khác nếu muốn đuổi theo tung tích của hắn, đó là chuyện muôn ngàn khó khăn. Cũng chỉ có thế lực ngay cả Linh Diệu Các cũng cảm thấy kiêng kỵ mới có khả năng truy đuổi hắn.

Chẳng qua những điều này chỉ là suy đoán, tình hình chân thật rốt cục thế nào hắn cũng không cách nào xác định.

- Chung Ly Ý sao?

Nhạc Vũ cười lạnh một tiếng, khóe môi hiện lên sát cơ. Thân hình hắn hóa thành một đạo bạch quang, cùng Chiến Tuyết bay về Hoàng Hôn Giới. Chỉ qua hai canh giờ đã đến, khi hắn phá vỡ hàng rào không gian, không khỏi thoáng giật mình, hắn cảm giác được lực ức chế của thiên địa nơi này tựa hồ tăng lên thêm ba thành, tới hôm nay cũng chỉ có gần thời gian một tháng mà thôi.

Trên mặt Nhạc Vũ nhất thời nổi lên nụ cười, hành trình Vân Thiên Cung lần này, cuối cùng đã không phụ hi vọng, mà Hoàng Hôn Giới khôi phục càng nhanh, trận chiến này hắn càng thêm nắm chắc.

Trong cùng thời gian Nhạc Vũ quay về Hoàng Hôn Giới, bên trong Vân Thiên Cung mật cảnh, trong một tòa lầu các màu xanh biếc dựa vào núi kiến tạo.

Chung Ly Ý diện mạo ước chừng hai mươi tuổi, tuấn tú, khí chất hơi có vẻ âm lệ chợt nắm chặt đôi tay, đem chén rượu niết thành nát bấy, trên gương mặt xanh mét tràn đầy vẻ tức giận.

Ở trước người hắn, bốn trung niên tu sĩ mặc đạo bào màu xanh lục pha lẫn xanh lam vẻ mặt lại vô cùng khó xem.

- Lại cho hắn chạy? Tốt tốt tốt! Hai mươi tu sĩ Thiên Tiên, hơn sáu mươi Linh Tiên, lại để cho một tu sĩ Đại Thừa cảnh nghênh ngang rời đi, hắc hắc! Mặt mũi Vân Thiên Tông rốt cục còn cần nữa hay không?

Chung Ly Ý cắn răng cười lạnh, cơ hồ mỗi khi hắn nói một câu, sắc mặt bốn người phía trước càng xanh mét thêm một phần, không khí bên trong tiểu lầu các càng thêm đè nén.

Mãi cho tới khi vẻ mặt Chung Ly Ý khôi phục lại tỉnh táo, một thanh sam tu sĩ lớn tuổi cầm đầu vẻ mặt đau khổ giải thích:

- Không phải chúng ta không tận lực, người nọ thuê mướn động phủ của Vân Thiên Cung, dĩ nhiên phải có quyền lợi ra vào mật cảnh. Người của Linh Diệu Các cùng Vân Thiên Cung đều ngầm quấy nhiễu chúng ta làm việc. Hơn nữa người của bổn tông đã bố trí từ sớm, chia nhau tìm kiếm. Chỉ có Vân sư huynh đuổi theo kịp hắn, nhưng không ngờ được hắn đã chữa trị Tru Tiên Nỗ, lại có được một tờ Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù! Vì vậy mà Vân sư huynh đã bị trọng thương…

- Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù? Chẳng lẽ do Huyền Đô Sư chế luyện? Các ngươi có thể xác định?

Nhìn bốn người trước mặt khẽ gật đầu, trong mắt Chung Ly Ý rốt cục lộ ra vẻ kinh ngạc:

- Được rồi, Vân Thiên lẽ ra phải bị trị tội! Nhưng nếu thực sự gặp phải Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù, hắn không chết xem như vận khí lớn!

Bốn người trước mặt đều lộ ra vẻ nhẹ nhàng, ngay sau đó ánh mắt Chung Ly Ý nheo lại, thản nhiên nói:

- Nếu như ta nhớ không sai, Huyền Đô Sư năm xưa mới bái nhập Thái Thanh môn hạ không lâu, mới làm ra mười mấy trương Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù. Theo truyền lưu bên ngoài, chỉ có bốn trương mà thôi. Trong đó có ba trương hôm nay đều có chủ nhân, cũng đều là nhất phương kiêu hùng. Chỉ còn lại một trương nghe nói bị một vị đại thần thông tu sĩ Ngọc Tiên ở bắc phương lãnh thổ hồng hoang chiếm giữ. Sau khi hồng hoang nứt vỡ, đã không nghe tung tích. Các ngươi đem tin tức này báo về tông môn, xin họ suy tính thôi diễn một chút, nhìn xem rốt cục người kia xuất thân thế nào.

Thanh sam tu sĩ nhất thời kinh hãi, không khỏi nhìn thanh niên trước mắt, tiếp theo ngưng trọng nói:

- Ý tứ của điện tôn, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục truy đuổi người này?

Chung Ly Ý nghe vậy cười lạnh một tiếng, nói:

- Yên tâm! Ta còn chưa tới nỗi không biết nặng nhẹ như vậy. Hiện tại Vân Thiên Tông tự nhiên phải lấy chuyện trong Huyền Linh Giới làm chủ. Nhưng tiên thiên linh bảo xuất thế tuy khẩn yếu, chuyện này cũng không thể bỏ qua. Người này giấu đầu lòi đuôi, trong lúc nhất thời các ngươi cũng không thể tra rõ được lai lịch của hắn. Chỉ xin các trưởng lão trong tông thôi diễn một phen, đợi sau khi chuyện tại Huyền Linh Giới chấm dứt, vừa vặn có thể xử lý người kia.

Trên mặt bốn người kia nhất thời lộ ra sắc mặt vui mừng. Chung Ly Ý nhìn thấy cũng cười nhẹ, vẻ mặt hờ hững nói:

- Nếu chỉ vì một Tru Tiên Nỗ, ta cũng không cần tiếp tục truy đuổi. Mặt mũi mất thì đã mất, vì chuyện này lãng phí nhân lực tông môn thật không có lợi. Nhưng nếu có được một trương Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù, ta cũng phải lấy tới tay mới được! Vật này dùng tốt, chưa chắc thấp hơn tam phẩm tiên binh. Hơn nữa còn có thể kết được nhân quả duyên pháp cùng Huyền Đô Sư.

Thanh sam tu sĩ cầm đầu nghe vậy, sắc mặt nghiêm túc, lộ vẻ tán đồng:

- Điện tôn nói đúng! Xem ra uy năng thần phù có bao nhiêu uy năng cường thịnh tông ta cũng không cần để vào trong mắt. Nhưng nếu do Huyền Đô Sư sở chế, chúng ta cũng nên thu hồi mới tốt nhất!

Chung Ly Ý nhếch môi gật đầu, sau một khắc trong mắt hắn hiện lên đạo lệ mang, trong thanh âm lộ vài phần lạnh lẽo:

- Chẳng qua dù tạm thời gác qua việc người kia, nhưng không thể bỏ qua cho Lâm Đan. Tru Tiên tàn nỗ có thể chữa trị thành công, hơn phân nửa là do hắn. Nếu hắn không ra Vân Thiên Cung mật cảnh thì thôi, nếu đi ra ngoài các ngươi đừng cho hắn rời khỏi.

Theo lời hắn vừa rơi xuống, nhiệt độ cả lầu các hạ xuống thật thấp, bốn tu sĩ Thiên Tiên cũng rùng mình, nghe được sát cơ nồng đậm trong lời nói của Chung Ly Ý. Họ biết được không phải chỉ vì người chen tay mua đi Tru Tiên Nỗ, mà cũng là nhằm vào bản thân bọn họ.

Trong lời nói đã minh bạch, không cho phép bọn họ tiếp tục thất thủ!