Mười mấy ngày sau Nhạc Vũ tỉnh lại, chợt nhìn thấy bên ngoài có mấy chục đạo kiếm quang đang bay về hướng nam.
Trong đó có một gã thiếu niên có gương mặt cực kỳ giống người được ghi chép bên trong Hồn Ngọc. Nhạc Vũ cũng không lập tức đi ra, lấy ra Càn Khôn Dịch Bàn yên lặng suy tính chốc lát, xác định không phải là bẫy rập lúc này mới vươn người đứng dậy.
- Tu sĩ Đạo Lâm Tông đối với ta tựa hồ đã có ý nghĩ, người tới đây dò xét sợ rằng phải có quan hệ với Đạo Lâm Tông.
Cảm giác được phương hướng hòn đảo giữa hồ có hơn mười đạo hồn thức tồn tại, khóe môi Nhạc Vũ lạnh lùng nhếch lên, liền rời đi nơi này.
Hắn tự tin Chướng Nhãn Pháp của mình tuyệt không sơ hở, dưới trạng huống hiện tại của Đạo Lâm Tông tuyệt đối khó thể phát hiện được hành tung của mình.
Tình hình hiện tại hơn phân nửa là vì có người nghi ngờ quan hệ giữa hai bên không phải cực kỳ hòa thuận, nếu không sẽ không chỉ là cảnh giác mà là vây công.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLXuyên qua trong hư không ước chừng hơn mười vạn dặm, sau đó Nhạc Vũ lại tế lên Kính Hoa Chiếu Tâm Tỏa. Ngay khi hắn đem Khuy Tham Thuật ngăn cản chốc lát, thân hình lại lóe lên quay về đường cũ.
Chỉ trong chốc lát hắn đã đuổi theo đám đệ tử tu sĩ Linh Hư cảnh của Đạo Lâm Tông, khi bọn hắn còn chưa kịp phản ứng liền đánh ra một đạo pháp lực, đem toàn bộ mọi người kể cả mấy vị tu sĩ Kim Đan khống chế.
Ngay sau đó Nhạc Vũ trực tiếp hút nhiếp thân thể thiếu niên có Phong Linh Thể đến gần, bắt đầu phân tích. Chỉ trong chốc lát liền lộ ra dáng vẻ suy tư.
- Quả thế! Phong Linh Thể lại có bất đồng cùng Huyền Mộc Linh Thể, nhưng với trụ cột đạo pháp của ta hôm nay, những khuyết điểm kia có thể thay đổi được!
Trong ánh mắt Nhạc Vũ hiện lên tia hiểu ra, sau khi phân tích rõ ràng thân thể người này hắn mới buông ra.
Hắn nhờ cậy tông môn tìm kiếm Mộc Linh Thể, hiện tại nhìn thấy Phong Linh Thể xem như tạm thời, là sự lựa chọn vạn bất đắc dĩ.
Bởi vì Đông Thắng đại lục suốt mấy trăm năm không nhìn thấy Mộc Linh Thể, kể cả Mộc Linh công quyết cũng chưa thấy được bao nhiêu người.
Cũng may tình hình hôm nay xem như đã xác nhận phỏng đoán của hắn, trời không tuyệt đường người, hắn có thể nhờ vào Phong Linh Thể quả nhiên tìm được biện pháp cải biến thành Mộc Linh Thể.
- Cuối cùng chính là tìm Ngũ Hành Linh Thể tới xác minh là được.
Trong miệng Nhạc Vũ thì thầm một tiếng, sau đó phất tay đem trí nhớ của người kia xóa đi, tiếp theo chợt lóe thân xuất hiện trên bầu trời thành thị, đem độc tố còn dư lại trên người thiếu niên lấy ra, thuận tiện đánh vào một giọt chân long tinh huyết thay đổi thể chất của hắn một phen.
Hắn vốn không dự định lấy tính mạng của những người này, hơn nữa hắn cũng có chút hảo cảm với thiếu niên kia.
Một giọt chân long tinh huyết có thể xem như thù lao hắn đã phân tích Phong Linh Thể.
Làm xong chuyện này, Nhạc Vũ liền đi về hướng nam, tác dụng của Kính Hoa Chiếu Tâm Tỏa đã sớm được giải trừ, lần này xem như hắn đã lưu lại rất nhiều đầu mối.
Vô luận hơn mười vị Tán Tiên của Đạo Lâm Tông hay là người dùng bí thuật theo dõi, ít nhiều đều sẽ nhận biết được dấu vết. Sẽ nhận thấy được lần này hắn đến Dương Châu để làm việc gì đó.
Bất quá cho dù có biết, nhưng vẫn khó thể đoán được mục đích của hắn là như thế nào.
Lại nói Đạo Lâm Tông không hẳn có địch ý đối với hắn, mà bản thân hắn cũng không gây hại gì tới đối phương, song phương vẫn là nước giếng không phạm nước sông như trước.
Một đường đi về phía đông, ước chừng qua trăm vạn dặm Nhạc Vũ đứng trên bầu trời nhìn ra biển khơi xa xăm vô bờ không thấy cuối. Chỉ loáng thoáng nhìn thấy những tinh tú lóe sáng trên chân trời xa xa.
- Nơi này chính là cảnh nội Đông Hải, theo tin tức của Thông Văn Điện báo tới, Ngũ Hành Linh Thể ở ngoài ba trăm vạn dặm nơi này.
Hải vực Đông Hải so với Bắc Hải còn lớn hơn mấy lần, phạm vi cơ hồ tương đương gấp hai mươi lần U Châu, mà nơi này ngoại trừ Tĩnh Hải Tông, còn có mấy chục nhị tam lưu tông môn.
Ngoài ra số lượng tán tu ở đây cũng vượt qua Bắc Hải gấp mấy lần.
Ngoại trừ hải vực khổng lồ, độ sâu đáy biển Bắc Hải cũng không thể so sánh. Bên dưới đáy biển sâu thẳm mấy chục vạn trượng còn có vô số hải yêu tụ tập. Đây chính là thế lực Yêu tộc duy nhất có thể áp đảo tu sĩ nhân loại, theo như lời của Tĩnh Hải Tông tuyên bố cơ hồ mỗi trăm năm cũng phải ứng phó hạo kiếp hải yêu tấn công, nếu không với tài nguyên họ có được đã sớm ngồi lên địa vị thiên hạ đệ nhất đại tông.
Nhạc Vũ thoáng phân biệt phương hướng một phen, tiếp theo một đường phá không bay đi, cuối cùng mới ngừng lại trên bầu trời.
Sau đó liền nhìn thấy ở nơi xa tràn đầy một mảng lớn cây cối xanh biếc, trước mắt là một hải đảo phương viên chừng hai ngàn dặm, hình dáng giống như nửa vòng cung.
- Thật khó trách nơi này được gọi là Phỉ Ngọc Đảo.
Nhạc Vũ khẽ mỉm cười, sau đó gương mặt liền trở nên nghiêm nghị.
Trên đảo có một đại hình linh trận bảo vệ, mặc dù phẩm cấp không cao, nhưng bảo vệ suốt phương viên hai ngàn dặm không bị Yêu tộc tập kích quấy rối, xem ra linh mạch nằm sâu trong đảo, có lẽ là một nhị phẩm linh mạch nhỏ được một nhóm tu sĩ chiếm cứ.
Đối với tình hình này Nhạc Vũ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chuyện như vậy hắn đã từng gặp được tại Bắc Hải.
Những loại linh trận này không phải dùng phương thức lấy linh thạch làm năng lượng duy trì, mà là dùng đại lượng yêu đan tạo thành linh trận.
Yêu đan tuy yêu lực hỗn tạp, nhưng nếu có thể dùng đủ loại yêu đan trộn lẫn kết trận liền có thể giải quyết được vấn đề linh lực rối loạn.
Chỉ là phương pháp tạo linh trận thế này lại không thể tạo ra phẩm cấp quá cao, nhưng cũng chỉ có thể dùng được tại hải vực có thể cung cấp thật nhiều yêu đan của hải yêu.
Vì vậy người sống ở hải ngoại lệ thuộc vào tu sĩ so với bên trong Đông Thắng đại lục còn sâu sắc hơn, cơ hồ phụng thờ như thần minh.
Nhạc Vũ vừa triển khai pháp lực che giấu thân hình đi tới bên ngoài linh trận, cũng không cần dùng Ngũ Sắc Thần Quang, chỉ trong nháy mắt vẩy ra mấy đạo quang mang làm linh trận hỏng mất, không chút tiếng động tiến vào bên trong.
Đây cũng là cực hạn khi yêu đan duy trì linh trận, chỉ có thể đề phòng được hải yêu cấp thấp, ở trong mắt tu sĩ linh trận thế này cơ hồ không hề tồn tại. Chỉ cần là tu sĩ có chút kiến thức về trận đạo liền có thể dễ dàng phá giải.
Mà đối với Nhạc Vũ mà nói đây chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Ruộng vườn trên đảo xem như cực kỳ rộng lớn, trên đảo có vài tòa đại thành, gần bốn trăm ngàn người. Lần này Nhạc Vũ không khỏi khẽ cau mày, lần này thu được tin tức từ Thông Văn Điện thực sự quá mức đơn giản, chỉ nghe nói người có Ngũ Hành Linh Thể tên gọi là Liễu Nguyệt Như, là người của Phỉ Ngọc Đảo. Vốn từng bái nhập vào Thủy Minh Tông, chưa đầy nửa năm phát hiện ra không cách nào tu hành, liền bị dứt khoát trục xuất khỏi tông môn, ngoài ra không còn tin tức nào khác.
Không phải Thông Văn Điện không tận lực tìm hiểu, trên thực tế kể cả Thủy Minh Tông cũng không biết nàng đi về đâu, hai năm trước là do một đệ tử Kim Đan tình cờ gặp phải tạm thu làm đệ tử ngoại môn, cũng chưa từng cẩn thận điều tra xuất thân của nữ tử này, chỉ biết từng xuất thân tại Phỉ Ngọc Đảo sau đó cũng không tiếp tục hỏi tới.
Người của Thông Văn Điện ở tại Đông Hải có thể hỏi thăm chuyện như vậy xem như là rất khó khăn, có lẽ chỉ thêm vài năm thì có thể tìm kiếm được nàng, chỉ là Nhạc Vũ không có lòng kiên nhẫn như vậy cho nên trực tiếp đi tới tìm kiếm.
Nhưng thật không ngờ nhân số của Phỉ Ngọc Đảo nhiều hơn dự đoán của hắn, như vậy bảo hắn nên đi tìm kiếm nơi nào đây? Nếu là tu sĩ thì còn được, có linh giác cảm ứng. Nhưng một nữ tử không có căn cơ tu luyện, bảo hắn làm sao đi tìm?
Tuy hắn có thuật diễn toán, nhưng không hề có chút manh mối nào lưu lại thật sự khó có cơ hội tìm ra.
Tuy là như thế, Nhạc Vũ vẫn lấy ra Càn Khôn Dịch Bàn chiêm toán một lúc, chỉ trong chốc lát liền phát ra tiếng cười khẽ.
- Cơ duyên của ta ở phía nam sao? Ân? Người này lại có chút duyên phận với ta, thật là khó hiểu.
Nhạc Vũ cau chặt mày, nhìn về hướng nam, nơi đó chỉ có vài chục thôn trang, còn có một tòa đại thành. Hắn thi triển huyễn pháp, hóa thành một người mặc áo dài đội khăn đi tới. Đầu tiên tìm tòi suốt mười mấy thôn trang, không hề có tin tức mới đi tới tòa đại thành có chừng trăm vạn nhân khẩu nằm ngay vùng duyên hải kia.
Nhạc Vũ thầm than, phạm vi tuy đã thu nhỏ nhưng nhân số lên tới trăm vạn, muốn tìm kiếm một người thật chẳng khác gì mò kim đáy biển.
Dùng Vọng Khí Pháp cẩn thận quan sát, chỉ thấy nơi này thật hỗn tạp, nhưng không thấy ai có được thể chất ngũ hành đầy đủ.
Suốt mười mấy ngày kế tiếp, ngoại trừ tu hành mỗi ngày hắn đều bỏ ra tám canh giờ tìm kiếm khắp nơi.
Dân cư nơi này đa số chuộng võ, người đi biển cũng có được tu vi võ sư. Nhạc Vũ còn nhìn thấy bọn họ mỗi khi ra khơi đều có thể bắt giết được hải yêu từ cấp sáu trở xuống, lấy yêu đan dùng duy trì linh trận nơi này, còn có tu sĩ từ Trung Nguyên tới dùng lương thực cùng tài vật thu mua yêu đan.
Nhạc Vũ vô cùng kinh dị, chỉ luận về thể chất của những người hải ngoại đã vượt hơn người lục địa tới mấy thành, thậm chí so với Bắc Hoang còn vượt hơn một bậc.
- Thật khó trách! Với nhân khẩu Đông Hải chỉ tương đương với một châu tại Trung Nguyên, nhưng hàng năm tu sĩ sản sinh còn có thể chiếm cứ gần ba thành thiên hạ tu sĩ!
Nhạc Vũ chọn lựa khu vực tìm kiếm là phía nam tòa đại thành, sau khi xác nhận không có tin tức nữ tử kia, đành khuếch tán dần dần ra chung quanh. Vào một ngày hắn đang đi trên con đường nhỏ lót đá xanh, đột nhiên trong lòng khẽ động, chợt nhìn về phía sau.